Chap 11
Sau một hồi trốn chạy nghẹt thở, tôi dừng ở một góc khuất lấy hơi, "Trời ơi... Hộc hộc... Bệnh viện bị ma ám rồi!"
Tấm biển hiển thị số tầng đập vào mắt, tôi ngơ ngác nhìn nó một lúc mới nhận ra cái sai.
"Vừa nãy thang máy mở ra ở tầng ba, sao bây giờ biến thành tầng bốn rồi?"
Mà bệnh viện này làm gì có tầng bốn!?
(Số 4 "tứ" trong tiếng Trung đọc gần giống với "tử" = "chết" nên thường sẽ bị bỏ qua.)
Lâm Kiến Thành lần mò đuổi theo ở phía xa, vừa đi vừa hét.
"Thuấn Hy cậu đâu rồi!" âm thanh của cậu ta vốn đã khó nghe, giờ còn ồ ồ khó nghe hơn nữa.
Không thể quay lại chỗ thang máy thì mình đi thang bộ. Vừa đúng lúc lối thoát hiểm ở ngay trước mặt.
"ĐỨNG LẠI!!!"
Tôi vừa mới chạy xuống cầu thang thì cậu ta đuổi tới.
Cậu bảo tôi đứng thì tôi phải đứng sao!?
Còn may, tôi đã nhìn thấy tấm biển ghi tầng ba. Chỉ còn vài bậc cuối cùng, không nghĩ nhiều tôi dồn sức bay xuống.
Tầng này cũng tối om om, xung quanh có âm thanh gì đó vọng lại. Tôi lắng tai nghe... Giống như có rất nhiều rất nhiều người xì xầm bàn tán, nghe không hiểu gì cả.
Phía sau vẫn còn một tên Lâm Kiến Thành bám theo, phía trước thì chưa biết thứ gì. Nhưng không đi không được, cứ đi tiếp rồi tính vậy.
Tôi chạy qua nhiều ngã rẽ, cuối cùng cũng đến...
Đến trước cửa phòng bệnh của Tiểu Lý tôi thầm mừng rỡ, mong là ở bên trong sẽ an toàn hơn.
Nắm tay cửa cứng ngắt "Sao mở không được?"
"Tiểu Lý! Tiểu Lý! Mau mở cửa cho tôi đi!" cánh cửa bị tôi đập vẫn dửng dưng đóng chặt.
Tiếng xì xầm lúc lớn lúc nhỏ, lúc xa lúc gần, ở ngoài này thêm chút nữa chắc tôi điên mất!
Với ý định phá cửa, tôi lùi lại thật xa nhắm mắt lấy đà một mạch đâm sầm vào_____ cạch! Rầm__
Cửa tự mở rồi tự đóng lại, nhờ vậy mà tôi không bị đâm đau.
Có điều... Không biết là phúc hay họa đây!
Gió thổi vù vù đập vào mặt tôi đau rát.
Những tấm rèm trắng bị thổi tung bay phát ra âm thanh phành phạch.
Sao trong phòng lại có gió mạnh như thế?
Chúng làm tôi không thể nhìn rõ, cũng không thể tiến lên phía trước.
Đưa tay cản bớt gió, qua những khe hở nhỏ tôi trông thấy Tiểu Lý trong bộ đồ bệnh nhân đứng yên bên cửa sổ, mặc cho gió thổi.
Linh cảm mách bảo tôi phải chạy tới đó thật nhanh.
"TIỂU LÝ!!!"
Đúng như linh cảm, thoáng cái cậu đã nhảy xuống.
"Cậu... Bị... Cái gì vậy?" tôi cắn răng nắm lấy tay Tiểu Lý.
"Nhanh đưa tay còn lại cho tôi!"
Cậu ấy ngước mắt nhìn tôi, rồi nói chuyện như một đứa trẻ, "Cậu mới là đang làm gì đó! Chỉ cần nhảy xuống là tớ có thể gặp anh hai rồi, mau buông tay tớ ra!"
"Buông ra! Buông ra!" cậu la lối, giãy giụa, dùng tay còn lại muốn thảo tay tôi ra.
"Cậu im đi!" bản thân tôi chịu hết nổi rồi, chộp lấy bàn tay đang quậy phá, tiếp tục nói "Đại Khiêm nhờ tôi tới đây đón cậu. Nào, lên đây!"
Đối với một đứa trẻ cần phải nhẫn nhịn, dịu dàng.
Quả nhiên là có hiệu quả. Mắt Tiểu Lý sáng ngời "Thật hả, mau mau mau nhanh kéo tớ lên!"
"Được, một hai ba lên____"
Kéo được cậu ta lên, tôi ngã sõng soài trên nền mệt muốn đứt hơi, hai cánh tay tưởng chừng như đứt lìa thì gì còn tâm trí để tâm tới phía sau.
"Cậu ta đâu phải anh hai của tớ." Tiểu Lý buồn bã nói, tay chỉ về sau lưng tôi.
Tôi hơi bất ngờ khi nghe cậu nói vậy. Lúc nhìn ra sau tôi mới thấy Lâm Kiến Thành, ngoài màu da tím tái với những vết khâu thì cơ thể vẫn nguyên vẹn, cái đầu không hề lặc lìa hay bị cháy đen gì cả.
Quái?
Tôi hốt hoảng đứng bật dậy, nắm theo Tiểu Lý lui về, kéo ra khoảng cách với cậu ta.
"Cậu... Sao cậu?" rõ ràng lá bùa đã đốt cháy cậu ta trước mặt tôi mà...
Lâm Kiến Thành cười nói chăm chọc "Vất vả cho cậu rồi! Lúc nãy chơi đuổi bắt cùng con hình nhân thế mạng của tôi có vui không!?"
Nghe cậu ta nói, tôi mới nhận ra mình thật ngốc "Cậu, cậu lừa tôi tháo bùa?"
"Giờ này mới nhận ra, có phải muộn rồi không." cậu ta mang vẻ mặt nham hiểm từng bước tiến tới.
"Là cậu dụ tôi đến đây?" Sau lưng tôi là cửa sổ, không còn đường lui nữa rồi.
"Phải."
"Tại sao lại là tôi?"
Lâm Kiến Thành không nói gì, đưa tay chỉ vào cổ bản thân. Tôi hiểu ý cậu ta muốn nói cái hình mặt trăng trên cổ. Ấn ký được che bởi băng dán rồi, làm sao cậu ta biết được?
Nhưng chính tôi cũng không biết nó có ý nghĩa gì.
Cậu ta cười tiếp "Để tôi thay cậu làm ngài ấy vui vẻ."
"Cậu nói cái quái_____" một lực đẩy, đẩy tôi ngã ra ngoài cửa sổ...
Lâm Kiến Thành vừa chạy tới nhưng chậm mất một bước.
"Haha đáng đời! Ai bảo cậu lừa tớ." Tiểu Lý có vẻ hả hê nhìn tôi rơi xuống.
Nguy hiểm ở ngay bên cạnh vậy mà...
Sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Những ký ức nhanh chóng ùa về. Đúng rồi, mọi chuyện đều bắt đầu từ lúc cả bọn đi vào Tiêu gia trang.
Đây là hình phạt dành cho chúng tôi sao?
Tôi cứ thế rơi xuống, lưng đập vào thứ gì đó lăn lộn vài vòng. Sau đó... Tôi chỉ còn lại cảm giác đau đớn____
...
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, tôi tỉnh dậy trong một căn phòng to lớn, không phải bệnh viện, chỗ này trông giống như cung điện hơn.
Nhưng mà tôi cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhàng, không chút đau đớn.
"Mình chết rồi sao?"
Mình chết rồi bà nội phải làm sao?
"Ngồi ngẩn người ra đó không mệt sao?" Tiêu Vũ Lương từ đâu chui ra dịu dàng xoa đầu tôi.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh, tôi khẳng định mình đã chết rồi. Hình ảnh của anh nhòa dần bơi nước mắt.
Đau, chính là đau lòng.
Anh ấy ôm tôi vào lòng "Tiểu ngu ngốc, ai nói em đã chết đâu."
"Em chưa chết? Nhưng mà... Vậy..."
Rốt cuộc mình nên nói cái gì đây?
Tôi thấy Tiêu Vũ Lương quơ tay trên không trung, sau đó một khoảng không xuất hiện hình ảnh của mình. Bản thân nằm trên giường bệnh bắt bà nội phải chiếu cố, đứa làm cháu này thật bất hiếu mà!
"Haii... Tôi vắng mặt có vài ngày mà em đã xảy ra chuyện rồi." anh gập ngón tay trỏ lại vuốt mũi tôi, "Không nghe lời!"
Tôi nhìn anh giây lát rồi lại tiếp tục quay đi xem bà nội.
Có lẽ vì thấy tôi buồn rầu, anh ấy an ủi "Ngoan, đợi tôi xử lý xong việc trên dương gian sẽ đưa em về lại thân xác."
"Anh... Không phải muốn bắt em sao?" người ta nói rằng không nên tin lời ma quỷ, tôi vừa bị lừa một vố lớn như vậy không thể không sinh nghi ngờ.
"Haha... Muốn, nhưng không phải bây giờ. Em có tin tôi không?" câu hỏi cuối Tiêu Vũ Lương hỏi rất nghiêm túc.
Một con người bình thường nhỏ bé như tôi làm sao khẳng định được điều gì, nhưng ở cạnh anh ấy tôi cảm thấy an tâm.
Khuôn mặt đẹp trai kia phóng to trước mắt tôi, căn phòng sáng rực chiếu sáng từng đường nét thanh tú, anh nhắm mắt chuyên tâm chuyển động môi, dáng vẻ lúc hôn tôi vô cùng hấp dẫn.
Mặc dù không trả lời, nhưng tôi nghĩ anh ấy biết rõ tâm tư tôi thế nào.
Tiêu Vũ Lương bắt đầu vội vàng muốn 'làm' chuyện khác, nhưng tôi thẳng tay ngăn lại, gấp gáp nói: "Khoan đã! Lâm Kiến Thành muốn chiếm lấy cơ thể của em. Em phải về ngay!"
"Đã có tôi rồi, em không cần lo." anh tự tin, nói rồi muốn tiếp tục lưu manh.
Tôi giữ chặt bàn tay đang giở trò "Thật ra anh là ai?" rõ ràng thân phận của anh không đơn giản như tôi từng nghĩ.
Anh chậm rãi tiến đến bên tai tôi nói nhỏ "Là chồng em."
"Đừng đùa nữa." Mặt tôi nóng bừng, không rõ vì thẹn hay tức giận.
"Được." anh trở nên nghiêm túc hơn "Người trên Trần Gian thường gọi tôi là Minh Vương, tôi là chủ nhân của Minh Giới." xem dáng vẻ này chắc là không phải nói đùa.
"Vậy còn Tiêu thiếu gia của Tiêu gia trang thì sao?" đây là điều mà tôi thắc mắc nhất.
"Cũng là tôi." anh nói.
Tôi vẫn gật đầu dù không hiểu chuyện của anh ấy là như thế nào.
Vấn đề muốn biết vẫn còn, tôi không thể để Tiêu Vũ Lương hành động trước, tôi hỏi tiếp "Sao Lâm Kiến Thành lại muốn cơ thể của em mà không phải ai khác?"
Mặc dù bị tôi làm cho mất hứng, anh ấy không hề nổi giận mà bất đắc dĩ giải đáp: "Vì ấn ký trên người của em đó."
"Cái này thì liên quan gì đến em chứ, đều tại anh cả!" tôi sờ lên nơi có ấn ký, một bụng lửa giận oán trách.
Tiêu Vũ Lương cười tự mãn "Sao lại không, nó chứng tỏ em là người của tôi, là một nửa chủ nhân của Minh giới. Thử hỏi, ai lại không muốn chứ!"
Anh thì thầm vào tai tôi "Cũng không phải tất cả đều là lỗi của tôi đâu. Ấn ký chỉ xuất hiện khi em chấp nhận đáp lại tình cảm của tôi thôi."
Mặt tôi nóng bừng, trái tim nhỏ nhảy loạn cả lên.
"Người bình thường sẽ không nhìn thấy. Nên sau này không cần che nữa, xấu. Biết chưa?"
Tôi trừng mắt "Không nói sớm!" làm tôi tốn biết bao nhiêu băng dán.
(Nhanh nhanh hoàn để còn viết fic khác nào 💪💪)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip