Chap 5
Phải mất một lúc để tìm công cụ vệ sinh, nào là xô, cây lau sàn rồi bàn chải... Cũng may là chỉ cần dọn nhà vệ sinh nam thôi.
Tôi đang hăng hái cọ rửa bệ tiểu, kỳ lạ là theo góc nghiên tôi nhìn thấy có một bóng đen ở gần cuối góc tường, nhưng khi nhìn thẳng vào chỗ đó lại chẳng có gì, trống không.
Chắc là nhìn nhầm thôi.
Cọ hết từng bệ tiểu thì đến dọn dẹp bốn phòng vệ sinh, lần lượt từng phòng: phòng thứ nhất, thứ hai, thứ ba, rồi phòng cuối cùng...
Cánh cửa hé một chút, khi đẩy vào thì tôi thấy bóng lưng của một người, tôi hốt hoảng vội xoay người đi, miệng thì liên tục nói xin lỗi.
Giờ này cũng đã sáu giờ chiều rồi, còn có người ở lại sao?
Học thêm sao?
Nhưng mà thật im lặng nha, bên kia không hề phát ra tiếng động nào.
Tôi đợi rất lâu cũng không thấy bạn học kia đi ra, chẳng lẽ phòng đó hết giấy rồi!?
"Bạn học gì đó! Bạn có cần tôi giúp gì không?"
Giọng của tôi vang vọng rõ ràng trong không gian nhỏ hẹp. Nhưng đáp lại chỉ có âm thanh "tí tách" từ những vòi nước rửa tay rỉ ra.
"Bạn học! Bạn có ổn không?" bên kia vẫn một mực im lặng, tiếp tục chờ cũng không được, trời đã sập tối rồi còn không về sẽ bị bà nội mắng cho.
Tôi từ từ bước tới phòng cuối, cánh cửa mở lớn hơn lúc đầu là do tôi đẩy vào, nhưng cậu bạn kia không thèm đóng lại sao?
"Bạn học?" tôi thử gọi lại lần nữa, nhưng vẫn không có người đáp. Thoải mái quá nên ngủ quên rồi sao!?
Giờ đẩy cửa vào có mất lịch sự quá không?
Lại đẩy vào thêm một chút nữa, tôi không dám nhìn trực diện nên lấy tay che đi mắt... Không có tiếng, không bị chửi.
Tôi thử hé mở hai ngón tay ti hí liếc mắt nhìn vào...
"Thao!!!"
Trống không, không hề có ai a!?
Làm sao có thể? Rõ ràng lúc nãy tôi còn nhìn thấy...
Mấy câu chuyện ma dùng để giải trí, giờ đây nó lần lượt chiếm lấy tâm trí làm tôi lạnh cả người. Dù hơi sợ nhưng tôi vẫn phải lau dọn sạch sẽ mới đi về.
Khi chiếc đèn trắng trong nhà vệ sinh được tắt, tất cả đều tối đen như mực. Tôi vội lấy chiếc điện thoại trong túi quần mở nguồn sáng.
Nhà vệ sinh nằm ở cuối dãy tầng hai, muốn xuống tầng trệt phải đến giữa dãy phòng học mới có thang bộ đi xuống.
Tiếng giày của tôi vang khắp cả hành lang vắng lặng, như có người âm thầm đi phía sau làm tôi sởn cả gai ốc, bước chân thả càng nhanh hơn.
Rồi vô tình tầm nhìn chuyển vào lớp học, tôi không muốn tin vào mắt mình nữa... Nhưng đúng là bên trong những bóng đen, xám có ngồi có đứng, dường như họ cũng đang nhìn chằm chặp vào tôi.
Tôi nghĩ muốn chạy khỏi nơi này thật nhanh, muốn lao thẳng một mạch về nhà. Nhưng đôi chân lạnh toát cứng đơ khó khăn lê từng bước một, tôi tự mình nhắc nhở không thể lại đi xem những bóng ma kia nữa. Mặc dù vậy, tôi vẫn có cảm giác hàng trăm con mắt cứ xoáy xung quanh, dòm ngó một cách trắng trợn.
Không đúng!!!
Đã đi rất lâu rồi tại sao chưa đến được cầu thang, rõ ràng góc ngoặc ở ngay phía trước tại sao đi mãi cũng không tới được???
Dù đôi chân rất nặng, tôi vẫn cố gắng chạy nhanh về phía cầu thang.
Nhanh hơn, cố gắng nhanh hơn một chút nữa... Chạy mãi, chạy mãi...
Cuối cùng, tôi cũng thấy được cầu thang rồi. Tảng đá ở trong lòng cũng nhẹ nhõm một ít, ba chân bốn cẳng phi thẳng xuống hai ba bậc thang.
Tôi vừa bước xuống dãy hành lang tầng một, chân vẫn không ngừng chạy tiếp tục hướng xuống tầng trệt.
Không đúng! Không đúng! Không đúng!!!
Làm sao tôi lại quay trở lại tầng hai rồi?
Tiếp tục chạy xuống, khi chân chạm vào bậc thang cuối cùng, bản thân tôi lại đứng ở dãy hành lang tầng hai.
Đang lúc khẩn trương vậy mà điện thoại vang lên âm báo hết pin, màn hình lóe sáng lên để tôi thấy được hiện tại đã 19h28 rồi tắt ngỏm.
Một lần nữa, tất cả lại chìm vào bóng đêm tịch mịch. Đợi khi đôi mắt quen dần, tôi thấy "họ" đã đứng yên ở hai bên dãy phòng học, có vẻ họ rất khoái chí, họ xem tôi như một thằng hề hay là một con mồi bị đùa giỡn đến kiệt sức.
Tôi vô thức lui về phía sau, mà quên bén mất phía sau là những bậc cầu thang. Mất đi thăng bằng, cả người ngã ra phía sau...
Xong đời rồi!
Cầu thang không cao lắm, té từ đây chắc chỉ gãy tay, gãy chân hay đập đầu gì đó thôi, còn hơn bị những bóng ma kia ép đến điên người. Tôi nhắm mắt cầu khẩn...
Nhưng mà... Có phải chết luôn rồi hay không? Lâu như vậy cũng không cảm thấy đau đớn gì nha!
"Ha... Em đây là, muốn tôi hôn sao?"
Giọng nói xuất hiện trong những giấc mơ kia vang lên làm tôi bừng tỉnh. Vừa rồi rơi vào vòng tay của anh ta ấy mà cũng không hay biết. Tôi xấu hổ lấy lại thăng bằng.
"Chắc chắn là mình ngủ mơ rồi! Ừm."
Trên đời này làm gì có ma chứ!
Chỉ có nghĩ như thế mới làm tôi đỡ sợ hơn.
Người phía sau khẽ cười, cả người dán đi lên kéo tôi vào bờ vai vững chãi của anh ta, bàn tay nhẹ nhàng nhu thuận tóc của tôi muốn trấn an tinh thần.
"Đừng sợ, tôi đưa em về nhà, được không?"
Mùi hương trên người anh ta đặc biệt khiến tôi yên tâm mà gật đầu đồng ý. Mặc kệ anh ta có ý đồ gì, tôi chỉ muốn về nhà ngay lập tức.
"Ngoan, không được mở mắt, tôi dẫn em đi."
Anh ta nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, bước đi. Tôi cũng ngoan ngoãn đi theo, cứ tưởng phía trước là bậc thang nào ngờ lại là mặt đất bằng phẳng, liền dúi người về phía trước, may mà có anh ta đỡ lấy, nếu không mặt úp xuống đất có phải rất mất mặt không.
Suy nghĩ bâng quơ cũng đủ rồi, tôi lại muốn biết về người thần bí phía trước, rốt cuộc anh ta là người hay ma. Hiện tại không bị anh ta điểm huyệt, tôi muốn nhìn trộm anh ta...
Thân hình cao gầy mặc trên người bộ trường sam cổ điển màu tối, tay cầm dù lộ ra một khoản da trắng ngần.
Thật muốn xem mặt mũi anh ta thế nào!
Có phải quá khó coi nên muốn giấu đi không?
"A Hy không ngoan rồi. Tôi không muốn đưa em về nhà nữa!" Giọng của anh ta đột nhiên vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi.
"Hả? Đừng, tôi sẽ ngoan mà. Anh đưa tôi về nhà đi!" không hiểu sao lúc này tôi lại nũng nịu vô cùng, không biết có tác dụng không?
"Haha... Em mở mắt ra xem. Đã tới nhà rồi!"
Hứ! Anh ta muốn chọc ghẹo tôi. Nhưng mà mở mắt ra có phải anh ta sẽ biến mất không. Giống như những lần trước.
Khó lắm mới có cơ hội nói chuyện tử tế với anh ta, không biết anh ta có tên không?
Bàn tay không có hơi ấm kia muốn rút ra, tôi vội vàng níu lại.
"Anh, cái kia... Anh có thể cho tôi biết tên không?"
Tôi nghe thấy anh ta cười. Lại cười, tôi không biết mình có khiếu hài hước như vậy từ bao giờ nữa đó?
"Em còn muốn biết gì nữa không?"
"Có, còn có gương mặt của anh."
Anh ta thuận thế tiến đến bên tai tôi nói: "Thật sự muốn biết."
"Ân." tôi ngây ngốc gật đầu.
"Được, em muốn xem thì cứ xem."
Tôi vẫn giữ lấy bàn tay của anh ta, nhắm mắt lâu dần làm tôi hoa cả mắt, phải mất một lúc mới có thể điều chỉnh tầm nhìn.
Trong lúc đó tôi thoáng nghe anh ta nói: "Đừng hối hận."
Hả? Tôi có cảm giác như mình vừa mới bị lừa một vố thì phải.
Khi đã nhìn rõ người trước mặt tôi... Là... Là...
"Tiêu Vũ Lương!" chỉ là trong suy nghĩ vậy mà tôi vô thức gọi thành tiếng.
Anh ta đã mất từ rất lâu rồi, vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip