Truyen2U.Vip - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

47. Ngoan ngoan

Bàn tay của Sethian ôm lấy mặt Yi-Gyeol. Đôi mắt anh vẫn còn lo lắng, nhưng bóng dáng của Sethian trong đó không hề nao núng.

"Em sợ ta nổi điên sao?"

"Ưmm"

Có lẽ vì hài lòng với câu trả lời nhẹ nhàng của Yi-Gyeol, bầu không khí gay gắt xung quanh Sethian nhanh chóng biến mất ngay lập tức.

"Em không muốn ta bỏ rơi em đúng chứ?"

"Ừm. . . . . ."

Đó là một câu trả lời ngắn gọn nhưng chắc chắn và thỏa mãn. Khóe lông mày của Sethian cong lên một cách độc đáo.

"Vậy thì ta muốn em muốn làm gì thì làm."

"Nhưng mà...."

Sethian chặn những lời chuẩn bị tuôn ra khỏi đôi môi lầm bầm của Yi-Gyeol bằng một nụ hôn ngắn, rồi hạ môi xuống cổ anh sau đó. Ngay khi đôi môi nóng bỏng của anh chạm vào làn da lạnh giá, nước da của nó nhanh chóng thay đổi.

"Hãy ở bên cạnh ta và đừng rơi vào tay tên khốn nào khác ngoài ta. "

Anh tìm kiếm một điểm trắng không có dấu vết quanh cổ Yi-Gyeol, nơi có những vết đỏ rải rác, và cố chấp hôn cậu. Như muốn lấp đầy tất cả những nơi không còn dấu vết của anh.

"Ta sẽ không tức giận mà vứt bỏ em, bất luận em có làm cái gì đi chăng nữa"

Khi toàn thân Yi-Gyeol co giật vì hơi nóng còn sót lại trên cổ anh, môi Sethian luồn qua lớp áo sơ mi hơi hở và mút lấy xương quai xanh của anh. Một tiếng rên nhỏ thoát ra khỏi môi Yi-Gyeol trong cảm giác râm ran bất ngờ, nhưng anh không đẩy ra hay tránh nó.

Sethian, dùng đầu lưỡi liếm vết răng, chạm vào ngực trái của Yi-Gyeol. Nhịp đập mãnh liệt mà người ta không nghĩ đến từ một cơ thể trang điểm, được cảm nhận rõ ràng qua lớp áo mỏng.

"Chỉ mộ-..."

Bàn tay đang chạm vào ngực Yi-Gyeol từ từ trượt xuống, vòng qua eo anh, lướt qua xương chậu và quét qua đùi anh. Yi-Gyeol thở ra một hơi nặng nhọc vì hơi nóng tỏa ra từ cổ và xương quai xanh của anh, đồng thời dán mắt vào những đầu ngón tay của Sethian lướt qua như thể khắc một đường trên cơ thể anh.

"Nếu em còn cố thoát khỏi ta, ta sẽ nhốt em ở đây mãi mãi. Không bao giờ gặp ai, không bao giờ gặp "

Anh tưởng tượng Yi-Gyeol rời bỏ anh và đến Zair, đến với các anh chị em khác của anh, hoặc đến gia đình anh. Những đầu ngón tay đang chạm vào đùi của Yi-Gyeol dễ dàng có thêm sức mạnh.

Nếu điều đó xảy ra, không chút do dự. Bất kể cậu ở đâu, anh ta sẽ giết tất cả những người đi cùng cậu ta, cưỡng bức cậu và bóp nát đôi chân mà anh đang chạm vào bằng đầu ngón tay vào lúc này. Hoặc có lẽ tốt hơn là chỉ bẻ gãy mắt cá chân hoặc cắt bỏ gân của nó hơn là toàn bộ chân. Anh ấy không muốn nhìn thấy cậu đau đớn không giống những người khác, vì vậy hãy gây mê cho cậu ấy và chỉ để anh nhìn thấy nó khi chân cậu ấy đã bị hủy hoại. Sau đó, sẽ tốt hơn nếu kiểm soát sinh lực của cậu để cậu không thể di chuyển tốt như trước.

Càn quét đôi chân gầy guộc chỉ rộng bằng lòng bàn tay khiến anh càng nghĩ quẩn.

Nếu điều đó xảy ra, không chút do dự. Bất kể anh ta ở đâu, anh ta sẽ giết tất cả những người đi cùng anh ta, cưỡng bức anh ta và bóp nát đôi chân mà anh ta đang chạm vào bằng đầu ngón tay vào lúc này. Hoặc có lẽ tốt hơn là chỉ bẻ gãy mắt cá chân hoặc cắt bỏ gân của nó hơn là toàn bộ chân. Anh ấy không muốn nhìn thấy anh ấy đau đớn không giống những người khác, vì vậy hãy gây mê cho anh ấy và chỉ để anh ấy nhìn thấy nó khi chân anh ấy đã bị hủy hoại. Sau đó, sẽ tốt hơn nếu kiểm soát sức sống của anh ta để anh ta không thể di chuyển tốt như trước.

Càn quét đôi chân gầy guộc chỉ rộng bằng lòng bàn tay khiến anh càng nghĩ quẩn.

"Không có sự cho phép của ta, nô tỳ, quý tộc, huynh đệ của ta, huống chi là hoàng đế, đừng để bọn họ chạm vào em. Dù là ai, ta cũng sẽ giết sạch bọn họ và sẽ phá hủy tất cả."

Yi-Gyeol cảm thấy ớn lạnh trước những lời chân thành của Sethian. Nhưng kỳ lạ thay, anh không cảm thấy muốn trốn thoát.

Bàn tay run rẩy của Yi-Gyeol ôm lấy lưng Sethian. Dù lời nói của anh có lạnh lùng và đáng sợ đến đâu thì đối với Yi-Gyeol, anh là nơi an nghỉ duy nhất và là miền đất ấm áp mà anh không muốn trốn thoát. Anh ấy thậm chí sẽ ngoan ngoãn nằm im như một con chim bị nhốt trong lồng nếu Sethian nói rằng anh ấy muốn anh làm vậy.

Sethian ôm chặt lấy Yi-Gyeol, người ôm và bám lấy anh, sau đó thì thầm vào tai anh với vẻ mặt hài lòng.

"Đừng quên. Em là của ta."

Đôi tai trắng tinh mà hơi thở của Sethian chạm vào dần dần nhuộm đỏ. Dường như đang tẩy não anh ta, anh ta khắc ghi giọng nói của mình vào đầu Yi-Gyeol.

"Tôi là người duy nhất có thể chạm vào anh, và tôi là người duy nhất anh có thể chạm vào."

********

Sau ngày hôm đó, thoạt nhìn, dường như không có gì thay đổi với Yi-Gyeol cả.

Anh ấy vẫn có vẻ ngoài trong sáng và tươi sáng như thường lệ, và anh ấy luôn mỉm cười không ngần ngại từ những điều nhỏ nhặt nhất. Ngoài ra, anh ấy đã tăng cân và tăng cường sức chịu đựng, giúp anh ấy có thể chạy dù chỉ một chút. Kiểm tra định kỳ của Roa và nguồn cung cấp mana của Eda vẫn còn đó, nhưng giờ anh ấy rõ ràng đã đủ khỏe mạnh nên chúng không thực sự cần thiết.

Tuy nhiên, Roa vẫn chưa hài lòng.

'Thật tốt khi cậu ấy tràn đầy sức sống nhưng ...'

Anh lén nhìn xuống và quét qua ngực trái của Yi-Gyeol, nơi anh đặt tay. Những vết đỏ trước đây chỉ còn lại quanh cổ và xương quai xanh giờ đã lan dần xuống ngực và có nhiều chỗ chuyển sang màu sẫm.

'Cho dù mình có nghĩ về nó bao nhiêu, điều này....'

Anh cố gắng suy nghĩ sâu hơn, nhưng rồi dừng lại ngay lập tức. Đó là bởi vì ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông phía sau anh ta sắc bén đến mức có cảm giác như anh ta đang mổ xẻ và nhìn vào đầu anh ta.

Sau khi kiểm tra, Roa rút tay ra và mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra.

"Rất tốt, tinh lực dồi dào, thân thể cũng khỏe mạnh, chỉ cần không nóng vội, từ từ bồi dưỡng thể lực là được"

"Cảm ơn, ngài."

Yi-Gyeol đáp lại nụ cười của Roa và đứng dậy khỏi chiếc ghế anh đang ngồi và bắt đầu mặc quần áo. Nhờ ăn uống đủ chất và bổ sung năng lượng nên cơ thể Yi-Gyeol tăng cân nhanh chóng và khỏe mạnh, tuy vẫn gầy nhưng giờ chỉ có vẻ mảnh mai, nhìn cũng không đến nỗi nào. Tuy nhiên, ấn tượng về sự tinh tế vẫn còn.

Sethian đích thân lo liệu quần áo cho Yi-Gyeol và liếc nhìn Roa với ánh mắt lạnh lùng.

"Chúng ta phải làm kiểm tra này cho đến khi nào?"

Mặc dù anh ta có vẻ thờ ơ, nhưng rõ ràng có sự khó chịu và không hài lòng trong giọng nói của anh ta.

"Lần kiểm tra và cung cấp mana tiếp theo có lẽ sẽ là lần cuối cùng. Cậu ấy đang hồi phục nhanh hơn nhiều so với tôi mong đợi."

"Cũng được."

Sethian tỉ mỉ chỉnh lại cúc áo sơ mi của Yi-Gyeol và vuốt tóc anh.

"Nếu em khỏe, tối nay chúng ta cùng nhau đi dạo nhé, ngoan ngoan ở chỗ này chờ anh trở về."

( đcm, aaaa aaaa ổng kêu bé nó "ngoan ngoan" kìa bây ơiiiiii )

"Ưmm, tôi sẽ."

Như thể anh ta thích cách cậu ấy trả lời tuân thủ như một đứa trẻ ngoan ngoãn, một nụ cười nhẹ nở trên môi Sethian. Roa nhìn họ và nghĩ rằng dự đoán của mình là đúng.

Sau khi Sethian và Roa rời khỏi phòng, Yi-Gyeol, người bị bỏ lại một mình, ngồi xuống ghế và mở cuốn sách mà anh ấy đã đọc vài giờ trước. Bây giờ, thay vì đọc một cuốn sách ảnh chỉ có một hoặc hai dòng trên hình minh họa, anh ấy đang đọc một cuốn sách dày đầy ngôn ngữ không rõ. Anh ấy vẫn chưa thể đọc hoàn toàn, nhưng mặc dù phải mất một thời gian, nhưng ở một mức độ nào đó, anh ấy có thể nắm bắt được ngữ cảnh và hiểu nội dung của nó. Anh ấy đã mất khá nhiều thời gian, nhưng vì anh ấy chỉ ở trong phòng ngủ và đọc sách cả ngày nên khả năng học tập của anh ấy tiến bộ khá nhanh.

Sau khi đọc thuộc lòng nội dung nhiều lần trong đầu, Yi-Gyeol viết ra những phần anh không hiểu hoặc khó đọc ra một tờ giấy. Sethian sẽ đọc và giải thích nó cho cậu ấy khi anh quay lại, vì vậy anh ấy đã sắp xếp nó trước để có thể cho anh ấy xem ngay lập tức.

'Mình cần phải nắm bắt chúng một cách nhanh chóng  mới được! '

Anh ta thậm chí còn sao chép chữ viết tay trên giấy bằng cây bút lông mà Sethian đưa cho anh ta. Yi-Gyeol muốn có thể viết, đọc và hiểu ngôn ngữ của thế giới này một cách hoàn hảo càng sớm càng tốt.

'Đây là điều duy nhất mình có thể giúp Seth.'

Sethian nói rằng anh ấy sẽ tận dụng khả năng của mình, nhưng không thực sự muốn bất cứ điều gì từ anh ta. Cho dù nó được sử dụng như một gián điệp hay được cử đi đâu đó để làm gián điệp, nếu Sethian thực sự muốn sử dụng khả năng xuất vía của mình, Yi-Gyeol sẽ sẵn sàng làm điều đó. Tuy nhiên, Sethian dường như không có ý định làm như vậy vào một thời điểm nào đó.

'Là do mình không đủ tốt.'

Không có gì anh ta có thể làm.

Vâng, thực sự anh ấy không thể làm gì được, và anh ấy cũng không thể giúp đỡ ở bất cứ đâu. Đó là lý do tại sao.

Theo ý kiến ​​của Yi-Gyeol, có hai điều mà anh ấy đang thiếu vào lúc này.

Thể lực, và ngôn ngữ.

Anh ta ăn bất cứ thức ăn nào mà Sethian chuẩn bị để cải thiện thể lực của mình. Ngay cả khi anh ấy không muốn ăn vì đã no, anh ấy vẫn sẽ nghỉ ngơi và không bỏ bữa. Bất cứ khi nào bị bỏ lại một mình trong phòng ngủ và nhớ lại những ký ức mơ hồ, anh ấy sẽ liên tục vươn vai, và gần đây, ngay cả khi rất khó, anh ấy cũng thực hiện một số bài tập đủ khiến anh ấy đổ mồ hôi. Anh ấy nghĩ rằng bài tập giãn cơ và thể dục mà anh ấy đã thực hiện trong lớp Thể dục hồi cấp hai và cấp ba không phải là thứ anh ấy học được một cách vô ích.

Vấn đề là ngôn ngữ. Cuộc trò chuyện có thể được thực hiện liền mạch nhất có thể, nhưng việc viết hoặc đọc bị hạn chế rất nhiều.

Ngay cả khi Sethian đề nghị giúp đỡ, rõ ràng anh ấy đang bận rộn với công việc, vì vậy anh ấy không thể giữ anh ấy bên cạnh và nhờ anh ấy phục vụ như một giáo viên.

Anh ta cũng không thể yêu cầu được ai đó dạy mình, nghĩ rằng anh ta đang làm phiền Sethian vô cớ, vì vậy anh ta chỉ có thể im lặng.

Anh ấy khá sợ hãi khi có người khác vào phòng, vì vậy anh ấy không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tự mình tìm hiểu.

'Seth sẽ có thể sử dụng mình khi mình có thể đọc và viết hoàn hảo!'

Anh ấy không thể ở bên cạnh cậu mãi như một cái bao lúa mạch được.

Sethian khá tốt bụng và chu đáo không giống như vẻ ngoài của anh ấy, nhưng sau khi trở thành hoàng đế, anh ấy có thể có nhiều việc phải làm hơn, vì vậy anh ấy thậm chí có thể không có cơ hội nhìn thấy mặt cậu.

Sau đó, nếu anh ta cản đường Sethian và trở thành chướng ngại vật, anh ta sẽ dần dần bỏ bê cậu, và rồi cuối cùng ....

'Không, mình sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra!'

Đôi mắt Yi-Gyeol ánh lên sự quyết tâm và tập trung vào cuốn sách dày đặc những chữ cái phức tạp. Tay anh cầm bút lông, di chuyển nhanh và chính xác, sao chép hoàn hảo một số câu trong sách.

Sau đó, tay của Yi-Gyeol đột ngột dừng lại. Anh cứng ngắc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Qua khung cửa sổ hé mở, anh có thể nhìn thấy một nhánh cây lớn. Và cả con quạ đen đang điềm nhiên ngồi trên đó.

Đó là một con quạ mà anh vẫn nhìn thấy hàng ngày kể từ vài ngày trước.

Thỉnh thoảng, bất cứ khi nào anh ấy hướng mắt về phía cửa sổ, anh ấy sẽ có cảm giác rằng nó đang nhìn anh ấy và thậm chí nhìn thẳng vào mắt anh ấy.

Và như bây giờ, anh có thể cảm thấy cái cách mà ánh mắt của nó chỉ tập trung thẳng vào anh, nó có phần nhói đau.

Yi-Gyeol đặt cây bút lông ngỗng đang cầm xuống và đi đến bên cửa sổ. Trong khi đó, ánh mắt của con quạ đang móc vào anh ta vẫn còn.

Anh mở rộng cửa sổ và đặt tay lên khung để chống đỡ phần thân trên của mình. Anh khẽ nghiêng đầu và mỉm cười dịu dàng.

"Tại sao ngày nào anh cũng theo dõi tôi nhỉ? "

Anh ấy biết nó sẽ không thể trả lời, nhưng anh ấy tò mò và không có ai để ý nên anh ấy để từ đó thoát ra khỏi miệng. Tương ứng, con quạ nghiêng đầu như thể cố gắng hiểu những gì anh ta đang nói. Cậu đang nhướng mày nghĩ rằng nó trông thật dễ thương, thì đột nhiên, cậu nghe thấy một giọng nói bất ngờ.

-Bởi vì Zair-nim lo lắng cho cậu.

Tay Yi-Gyeol run lên khi anh nắm lấy bệ cửa sổ. Giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi mà anh ta lần đầu tiên nghe thấy rõ ràng truyền đến đầu anh ta.

Không có gì để nhìn xung quanh. Anh ấy là người duy nhất trong phòng ngủ, và đây là tầng ba. Không có ai ở khoảng cách gần mà giọng nói có thể được chuyển tải rõ ràng như bây giờ. Trừ con quạ trước mặt.

Đôi mắt nhấp nháy của con quạ nheo lại như đang mỉm cười.

-Anh ấy đang lo lắng về việc cậu thế nào mỗi ngày.





Note : t lười chán cảnh xưng hô     ta / cậu     quá nên từ bây giờ sẽ là    ta / em    nha nói chung là vã quá

À và có 1 sự thật là, tên của từng chương truyện là t tự đặt chứ bảng eng không có để

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip