Chap 8
Đại Khiêm được các giáo viên đưa vào bệnh viện, một lúc sau tôi và Tiểu Lý cũng chạy tới đó. Nhưng vừa tới, bác sĩ đã đưa tin bệnh nhân không qua khỏi cơn nguy kịch, đã tử vong.
Tiểu Lý vì bị sốc mà trực tiếp ngất xỉu tại chỗ, nhờ có các giáo viên vẫn còn chờ ở đây đưa cậu ấy tới phòng bệnh. Tôi cũng không thể ở lại bệnh viện qua đêm được, kể sơ tình cảnh gia đình của cậu ấy cho giáo viên biết rồi tôi mới ra về.
Về đến nhà.
"Bà nội, cháu về rồi."
"Ở trường xảy ra chuyện gì? Sao sắc mặt của cháu kém như vậy?" Bà nội lo lắng, kéo tôi ngồi xuống ghế.
"Hức..." Lúc này nước mắt tôi đua nhau thoát ra ngoài, tôi ôm lấy bà khóc oà.
"Bà nội, Đại Khiêm mất rồi hức..."
Lúc trước hai anh em họ thường ghé qua nhà tôi chơi, biết được hoàn cảnh éo le của họ, bà rất thương, còn hay bảo tôi thường xuyên rủ hai anh em tới nhà chơi, phải luôn sẵn lòng giúp đỡ họ.
Tai nạn xảy ra ngay trước mắt tôi, nó khiến tôi bàng hoàng không kể xiết, sự ra đi của một người bạn là mất mát to lớn đối với chúng tôi, mà người đáng thương nhất chỉ có Tiểu Lý.
Không biết cậu ấy đã khá hơn chút nào chưa?
Vì quá mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần, nằm trên giường được một lúc tôi đã nặng nề ngủ thiếp đi...
Phía trước lại là bóng đêm trải dài trong vô tận, từng cơn gió se lạnh thổi qua.... Những chùm sáng đầu tiên lóe lên làm tôi chói mắt.
Tôi đưa tay che lại.
Khung cảnh mở ra dần trở nên rõ ràng hơn.
Tôi, đang đứng dưới sân trường. Đoàn học sinh náo nhiệt nối tiếp nhau ra về, họ trò chuyện, nói cười vui vẻ bàn về những tiết học, những cuộc đi chơi... Riêng tôi đặc biệt cảm thấy bản thân mình... Lẻ loi.
Bầu trời buổi chiều nhàn nhạt ánh vàng bỗng chốc màn đêm kéo đến che khuất mặt trời, đoàn học sinh náo nhiệt kia cũng biến mất không một bóng người, tiếng cười nói rôm rả vừa rồi cũng im bặt.
"Phịch____"
Sau lưng tôi vang lên âm thanh rơi xuống trầm đục.
Tôi nghi ngờ cũng không dám quay đầu lại, dường như chuyện lúc chiều lại tái diễn một lần nữa.
"Răng rắc... Răng rắc..."
Thứ âm thanh kia phát ra giống như xương khớp vặn đi vặn lại. Trong đầu tôi tự động hiện lên hình ảnh cái xác chết vặn vẹo bẻ lại khớp xương vai, xương tay, xương chân...
"Thuấn... Hy... Cứu tôi!" Đại Khiêm thì thào.
Tôi biết cậu ấy rất đau đớn, nhưng tôi chẳng thể giúp được gì.
Một bàn tay đầy máu nắm chặt bả vai tôi, cái đầu đầy máu của Đại Khiêm càng lúc càng gần, dán bên tai tôi gần như chạm vào.
"Thuấn... Hy... Tại sao... Cậu không... Cứu... Tôi. Cô ta... Muốn... Bắt tôi..." giọng nói Đại Khiêm run run, từng chữ một lạnh lùng lọt vào tai tôi.
Bị cậu ta như một cái xác sống bám vào, tôi nghĩ rằng: chỉ cần mình động một chút liền sẽ bị ăn tươi nuốt sống.
Nỗi sợ hãi đã bao trùm lấy cơ thể tôi. Cho dù khuôn mặt kia quá đỗi ghê rợn, cho dù bả vai bị nắm đau đớn tột cùng, tôi chỉ có thể đứng chết trân một chỗ, tựa như một con người gỗ vô tri vô giác.
"MAU CỨU TÔI!" Đại Khiêm giận dữ gào lên.
Đừng, Không muốn! Tôi muốn thoát khỏi đây!
Leng keng___ Leng keng___
Một chuỗi tiếng vang đinh tai nhức óc vang lên.
Khi âm thanh kỳ lạ kết thúc, Đại Khiêm cũng bị tách ra khỏi người tôi. Ở phía sau, cậu ta kêu gào rất thảm thiết, dường như rất đau đớn thống khổ.
"A Hy."
Tiêu Vũ Lương!
Tôi nước mắt lưng tròng nhìn anh, phải công nhận người này rất đẹp, lần này càng đặc biệt đẹp. Anh ta khoác trên người màu đen trường bào huyền bí, tóc đen nhánh dài qua lưng, cứ như vừa từ cổ đại xuyên qua vậy! Gương mặt thì khỏi phải bàn, tuyệt mỹ!
Cộng thêm giọng nói êm dịu ấm áp kia khiến cho tôi ngẩn ngơ quên mất nỗi sợ kinh hoàng vừa rồi. Cứ như vậy, tôi bị người ta ôm vào lòng cũng không chút cự tuyệt.
"Thuấn Hy! Cứu tôi! Màu cứu tôi!"
Tôi mãi mê ngắm nhìn Tiêu Vũ Lương mà quên mất Đại Khiêm ở phía xa. Cậu ta bị những xích sắc to lớn trói buộc nằm xuống nền, mà những sợi xích kia như mọc ra từ trong lòng đất, thật giống kĩ xảo trong phim.
Ánh mắt Tiêu Vũ Lương lạnh lùng nhìn về phía Đại Khiêm không chút hảo cảm, vậy mà khi quay sang nhìn tôi lại vô cùng ôn nhu. Tim tôi lại rơi mất một nhịp rồi!
"A Hy, yên tâm ngủ một giấc đi."
Sau câu nói của anh ta, mắt tôi nặng trĩu từ từ khép lại.
Lại ngủ... Chẳng phải tôi đang... Ngủ sao?
"Thứ ô uế như ngươi, cũng nên biến mất rồi." Tiêu Vũ Lương âm trầm nói.
Một ngọn lửa màu đen bùng cháy nuốt chửng cả người Đại Khiêm, chỉ trong một giây cậu ta liền biến mất trong đống tro tàn. Một tiếng la hét cũng có, đủ để biết ngọn lửa kỳ quái kia nóng đến nhường nào.
Đừng mà!
Nhìn người bạn của mình tan thành mây khói là cảm giác gì?
Cho dù cậu ta có biến thành ma quỷ thì cũng là người bạn mà tôi quý trọng... Nếu như đây chỉ là một cơn ác mộng thì... Tốt rồi!
Đó là tất cả những gì tôi mơ màng nghe được, thấy được khi dần dần chìm vào bóng tối.
...
Hôm nay là chủ nhật, tôi ngủ một mạch ngon lành đến gần trưa. Khi thức dậy, tôi phát hiện trên gối đầu một mảng đậm màu, hình như tôi nằm mơ thấy cái gì đó, còn khóc nữa!
Từ khi đụng vào Tiêu Vũ Lương tôi đêm nào chẳng nằm mơ, cũng chả có gì lạ nữa rồi.
Có điều... Hôm nay, phía dưới không đau, eo lưng cũng không đau, nhưng trên vai lại ê ẩm.
Lúc thay đồ tôi mới nhìn thấy dấu tay năm ngón in trên đó, chẳng trách lại đau đến không muốn nhấc tay nổi.
Cũng tại tên quỷ Tiểu Vũ Lương kia hại!
Không thèm chấp nhất với anh ta nữa, tôi phải tranh thủ đến bệnh viện xem tình hình của Tiểu Lý thế nào.
Rảo bước đến phòng bệnh của Tiểu Lý. Từ bé, tôi vốn không thích mùi sát khuẩn đặc trưng của bệnh viện, còn có những âm thanh ồn ào nhưng không thể gọi là náo nhiệt, nào là: tiếng còi xe cấp cứu, tiếng khóc thế lương của người nhà bệnh nhân, tiếng hối thúc khi bác sĩ đưa bệnh nhân vào phòng cấp cứu... Tôi nghĩ nơi này thật ngột ngạt.
Vừa mở cửa vào tôi thấy Tiểu Lý một mình ngồi ở trên giường, có lẽ cậu ấy đã tỉnh nên giáo viên cũng về nhà.
Giường bệnh của cậu ấy nằm gần với cửa sổ nên cậu cứ thẩn thờ nhìn ra ngoài, dù tôi có nói gì hỏi gì, cậu ấy cũng không trả lời, mà dường như cũng chẳng nghe thấy gì.
Ý tá nói cho tôi biết, Tiểu Lý mắc bệnh trầm cảm nặng, là do mắc bệnh từ trước sau lại vì cái chết đột ngột của anh trai mà chuyển biến nặng hơn. Hiện tại cậu ấy khóa đi ý thức của mình nên tạm thời được an toàn, một khi tỉnh táo khả năng tự sát là rất cao, cần có người thân ở bên cạnh quan tâm chăm sóc.
Tiểu Lý chỉ còn có một người ba thôi, nghe y tá nói đêm qua ông ấy chạy đến, tình cảnh vô cùng bi đát: một đứa con mê man nằm trên giường bệnh, đứa còn thì cơ thể lạnh tanh bên trong nhà xác.
Thử hỏi người làm ba mẹ sao có thể không đau được chứ!
Sau khi rời khỏi bệnh viện, một mình tôi đi đến nhà tang lễ. Khách viếng không đông cho lắm, bạn bè thì chỉ có tôi, chắc Đại Khiêm sẽ buồn lắm.
Đám tang được tổ chức nhanh chóng vào sáng sớm, rồi đến cuối buổi chiều thì bắt đầu đưa ra nghĩa địa. Đi trên con đường đất kia khiến bản thân muốn chùn bước, tôi thấp thỏm lo sợ quan tài sẽ rơi xuống giống như lần trước.
Đến cuối, mọi việc đều diễn ra một cách êm xuôi, không có xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào. Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi xuôi theo đoàn người đi về.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip