#81
Thi thoảng, do hứng khởi quá nên lúc nói chuyện, mình có đệm vào vài từ không đẹp, vô tình bị mấy bác đứng bên cạnh nghe thấy. Các bác bảo sớm muộn gì mình cũng bị người yêu bỏ. Mình tự dưng lại bị nhột!
-"Nguyệt!"
Tiếng anh gọi, mình giật nảy cả người. Ngẫm cũng lạ, ngày xưa yêu tên kia, lúc nào cũng hiền thục hết mức, chỉ tức lắm mới xổ ra vài câu thôi, giờ yêu anh, bản chất lộ rõ luôn. Cái người này, thâm nhập vào cuộc sống của mình một cách từ từ, chậm rãi, mình chẳng kịp phòng bị gì cả. Nham hiểm thật! Đùa vậy thôi, chắc từ bây giờ đi bên anh, mình sẽ sửa, sẽ suy nghĩ kỹ trước khi nói. Thằng kia mới có bằng kỹ sư mà nó đã chê ỏng eo rồi, trong khi anh... là... Giáo sư. Nói chung, với mối quan hệ này, khi đã xác định nghiêm túc, mình sẽ cố gắng hết sức có thể để bảo vệ nó.
-"Em không sao ạ, đi thôi anh!"
Từ lúc đó tới lúc về, mình không hề thốt ra câu nào mất lịch sự hay bốp chát cả, nết na thuỳ mị, đến mình còn thấy tự dưng hôm nay mình cao quý lạ thường nữa là, chắc anh tự hào lắm! Có lẽ vì thế mà về tới nhà, vừa mở cửa, anh đã ném đồ ra một xó, bế phốc mình lên, không thương tiếc mà ném phịch một phát vào giường. Anh thích mình hiền dịu ư? Thế mà không nói sớm, vì anh, mình giả vờ hiền cả đời cũng được.
-"Nguyệt, em sao vậy?"
Giọng anh hốt hoảng, mình cũng ngơ luôn.
-"Sao là sao ạ?"
-"Anh vừa ném em đấy, em không đau à? Sao không có phản ứng gì thế?"
-"Em..."
-"Từ lúc ở siêu thị anh đã thấy lạ rồi, em nhọc à, hay buồn việc gì? Nói anh nghe xem, đừng chịu đựng một mình."
-"Anh làm cái gì khiến em giận à? Nếu anh sai thì cho anh xin lỗi, em đừng như vậy, anh khổ lắm..."
Ai đó cuống quít ôm mình vỗ về, mình kiểu choáng luôn, méo mặt câm nín.
-"Xin em, trở lại như bình thường, được không? Anh lo lắm! Anh gọi bác sĩ nhé!"
Anh dịu dàng nựng mình. Anh kiên nhẫn an ủi. Khuôn mặt anh đầy căng thẳng, nhìn phát tội luôn ý. Mình lí nhí phát biểu.
-"Em...em sợ cứ vậy...anh xấu hổ vì em...rồi sau này anh chán...anh bỏ em. Đàn ông như anh, xứng đáng có được một người vợ nhỏ nhẹ lịch sự!"
Tâm sự thật thà thế rồi còn bị lườm chứ, bị búng vào mũi một phát rất đau nữa.
-"Em định đeo mặt nạ cả đời với anh à?"
-"Thì em sẽ cố thay đổi."
-"Việc đó có làm em thấy vui không?"
-"Em...nhưng người ta...nhỡ người ta nghe thấy, anh không sợ bị chê cười à?"
-"Ngốc, xã hội lắm người nhiều ý, cuộc sống thì lại rất ngắn ngủi, em sống là cho em, chứ đâu phải sống cho mọi người? Chỉ cần mình lương thiện, không làm hại hay ảnh hưởng đến ai là được rồi."
Ai đó nằm đè lên người mình, nghịch ngợm véo má véo cằm, môi hướng vành tai nhá nhá, thủ thỉ ngọt ngào thấu tâm can.
-"Anh muốn lúc ở bên anh, em thấy vui vẻ thoải mái, giống như cảm giác của anh mỗi khi ở bên em vậy."
Mình vòng tay qua cổ anh, kéo anh lại gần mình hơn. Mình nói cho anh biết mỗi việc làm vì anh, đều là tự nguyện, hạnh phúc, không có gì là gượng ép cả, anh đừng bận tâm.
-"Nếu muốn, em có thể đổi kiểu trò chuyện với tất cả mọi người, nhưng riêng với anh, mong em cứ là chính em. Cũng cùng câu ấy, nội dung như thế, nhưng thốt ra từ em, anh cảm thấy bá đạo, thú vị hơn người khác nói rất nhiều."
-"Thật á?"
Eo, được khen, ngại thế chứ nị, đỏ bừng cả mặt.
-"Cút ra ngoài ngay không tôi cho banh xác bây giờ..."
Ai đó nhại lại lời mình, nghiêm túc như giáo sư, chẳng thể nào làm người xấu được, nghe buồn cười đau cả ruột. Anh cũng cười, hai đứa hâm cứ ôm nhau cười vang nhà vang cửa.
Có một người hiểu mình, thật thích.
Có một người yêu chính con người thật của mình, thật tốt.
Có anh ở bên, thật tuyệt!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip