Truyen2U.Vip - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

31. Điều kỳ lạ

"Euup-!"

Quá bất ngờ, Yi-Gyeol kêu lên để can ngăn nhưng lưỡi và môi của anh đã bị Sethian chặn lại khiến anh không thể làm được. Anh muốn đẩy anh ra, nhưng anh không thể làm gì vì anh gần như không thể di chuyển cơ thể của mình.

Chiếc lưỡi của Sethian luồn sâu vào miệng anh, sục sạo khắp miệng Yi-Gyeol rồi quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ của anh và mút lấy nó ngay lập tức.

"Heuup!"

Thật đáng sợ và ngứa ngáy khi nó được liếm lên phía trước cổ họng anh với tốc độ nhanh và mạnh. Yi-Gyeol cảm thấy như miệng mình sắp bị nuốt chửng và nhai như thế này.

'Nhưng tại sao....'

Mọi bộ phận mà lưỡi của Sethian chạm vào đều ngứa ran và nhột nhột một cách dễ chịu. Nước bọt chảy ra trong miệng anh cũng giống như mật ngọt.

Đây là lần đầu tiên cậu ấy hôn, vì vậy cậu ấy không biết nó thường như thế này hay cậu ấy chỉ kỳ lạ.

Chiếc lưỡi đang khuấy động bên trong miệng của Sethian liếm đều hai hàm răng trên và dưới của cậu, sau đó đưa đầu lưỡi lên lướt trên vòm miệng cậu như thể đang vẽ một bức tranh. Cảm giác sướng đến sởn tóc gáy khiến cơ thể Yi-Gyeol run lên. Nếu không phải vì vòng tay của Sethian ôm lấy anh, anh đã vấp ngã nặng nề rồi.

Đôi mắt của Yi-Gyeol nhanh chóng trở nên mơ hồ, và một tiếng rên ngọt ngào bị bóp nghẹt thoát ra khỏi môi anh. Sethian đang quan sát từng phản ứng của Yi-Gyeol mà không hề chớp mắt.

Những gì anh ấy cảm thấy khi hôn là hôn Yi-Gyeol cảm thấy tốt hơn anh ấy nghĩ. Anh không thực sự muốn làm bất cứ điều gì về tình dục, nhưng có một thứ gì đó quá kích thích khiến suy nghĩ của anh thay đổi ngay khi môi họ chạm nhau. Có lẽ Yi-Gyeol còn ít kinh nghiệm trong chuyện này nên anh chỉ le lưỡi ra hoặc bỏ chạy, nhưng không biết từ lúc nào, anh say sưa với nụ hôn mà mắt đờ đẫn, trong miệng có cảm giác lạ.

'Đó có phải là hiệu ứng của sinh lực?'

Người ta nói rằng khi bạn nhận được sinh lực, bạn sẽ cảm thấy dễ chịu hoặc phấn khích do kích hoạt các tế bào trong cơ thể, và Yi-Gyeol dường như đang ở trong trạng thái đó. Sethian nghĩ rằng cậu ấy sẽ tan chảy hoàn toàn nếu họ làm như thế này thêm một chút nữa.

Sethian rời môi anh ra, rồi dùng lưỡi liếm nhẹ lên môi Yi-Gyeol, người đang thở hổn hển dữ dội như sắp hết hơi. Đôi môi hơi thô ráp trở nên mềm mại và sống động bởi những giọt nước bọt lấp lánh.

"Cậu có ổn không?"

Yi-Gyeol nhướn mày trước câu hỏi của Sethian và chớp mắt, sau đó thở một cách nặng nhọc.

"Anh. . . Với một. . . .Con Trai . . . . Huu . . . . . . . . . . . . ."

"Cậu đang nói cái gì?"

"Làm sao, haa..., Với...một người đàn ông... Hôn...."

"Hôn một chàng trai có vấn đề gì không?"

Nhìn Sethian thản nhiên hỏi lại, Yi-Gyeol làm vẻ mặt khó hiểu. Chết tiệt, nhưng ngay cả khi hai người đàn ông, chính xác là hai người họ, hôn nhau, Sethian trông vẫn thờ ơ đến mức Yi-Gyeol tự hỏi làm sao anh có thể bình tĩnh như vậy.

Thành thật mà nói, anh ấy thích nụ hôn đến mức gần như mất trí,

nhưng vì Yi-Gyeol sinh ra và lớn lên ở Hàn Quốc nên anh không dễ dàng chấp nhận hoàn cảnh hiện tại.

Mặt khác, trong thế giới của Sethian, việc có một mối quan hệ sâu sắc giữa những người cùng giới tính không hề quan trọng. Hoàng đế hiện tại cũng có một người đàn ông trong số các phi tần của mình, và Mendel, hoàng tử đầu tiên,

cũng đã có hôn phu cùng giới. Sethian đặt Yi-Gyeol ngồi đàng hoàng, và lau nước bọt trên môi Yi-Gyeol bằng ngón tay cái của mình.

"Nếu như cậu không thích, chúng ta có thể trở về uống máu. . . . . ."

"Không, uh, cái này... Tôi sẽ làm theo cách này."

Khi Yi-Gyeol cố gắng trấn tĩnh tâm trí vẫn còn mơ hồ của mình và nói, khóe môi của Sethian hơi nhếch lên.

Yi-Gyeol lại nằm xuống giường sau khi ăn xong, rồi anh luồn tay vào trong chăn. Trước đây, anh ta chỉ có thể di chuyển bằng cách vặn nhẹ các ngón tay và cơ thể, nhưng giờ đây anh ta có thể nắm chặt tay mặc dù yếu ớt.

'Nó có thực sự hiệu quả không?'

Ý nghĩ đó khiến Yi-Gyeol xấu hổ. Đó là một tình huống kỳ lạ, giống như cách anh ấy trở nên mạnh mẽ hơn chỉ vì được trao một nụ hôn.

Anh quay đầu nhìn về phía chiếc bàn cách đó không xa một chút. Ở đó, Sethian đang ngồi khoanh chân và xem qua các tài liệu. Nhìn khuôn mặt vô cảm và đôi mắt cụp xuống, anh nhớ lại nụ hôn lúc trước, và mặt anh đỏ bừng vô cớ.

Đôi mắt của Sethian, người đã chú ý đến các tài liệu, đột nhiên chuyển sang bên này và hỏi ngắn gọn.

" Làm sao? "

"...Kh-...Không có gì."

Có lẽ bị ánh mắt của anh làm phiền, Sethian đi tới và ngồi xuống cạnh giường.

"Cậu ngủ không được? Trước kia ngủ rất lâu cơ mà."

"Tôi không cần phải ngủ như vậy nữa."

Trong khi đôi bàn tay to lớn ấm áp của Sethian đang vui vẻ vuốt ve mái tóc rối bù của anh, mắt Yi-Gyeol chạm vào tờ giấy mà anh đang cầm. Nó chứa đầy những ký tự kỳ lạ khiến đầu óc anh choáng váng.

'Nghĩ lại thì, làm thế nào chúng ta có thể giao tiếp?'

Anh đã nhận ra điều đó một cách muộn màng. Ở trạng thái linh hồn, anh ấy có thể hiểu tiếng nước ngoài cũng như tiếng Hàn, nhưng khi ở trong cơ thể, tất cả những gì anh ấy có thể nghe được là một thứ tiếng nước ngoài không xác định.

"Làm sao chúng ta có thể giao tiếp? Tôi thậm chí không biết các chữ cái nơi đây."

Khi cậu lầm bầm hỏi, Sethian hiểu ý cậu và đưa ra giả định của riêng mình.

"Cơ thể của cậu là một cơ thể được tạo ra với linh hồn của cậu là trục chính của nó. Ngay cả khi cậu không thể viết hoặc thông thạo các ký tự, thì tất cả các ngôn ngữ được khắc trên linh hồn của cậu đều phải được áp dụng."

"Tôi thấy...."

Anh ấy nghĩ điều đó thật tuyệt vời, nhưng rồi anh ấy lại nhận ra điều đó. Rằng anh ấy đang ở trong một cơ thể mới, không phải cơ thể ban đầu.

Anh luồn tay dưới chăn một lần nữa. Mặc dù phạm vi chuyển động của cơ thể này nhỏ hơn so với cơ thể ban đầu, nhưng bởi vì người ta nói rằng nó sẽ trở nên tốt hơn khi hấp thụ nhiều sinh lực hơn, nên anh ấy thích nó hơn nhiều so với lúc anh ấy rất tuyệt vọng.

Sau đó, bàn tay đang di chuyển dần dần dừng lại. Bóng tối phủ lên mắt Yi-Gyeol khi anh nhớ lại điều gì đó.

"... Cơ thể của tôi ở thế giới bên kia chắc đã chết rồi, phải không?"

Sethian nhìn vào mặt Yi-Gyeol và im lặng. Yi-Gyeol, không thực sự mong đợi câu trả lời, tiếp tục.

"Mọi người sẽ buồn, hay... Họ cảm thấy nhẹ nhõm?"

Anh ấy thậm chí còn không biết mình muốn gì. Nếu họ buồn và khóc khi nghĩ về anh ấy, điều đó chắc chắn sẽ khiến trái tim anh ấy tan nát. Anh sẽ không cúi mình mỗi ngày trong cảm giác tội lỗi, nói rằng anh đã làm họ buồn?

Nếu họ nhẹ nhõm... Anh ấy tự hỏi liệu nó có tốt hơn nhiều không? Vì anh là người duy nhất phải ra đi. Gia đình anh không phải khổ sở nữa.

Ý nghĩ đó lại khiến nước mắt anh trào ra. Yi-Gyeol, người đã nhận ra muộn màng, quay đầu lại và cố gắng giơ tay lên. Anh muốn đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt, nhưng anh không thể di chuyển bình thường như thể anh bị trói.

“À..., bình thường tôi không khóc nhiều thế này đâu, lạ thật đấy.”

Khi anh bật ra một tiếng cười ngượng nghịu, một bàn tay ấm áp chạm vào khóe mắt anh.

"Đừng cầm vào."

Thay vì lau nước mắt, Sethian lại dùng một tay nhẹ nhàng ôm lấy má Yi-Gyeol.

"Ngươi đã chịu đựng đủ rồi."

Anh đang cố kìm nén, nhưng nước mắt cứ tuôn ra không ngừng như thể chính những lời nói đó là ngòi nổ.

Bất kể gia đình anh ấy nghĩ gì, lựa chọn tự tử của anh ấy là bởi vì anh ấy không còn cách nào khác ngoài đau khổ. Mặc dù anh ấy nghĩ rằng anh ấy không nên làm điều đó, nhưng thật đau lòng khi nghĩ rằng dù sao thì anh ấy cũng sẽ lại đưa ra lựa chọn tương tự.

Ở đó, anh mắc phải một căn bệnh nan y khiến anh ốm yếu suốt đời, cả về thể xác lẫn tinh thần. Anh không muốn đau nữa.

*****

Sethian, nhìn xuống Yi-Gyeol, người đang khóc lặng lẽ với má trên tay, mọi bộ phận trên khuôn mặt đều khắc sâu vào mắt anh.

Vầng trán hơi nhăn lại vì buồn, hàng mi run rẩy vì nước mắt, đôi mắt nhòe đi vì nước, đôi má nóng bừng vì nhiệt và đôi môi đỏ mọng với những tiếng nức nở và rên rỉ.

Khi Joo Yi-Gyeol khóc, khuôn mặt của anh ấy trở nên như thế này.

Đó là khuôn mặt mà anh ấy không thể nhìn thấy khi ở trạng thái linh hồn vô hình. Một khuôn mặt mà anh ta có thể nhìn thấy bởi vì anh ta phụ thuộc vào anh  và nằm trong tay anh. Đó là một cảm giác khác với lần đầu tiên anh khóc trong phòng ngủ này.

Khi Yi-Gyeol nói về cơ thể của mình, anh ấy cố tình không đề cập đến việc cơ thể của anh ấy cũng có thể ở trạng thái hôn mê và có thể chưa chết. Bởi vì anh ấy sợ mình sẽ có một số cảm xúc còn sót lại và quay trở lại thế giới đó.

'Cậu chỉ vừa đủ trên tay của ta!'

Chứng nghiệm xuất vía, hiểu biết về một thế giới khác.

Điều đó không thực sự quan trọng với anh ta. Anh ấy chỉ sử dụng từ 'sử dụng' để khiến anh ấy chấp nhận tình huống.

Khoảnh khắc anh ta có thể nắm bắt được thứ mà anh ta không thể nắm bắt này, anh ta đã cố gắng giải quyết nó như cách anh ta vẫn làm cho đến nay. Khi cậu ở trạng thái xuất hồn, bọn họ ở trong tình trạng không thể tùy ý làm gì cậu, nhưng bây giờ thì khác. Bây giờ anh ấy có thể giao tiếp bằng mắt với anh ấy, vuốt ve má anh ấy và thậm chí hôn anh ấy. Trói anh ta nếu anh ta muốn, cắt đứt anh ta ở bất cứ đâu nếu anh ta không hài lòng, và bịt miệng anh ta nếu anh ta ồn ào. Dù sao cũng là thân thể anh ban cho cậu, hắn không thể sống thiếu chính mình.

Anh ấy đã cố gắng đối phó với nó như vậy, nhưng khoảnh khắc anh ấy thực sự gặp Joo Yi-Gyeol, anh ấy phát hiện ra mình thực sự không thể làm được. Dù là về thể chất hay tinh thần, anh ấy cảm thấy như chỉ cần xử lý sai một chút cũng sẽ khiến anh ấy tan thành từng mảnh.

Nhìn xem, hiện tại không phải hắn vẫn đang cực lực đè nén chính mình sao? Trong trạng thái này, nếu chạm vào anh sâu hơn một chút, rõ ràng anh sẽ khóc như thể cả thế giới sụp đổ. Anh ấy có thể hét lên rằng nó rất đau.

Hình dáng nhỏ bé và bất lực hiện tại của anh ấy là sự khác biệt giữa trời và đất so với khi anh ấy đang bay  và tự do trong trạng thái linh hồn. Nghĩ rằng anh ta đang che giấu sự xuất hiện của mình, anh ta muốn biết từng chi tiết nhỏ nhất của anh ta. Anh ước gì không có điều gì mà anh không biết về anh.

Lạ lùng.

Thật kỳ lạ, Joo Yi-Gyeol.

Càng biết nhiều, cậu ta càng lạ lùng, và càng biết nhiều, anh ta càng muốn biết thêm về cậu. Biểu hiện của con người Joo Yi-Gyeol, những lời anh ấy nói, giọng nói, nhiệt độ cơ thể, mọi thứ về anh ấy đều khiến anh ấy tò mò. Mỗi cái đều mới và thú vị. Ngay cả cảm giác kỳ lạ này mà anh ấy có được thông qua cậu ấy.

Điều hấp dẫn trước mặt anh ta sẽ có thể mang lại cho anh ta loại quan tâm này trong bao lâu?


Note : ......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip