Dưới cơn mưa mùa thu, tôi và em...
Trong khi Kotoha đang phơi quần áo, liền nghe thấy tiếng của con trai. Cô bất ngờ khi thấy thằng bé đứng bằng hai chân, vì quá phấn khích, cô đã gọi hắn...
"Ngài Douma, ngài Douma...ngài hãy xem này....Inosuke đã đi được rồi..."
Nghe thấy giọng nói ấy, hắn cũng vội chạy ra ngoài hành lang, thật sự là thằng bé đang đứng vững bằng hai chân và đang chập chững từng bước vững chắc. Hắn vui mừng mà quên luôn việc bản thân đang bị ánh nắng thiêu cháy.
"Ngài Douma...da của ngài..."
Kotoha ngập ngừng, đến lúc này hắn mới nhận thức được việc da đang bị cháy, liền quay lại Giáo đường nhanh chóng. Cô ngập ngừng đi đến gần hắn, ánh mắt có lỗi khi vì cô mà hắn bị đến như thế này.
"Như em thấy đấy, nếu ta đứng dưới ánh nắng mặt trời...ta sẽ bị thiêu rụi. Đây là một lời nguyền cổ xưa mà gia tộc ta đã phải gánh chịu hàng thế kỷ. Em có sợ không?"
Hắn trầm giọng kể nửa thật nửa giả, hắn không thể lấy được lý do nào thuyết phục hơn được nữa. Hắn chỉ mong cô chấp nhận hắn, chấp nhận một con quỷ chẳng thể nào đứng dưới ánh nắng đi dạo cùng cô, một con quỷ đã giết bao người vô tội,... Vừa dứt dòng suy nghĩ, Kotoha đã chạy đến ôm hắn vào trong lòng, hơi ấm từ cơ thể, mùi hương nhẹ nhàng khiến hắn ghi nhớ sâu vào trong tâm trí, cô gái này thật sự đã khiến hắn động lòng cho dù là bất cứ thời điểm nào.
"Chắc hẳn ngài cảm thấy lạnh lẽo lắm. Em không sợ ngài, tất cả những gì thuộc về ngài, em đều chấp nhận. Em xin lỗi ngài vì em không thể giúp được gì cho ngài cả..."
Douma bất giác rơi nước mắt, vậy mà cô không hề nghi ngờ gì sao? Với lý do không rõ ràng như thế, cô không chỉ tin hắn mà còn cảm thấy xót thương và còn có lỗi vì không làm được gì? Ở thời kỳ này...khi con người đã phải trải qua những gì khốn khổ nhất mà vẫn có thể rộng lượng được như thế?
"Em không có lỗi, ta...rất muốn được đi dạo cùng em vào ban ngày. Chẳng phải em rất thích được dạo phố sao?"
Kotoha ngồi xuống trước mặt hắn, bàn tay bé nhỏ xoa lên đầu hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng, lau đi hàng nước mắt đang không ngừng chảy ra...
"Chúng ta có thể đi dạo vào buổi tối, khi có lễ hội lớn. Em cũng có ý này, đó là vào mùa đông, mặt trời không chiếu trực tiếp ánh nắng xuống, ngài có thể che chắn thân thể kỹ càng rồi ra ngoài cùng em. Được không?"
Nghe cô an ủi nhẹ nhàng như vậy, Douma cuối cùng cũng cảm nhận được giữa người và người còn có sự đồng cảm, thấu hiểu và giúp đỡ lẫn nhau. Kotoha thật ấm áp, từ cử chỉ, lời nói đến khi dỗ dành Inosuke, an ủi vỗ về một tâm hồn bị khiếm khuyết của hắn, cô đều dịu dàng như thế. Hắn nhìn cô không chớp mắt, sống không có mục đích trong hàng trăm năm qua, không ai có thể thay đổi suy nghĩ của hắn, không có bất cứ thứ gì giúp hắn nhận ra rằng hắn đang lầm đường lạc lối, tâm hồn của hắn bị khuyết nhiều chỗ và cần được lấp đầy... Trước giờ hắn chỉ cảm thấy cuộc sống thật vô nghĩa và sự xuất hiện của hắn là cứu tinh của nhiều người, bây giờ hắn mới nhận ra...người cần được cứu lại chính là bản thân...
"Kotoha, cảm ơn em"
Lần đầu tiên từ khi hắn được sinh ra, hắn đã biết nói lời cảm ơn, hắn đã biết nói ra những câu nói thể hiện phép lịch sự của con người.
Giữa những lúc như thế này, lại có một sự cố chen ngang giữa hai người. Đó là trời đổ cơn mưa rào, vừa rồi trời nắng rất đẹp mà? Kotoha liền chạy vội ra để thu những gì đang phơi ở ngoài vào. Nhưng thứ đầu tiên cô mang vào vậy mà lại là chiếc áo choàng của hắn? Những gì phơi ở ngoài kia cũng chẳng thể mang một lúc vào luôn được, hắn cũng bất giác đứng dậy theo cô ra ngoài.
"Ngài Douma? Sao ngài lại ra đây?"
Cô khó hiểu nhìn hắn, mặc dù là trời mưa nhưng chắc hẳn da của hắn cũng sẽ bị thiêu cháy theo tiến độ chậm. Nhưng có điều cô không biết rằng, Douma có tốc độ phục hồi của một Thượng Huyền, trời mưa nên ánh nắng chiếu xuống rất yếu ớt. Hắn có thể chịu đựng được.
"Không sao, em cũng cần giúp đúng chứ?"
Ngày hôm đó, dưới cơn mưa bất chợt giữa trời thu, có tiếng cười vui vẻ của một cặp đôi mà người ngoài nhìn vào sẽ tưởng rằng đây là đôi vợ chồng trẻ vừa mới cưới. Đó là lần đầu tiên hắn chạy dưới trời mưa, lần đầu hắn nghịch ở nơi có vũng nước nhỏ, bộ dạng thật giống một đứa con nít mới chỉ mười tuổi. Còn cô, không phải đây là lần đầu chạy dưới mưa, đây là lần đầu cô có thể cười khi chạy mưa, có thể đùa nghịch như một đứa trẻ con. Trước đây cô chưa từng được như vậy, bởi khi còn nhỏ nhà cô rất nghèo, phải ra ngoài hái thảo dược bán để sống qua ngày. Những ngày trời mưa, không có nón, không có ô, cũng không dám chạy nhanh bởi nếu chạy trên đường rừng sẽ rất dễ trượt ngã và có thể là bỏ mạng. Đến khi cô lấy chồng, mỗi khi trời mưa là phải chạy nhanh ra để thu dọn quần áo cũng như những gì đang phơi ở ngoài. Chỉ cần ướt một chút, hay chậm chân là cô lại bị mẹ chồng chửi rủa, bà sẽ mách con trai và gã đàn ông đó sẽ không nghe cô giải thích mà tiếp tục đánh đập cô dã man.
Thời gian ấy đã kết thúc rồi, bây giờ cô không phải sợ điều đó nữa. Douma sẽ là người bao bọc, che chở cho cô mọi lúc, một người yêu thương Inosuke như con ruột, luôn ôm thằng bé vào lòng và chơi đùa cùng mỗi khi cô bận. Hiện tại, cô luôn nghĩ rằng đây thật giống như giấc mơ, một giấc mơ cô không muốn tỉnh lại. Kotoha chưa từng nghĩ bản thân sẽ nhận được hạnh phúc, thật may khi đêm đó cô quyết định chạy trốn khỏi cái nhà đó, thật may khi Douma rộng lượng đón nhận cô ở lại, tất cả cô luôn nghĩ rằng "thật may". Nhưng cô đâu biết rằng, đạt đến kết quả như này Douma cũng không ngờ tới, liệu đây có thể gọi là mối lương duyên không?
Hai người đùa nghịch dưới cơn mưa ấy đến khi người ướt nhẹp và cảm thấy thấm mệt. Với Douma, hắn là quỷ nên chắc chắn cảm lạnh chưa kịp phát tác đã bị những tế bào quỷ của hắn tiêu diệt sạch. Còn Kotoha, cô vốn là con người yếu đuối nên chỉ cần dính nước mưa là cô đã ốm nặng vài ngày.
"Khụ...khụ..."
"Nào, ta đỡ em dậy uống thuốc."
Douma từ từ đỡ cô ngồi dậy, bưng bát thuốc nóng hổi lên trước mặt cô, ân cần đút từng thìa thuốc cho đến khi cạn. Hắn không nghĩ rằng cô ấy có thể dễ bị ốm như vậy, đã hai ngày qua, cô vẫn sốt cao và không ngừng ho.
"Inosuke, thằng bé đâu rồi?"
Vừa uống xong thuốc, cô liền hỏi đứa con trai của mình, mặc dù không cho thằng bé lại gần để tránh lây cảm, nhưng thật sự cô rất lo lắng. Liệu Inosuke có ngoan ngoãn khi ở bên Douma mà không có cô không, Douma bận rộn việc Giáo hội cả ngày mà vẫn qua cho cô uống thuốc đúng giờ.
"Em yên tâm, ta đã giao thằng bé cho môn đồ thân cận trông rồi. Sẽ không có chuyện gì đâu. Em chỉ cần ngoan ngoãn nghỉ ngơi thôi."
Kotoha nghe vậy liền an tâm phần nào, hắn vậy mà không than phiền dù chỉ là một câu?
"Em...xin lỗi. Vì em mà ngài..."
Cô vẫn chưa tỉnh giấc hoàn toàn, câu từ của cô lộn xộn và nghe thật dễ thương.
"Ta không cho phép em xin lỗi bừa bãi. Còn giờ hãy nằm nghỉ đi nhé. Nếu ngày mai em không còn sốt, ta sẽ cho em gặp Inosuke."
Vừa nghe thấy gặp con trai, Kotoha liền đồng ý ngay lập tức và nằm xuống nghỉ ngơi như hắn nói. Vậy ra đây là cảm giác được chăm sóc khi bị ốm? Lần nữa cô xúc động mà khóc không thành tiếng. Cuối cùng cuộc sống cũng dịu dàng hơn với cô và Inosuke, thầm cảm ơn ông trời đã giúp đỡ cô đúng lúc cô cảm thấy bế tắc và mờ mịt nhất.
Còn ở phía bên kia, sau khi Douma quay lại Giáo đường, hắn thấy môn đồ thân cận đang nằm bẹp dí dưới sàn, còn Inosuke vậy mà đang ngồi trên lưng và không ngừng vỗ vỗ vào đầu hói của ông ấy.
"Ahhh Inosuke, sao con lại nghịch như vậy?"
Hắn đi đến bế bổng cậu lên, vừa lúc thấy hắn, tiếng cười giòn tan vang lên khắp căn phòng.
"Ngươi đã làm tốt nhiệm vụ rồi, lui đi. Chuẩn bị đón các tín đồ nữa, hôm nay ta chỉ đón một ít người thôi, ngươi hiểu chứ?"
Nghe vậy, tên môn đồ thân cận ấy cúi đầu chào hắn rồi nhanh chóng đứng dậy rời khỏi phòng. Còn hắn ôm Inosuke vào lòng, chỉ một lúc ngay sau đó, cậu đã ngủ ngon trong vòng tay hắn.
"Thật là một giấc ngủ ngon"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip