Chap 21: Em Gái Mưa
Công bằng mà nói thì cuộc sống ở trường Silver của Khánh Dương cũng không đến mức tồi tệ. Kể từ sau lần gây ra sự kiện chấn động toàn trường đó, không một ai dám đến gần cô nữa. Dù vẫn có rất nhiều người không cam tâm nhưng cũng không dám làm hành động gì gây khó dễ. Dù sao thì chuyện bị đuổi học và đánh cho một trận thừa sống thiếu chết vẫn không thể xem thường được.
Một thời gian trôi qua, mọi người đều nhận ra Khánh Dương không đáng ghét như lời đồn. Nếu như không phải là người có tình cảm nam nữ với Hoàng Nam thì đều đối xử với cô một cách bình thường. Chẳng bao lâu sau số lượng bạn bè của cô đã tăng lên đáng kể, so với cuộc sống nhộn nhịp trước đây cũng không có gì khác biệt.
Hôm nay là một ngày đi học bình thường như bao ngày khác. Khánh Dương bước đến khu vực tủ đồ, vừa mở khóa vừa suy nghĩ linh tinh, trong lòng tự hỏi không biết hôm nay có ai giở trò với mình hay không. Tuy rằng bọn họ không dám công khai gây chuyện với cô nữa nhưng những chuyện xảy ra trong bóng tối cũng không phải là không có.
Tuần trước cô còn nhận được một lá thư đe dọa và một đống giấy rác trong tủ đồ. Khánh Dương nhìn thấy cũng không bày tỏ cảm xúc gì, cũng chẳng buồn kể lể với Hoàng Nam mà chỉ âm thầm đáp trả. Nghe nói tuần trước Nhã Vy đã ngất xỉu sau khi nhìn thấy trong tủ đồ của mình xuất hiện một con chuột chết bị dao găm cắm vào. Cũng không ai biết người nào đã làm ra chuyện này.
Cửa tủ bật mở, Khánh Dương thở phào nhẹ nhõm khi không có điều gì bất thường chào đón cô vào ngày thứ hai đầu tuần. Thế nhưng lại có sự xuất hiện của một lá thư và một cành hoa hồng. Khóe môi cô nhếch lên, gì nữa đây? Khánh Dương đặt balo vào tủ đồ, nhận lấy cành hoa hồng rồi mở lá thư ra đọc. Là một lời tỏ tình nhưng lại không để lại tên.
Nhận được lời tỏ tình từ các nam sinh cũng không phải là một sự kiện xa lạ gì trong cuộc sống của Khánh Dương. Cô nghiêm túc đọc những dòng chữ trên thư, không có ấn tượng gì cho lắm, lại không đoán ra chủ nhân của nó là ai. Ngay khi vừa định đặt lại lá thư vào tủ thì lại bị người khác cướp mất.
"Ai chà, lại được người khác tỏ tình à?"
Một giọng nói vang lên, Khánh Dương không cần xoay người nhìn lại cũng có thể đoán được người đó là ai. Khánh Dương thở dài, giả vờ như bản thân mình cũng rất bất lực với chuyện này.
"Ừ, đẹp quá cũng khổ."
Nữ sinh kia bĩu môi, cô lại tạo cơ hội cho Khánh Dương tự khen bản thân mình rồi. Thùy Linh dựa người vào tủ đồ, không quan tâm đây là thư tỏ tình của Khánh Dương mà mở ra đọc. Đọc xong, ánh mắt cô không khỏi thất vọng.
"Chán thế, gặp tao thì tao cũng không có ấn tượng gì. Sao mà bằng được ai đó của Khánh Dương nhỉ?"
Thùy Linh là một trong những người bạn mới quen của Khánh Dương ở trường Silver, học lớp 11B, là bạn cùng nhóm của Khánh Dương ở lớp truyền thông hôm nọ.
Sau khi bị người ta đánh một trận, dù không bị thương nghiêm trọng nhưng Khánh Dương vẫn nghỉ học vài ngày. Điều này làm cho Thùy Linh sinh ra ác cảm, cho rằng Khánh Dương đang làm màu và muốn tìm cớ trốn việc. Là một người không được hiền lành cho lắm, Thùy Linh tìm Khánh Dương cãi nhau một trận rồi trở thành bạn bè. Cả hai chỉ mới quen biết một thời gian nhưng về mặt tính cách và sở thích lại rất hợp nhau.
Khánh Dương thừa biết Thùy Linh đang nhắc đến ai. Cô không hùa theo nữa mà lấy lại bức thư.
"Thôi trả lại đây."
"Mày định làm gì? Cất vào hộp để dành à?"
"Làm người phải tử tế. Không được đùa giỡn với tình cảm của người khác như vậy đâu. Tuy không thể đáp lại thì cũng phải trân trọng."
Khánh Dương về đến lớp 11A, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện dự cảm chẳng lành. Cô đứng ở cửa ra vào, nhíu mày nhìn xuống cuối lớp, chỗ ngồi bên cạnh Hoàng Nam đã bị người khác chiếm mất. Khánh Dương tự hỏi nữ sinh này là ai. Từ khi cô xuất hiện ở ngôi trường này chưa từng có một ai dám chiếm lấy chỗ ngồi độc quyền này của cô cả.
Ở khu vực bàn cuối của lớp, Bội Quỳnh ngồi cạnh Hoàng Nam, chống cằm nghe hắn kể chuyện. Lâu lâu bày ra một vài biểu cảm mà trong mắt Khánh Dương là vô cùng lố bịch. Không biết Hoàng Nam vừa nói gì xong, Bội Quỳnh liền ôm lấy cánh tay hắn làm nũng. Khánh Dương càng nhìn càng chướng mắt. Hoàng Nam cũng có nhiều vệ tinh vây quanh quá nhỉ?
Khánh Dương đeo balo ở một bên vai, trong lúc không chú ý đến hình tượng đã vô tình quay về dáng vẻ bất cần đời ngày xưa. Cô bước về chỗ ngồi. Nghe thấy tiếng bước chân, Hoàng Nam ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng bỗng dưng giật thót một cái. Cảm giác chột dạ và lo lắng không biết từ đâu xuất hiện, tựa như đang ăn vụng mà bị người khác bắt quả tang tại trận.
Hoàng Nam không có tâm trí để nhận ra rằng cảm giác này của mình rất không bình thường. Hắn hành động theo bản năng, tìm cách đẩy Bội Quỳnh ra nhưng điều này chỉ khiến cô ta càng bám lấy chặt hơn. Ánh mắt vô cảm của Khánh Dương khiến cho đầu Hoàng Nam vang lên một tiếng chuông báo động.
Tình huống khẩn cấp, toang rồi. Dù Hoàng Nam không hiểu vì sao mình lại cảm thấy hoảng hốt nhưng điều đó thật sự đang diễn ra. Chuyện của hắn và Bội Quỳnh không phải là chuyện chỉ mới diễn ra ngày hôm nay, trước giờ đều vậy, nhưng hôm nay là lần đầu tiên Hoàng Nam phản ứng lại.
Bội Quỳnh nhanh chóng nhận ra biểu cảm khác lạ của Hoàng Nam, cô không khỏi cảm thấy sửng sốt. Hoàng Nam đang né tránh hay sao? Vì sao lại có chuyện này xảy ra cơ chứ?
Bội Quỳnh theo ánh mắt của Hoàng Nam nhìn về phía Khánh Dương. Chính là người này? Người khiến Hoàng Nam ra mặt trong những ngày qua mà cả trường âm thầm bán tán. Là vì nữ sinh chuyển trường này mà Hoàng Nam mới đẩy cô ta ra, một điều chưa từng diễn ra trước đây.
Khánh Dương dừng lại trước bàn học thường ngày của mình, không nói một tiếng nào. Cô muốn chờ xem Hoàng Nam sẽ phản ứng ra sao. Nhưng Hoàng Nam chưa kịp làm gì thì Bội Quỳnh đã lên tiếng trước:
"Anh, đây là người mà mọi người vẫn nói đó hả? Là người đã cướp chỗ ngồi độc quyền của em đúng không?"
Bội Quỳnh hỏi với tông giọng khá cao, tựa như đang giận dỗi. Cô ta vẫn ôm lấy cánh tay Hoàng Nam không chịu buông, ánh mắt đầy trách móc, hoàn toàn xem Khánh Dương như không khí.
"Tới giờ vào học rồi, em về lớp đi." Hoàng Nam không trả lời câu hỏi của Bội Quỳnh mà nói sang chuyện khác.
"Không, em không về đâu. Người ta đi du lịch mấy tháng mới quay lại mà anh lại đuổi người ta đi vậy đó hả?" Bội Quỳnh lắc đầu liên tục.
Bây giờ đến việc duy trì gương mặt vô cảm với Khánh Dương cũng khó khăn. Cô thiếu điều đã buông lời chửi bậy.
Dường như Bảo Huy và Minh Quân đã quá quen thuộc với cảnh này, thậm chí còn có thể tưởng tượng ra những diễn biến tiếp theo. Vì Khánh Dương tiếp xúc với bọn họ hằng ngày, cũng thân thiết hơn vài phần nên bọn họ đều không thể nào nhắm mắt làm ngơ như những người khác. Bảo Huy đứng lên, rời khỏi chỗ ngồi rồi nói với Khánh Dương:
"Cậu ngồi ở đây đi."
Khánh Dương nhíu mày nhìn Bảo Huy. Người này là ai mà đến bạn của Hoàng Nam cũng lên tiếng cho cô ta như vậy nhỉ? Khánh Dương vẫn không phản ứng gì khiến cho bầu không khí ngày càng trở nên khó xử. Bội Quỳnh chắc chắn sẽ không dễ dàng rời đi, còn Khánh Dương thì không rõ đang tính toán điều gì trong đầu. Điều này khiến cho Hoàng Nam cảm thấy vô cùng không ổn.
Cuối cùng Hoàng Nam cũng đẩy được Bội Quỳnh ra, hắn bước ra khỏi chỗ ngồi của mình rồi nói: "Em qua chỗ anh ngồi đi."
"Không. Chỗ này của em mà. Sao em phải đi chứ?"
"Đừng có vô lý nữa, lớp này cũng đâu phải lớp của em."
Hoàng Nam không nghĩ tính cách của Bội Quỳnh lại tệ như thế này. Hắn nhìn Khánh Dương với ánh mắt đầy khó xử, nhưng đáp lại hắn chỉ là thái độ hờ hững không mấy để tâm của cô.
"Thôi không sao, Dương ngồi tạm ở chỗ Nam cũng được."
Trước vở kịch của Bội Quỳnh, Khánh Dương không tức giận. Ngược lại cô còn cư xử rộng lượng, nhường cho cô ta chỗ ngồi đó, còn cô thì đi chỗ khác. Nói rồi Khánh Dương ngồi vào chỗ của Hoàng Nam. Xem như là Bội Quỳnh có thể giành được vị trí gọi là độc quyền gì đó, nhưng cô ta lại chưa từng ngồi ở chỗ của Hoàng Nam bao giờ.
Với quyết định này của Khánh Dương, Hoàng Nam đồng ý ngay lập tức, thậm chí còn ủng hộ nhiệt tình. Cuối cùng Khánh Dương cũng chịu nói chuyện với hắn rồi, đó là điều duy nhất hắn quan tâm lúc này.
Bội Quỳnh như bị ai đó tạt cho một xô nước lạnh. Cô ta không thể nào tin được Hoàng Nam vậy mà lại để Khánh Dương ngồi chỗ của hắn. Như vậy chính là chấp nhận Khánh Dương bước vô thế giới riêng của mình rồi sao?
"Chị thông cảm nha. Em với anh Nam biết nhau lâu rồi nên chỗ này là của em đó. Em không biết là chị mới chuyển đến. Cũng tại anh Nam hết, không chịu kể với em gì cả." Bội Quỳnh lại dùng giọng nói hờn dỗi với Hoàng Nam.
Khánh Dương bất chợt rùng mình, nghe ghê chết đi được. Muốn cho cô thấy rằng bản thân không là gì với Hoàng Nam chứ gì. Vì vậy cô càng quyết tâm không để kế hoạch chọc tức mình của Bội Quỳnh thành công.
Khánh Dương ngồi ở chỗ Hoàng Nam, xem như không có chuyện gì mà lướt mạng xã hội, tựa như những lời Bội Quỳnh vừa nói cũng không có gì để cô quan tâm. Ánh mắt Khánh Dương vẫn tập trung vào màn hình điện thoại, thờ ơ trả lời:
"Ừ, sao cũng được. Mọi người đều là bạn mà. Chị cũng giống như Huy và Quân thôi. Em không cần lo lắng đâu."
Hoàng Nam dường như không dám tin vào những gì mình nghe được, tựa như sấm nổ đùng đùng bên tai. Khánh Dương vừa nói gì chứ? Mọi người đều là bạn? Sau tất cả những gì cả hai đã trải qua và bây giờ cô nói hắn chỉ là bạn thôi sao? Chẳng lẽ cô muốn phủ nhận tất cả những gì đã diễn ra giữa bọn họ?
Bội Quỳnh cứ nghĩ mình đã công kích được Khánh Dương, nhưng vì sao câu trả lời lại nằm ngoài dự đoán. Chẳng lẽ giữa bọn họ thật sự không có chuyện gì? Vậy lời đồn là như thế nào? Bội Quỳnh nhìn Khánh Dương một lúc, vẫn có cảm giác người bên cạnh mình chỉ đang giả vờ, nhưng cũng có vẻ là thật.
"À, ra là vậy. Đó, anh thấy chưa? Chỉ có anh là có lòng thôi, còn người ta chỉ xem anh là bạn. Thôi về đây với em."
Hoàng Nam lùi về sau một bước, quyết né tránh những hành động thân mật của Bội Quỳnh, trong suy nghĩ lúc này chỉ toàn là tình trạng mối quan hệ hiện tại của hắn và Khánh Dương. Chẳng phải những ngày trước vẫn còn rất tốt hay sao? Hoàng Nam không cam lòng khi trong mắt Khánh Dương hắn cũng chỉ là bạn bình thường như những người khác.
"Em không định về lớp cho anh học à?"
Hoàng Nam chưa từng thấy Bội Quỳnh phiền phức như thế này.
"Giờ anh còn muốn đuổi em nữa sao? Đúng là có mới nới cũ. Mà anh nhìn đi, người ta có thèm để ý gì đến anh đâu."
Khánh Dương siết chặt lấy chiếc điện thoại mình đang cầm trên tay, như muốn truyền hết sự tức giận ra ngoài. Cô cũng bắt đầu khâm phục khả năng nhẫn nhịn của mình. Nhưng nếu không nhịn thì sẽ rơi vào bẫy của Bội Quỳnh. Cách duy nhất để tránh bẫy lúc này chỉ là im lặng và im lặng. Cô cảm thấy mình chưa đủ trình độ để chọc ngoáy lại người này. Hơn nữa còn chưa biết mối quan hệ của Bội Quỳnh và Hoàng Nam sâu sắc đến mức nào, không khéo thì cô sẽ bị phản kích ngược lại.
Nếu Bội Quỳnh muốn nhìn thấy cô thất vọng vì vị trí của bản thân không bằng cô ta trong lòng Hoàng Nam thì cô sẽ cho cô ta thấy điều đó thật ra chẳng có ý nghĩa gì với cô cả. Khánh Dương tự nhủ bản thân mình không được tức giận, phải thật bình tĩnh và phải để mình thua thiệt so với Bội Quỳnh, như vậy Hoàng Nam tự khắc sẽ về phe cô.
"Anh để ý là được. Không cần em lo đâu."
Một lời nói của Hoàng Nam nhưng lại khiến cảm xúc của Khánh Dương và Bội Quỳnh thay đổi theo những hướng hoàn toàn khác nhau.
Khánh Dương thầm mắng Hoàng Nam trong lòng. Đã thân thiết với em gái trà xanh như vậy nhưng vẫn không quên nói một hai lời thả thính cô. Quả nhiên Nguyên Khang đã đúng, không tự nhiên mà cậu cảnh báo cô về Hoàng Nam, xem ra Hoàng Nam chính là kiểu bad boy điển hình trong truyền thuyết.
Bội Quỳnh vô cùng tức giận, từ khi Khánh Dương xuất hiện, mỗi một câu Hoàng Nam nói đều là muốn đuổi cô ta đi, không thì cũng là phủ nhận mối quan hệ của bọn họ. Rốt cuộc Khánh Dương là ai? Tại sao vừa mới xuất hiện đã phá tan tình cảm tốt đẹp của cô ta và Hoàng Nam suốt nhiều năm? Từ trước đến nay không một ai trong danh sách bạn gái cũ của Hoàng Nam có thể khiến cô ta cảm thấy mất mặt như vậy.
Cả phòng học bỗng dưng trở nên ồn ào hơn khi nhìn thấy Việt Anh xuất hiện. Cậu bước vào lớp, nhìn thoáng qua khu vực góc lớp ngoài cùng để xác định vị trí của Khánh Dương, sau đó lại đi thẳng một đường đến chỗ ngồi của Thùy Chi, đặt lên bàn cô một hộp bánh.
"Cho chị này." Việt Anh nói rồi nở một nụ cười ấm áp, đủ để khiến cho bất kỳ nữ sinh nào nhìn thấy phải rung động.
"Chị không nhận đâu."
"Mua một tặng một mà. Chị cứ nhận đi. Đằng nào em cũng không ăn đồ ngọt."
Việt Anh nói rồi giơ tay lên cho Thùy Chi xem hộp bánh còn lại. Đến lúc này Thùy Chi mới dám nhận. Thùy Chi thường xuyên nhịn ăn sáng để tiết kiệm tiền nên Việt Anh muốn mua gì đó cho cô.
Thật ra ăn bánh ngọt buổi sáng cũng không tốt lắm. Nhưng Việt Anh biết nếu mình thật sự mua đồ ăn sáng đến thì Thùy Chi sẽ nhận ra mục đích của cậu và từ chối thẳng thừng. Vậy nên cậu đành phải dùng cách này. Dù sao thì trong lớp này cũng còn một người nữa thích ăn bánh ngọt mà.
Thùy Chi vừa nhận hộp bánh thì đã bị Nguyên Khang ngồi bên cạnh cướp lấy.
"Nhìn hay ho nhỉ? Hãng này cũng đắt tiền đấy."
Nguyên Khang nói rồi tự nhiên mở hộp bánh ra ăn thử mấy cái liền. Ánh mắt Thùy Chi trầm xuống nhưng cũng không nói gì. Ở lớp này Nguyên Khang là trời, là đất, làm gì có ai dám ý kiến với những gì cậu ta làm.
***
Sau khi đưa bánh cho Thùy Chi, Việt Anh chuyển sang tìm kiếm người chị họ thân yêu nhiều năm xa cách của mình. Hiện tại Khánh Dương đang ngồi ở chỗ của Hoàng Nam, kế bên là Bội Quỳnh, kẻ thù của cậu ở lớp. Không những vậy, Hoàng Nam còn đang đứng ở phía sau, thật là một sự sắp xếp đầy trớ trêu, không mấy thuận tiện cho việc chào hỏi.
Cuối cùng, để bảo đảm sự an toàn cho bản thân trước khi nghịch dại, Việt Anh quyết định chào Khánh Dương qua khung cửa sổ. Cậu đặt hộp bánh ngọt lên bàn rồi lên tiếng bằng một giọng điệu cợt nhả, không còn chút hình ảnh nào của một nam sinh đẹp trai vạn người mê với nụ cười tỏa nắng như lúc nãy:
"Hế lô chị yêu!"
Trước kiểu chào hỏi này của Việt Anh, Khánh Dương không thể nào duy trì gương mặt lạnh tanh được nữa. Cô ho một tiếng, trừng mắt nhìn cậu như một lời cảnh cáo. Cũng đã lâu rồi Việt Anh không trải qua cảm giác bị đe dọa từ Khánh Dương. Cậu run lên một cái, vội vàng dời ánh mắt về hướng khác. Bà chị họ la sát này vẫn chẳng có gì thay đổi sau nhiều năm không gặp.
Vì Hoàng Nam đang đứng ở phía sau Khánh Dương nên không thể thấy được ánh mắt của cô nhìn Việt Anh lúc này, thế nhưng câu chào đầy kỳ lạ kia nhanh chóng thu hút sự chú ý của hắn.
Suy nghĩ của Hoàng Nam một lần nữa bị khuấy động. Khánh Dương đã từng nói cô không biết Việt Anh, vì sao bây giờ cậu nhóc lại xuất hiện, lại còn dùng một cách xưng hô đầy thân thiết như vậy để chào cô. Quan trọng nhất là Khánh Dương không hề ngạc nhiên hay nói ra bất kỳ lời nào để phản bác hay phủ nhận điều đó.
"Em qua đây tìm ai vậy?" Hoàng Nam nở một nụ cười ấm áp thiện lành rồi hỏi Việt Anh.
Việt Anh đến chưa lâu nhưng cũng đủ để chứng kiến thái độ của Bội Quỳnh với Hoàng Nam. Cậu cười nhạt một tiếng, đúng là con nhỏ giả tạo. Ở lớp thì cư xử một kiểu, trước mặt Hoàng Nam lại dùng vẻ mặt ngây thơ yếu đuối, cũng biết diễn kịch thật đấy.
"Tìm chị yêu của em." Việt Anh cười cười trả lời, không quên nháy mắt với Khánh Dương để tạo thêm một chút hiệu ứng kích thích.
"Em có chị ở trường à? Sao anh không biết nhỉ?" Hoàng Nam vẫn duy trì nụ cười đầy khó hiểu trên môi.
"Em cũng mới biết thôi. Tại vì chị ấy không có nhận ra em. Dù sao thì cũng cảm ơn anh đã giúp em chăm sóc chị ấy thời gian vừa qua."
Việt Anh nhìn Khánh Dương với ánh mắt đầy trách móc. Một tay cậu nhóc ôm lấy khung cửa sổ, một tay đưa vào trong lớp vẫy vẫy trước mặt Khánh Dương.
"Nè, chị không định chào hỏi em à? Với lại anh Nam cũng tò mò về mối quan hệ của chúng ta lắm đó."
Việt Anh núp phía sau khung cửa, cười hì hì một cách vô tội. Cậu cảm thấy trò đổ dầu vào lửa này rất vui. Xem ra chị họ của cậu và đàn anh lớp trên cũng khá thân thiết, chỉ tiếc là đang bị con nhỏ giả tạo kia phá đám, hay là cậu cũng góp vui một chút. Việt Anh nghĩ mình đang làm một việc tốt, cậu nhìn sự giả tạo của Bội Quỳnh cũng bất mãn thay cho Khánh Dương. Cậu không ngại đóng giả làm một em trai mưa để chọc tức Hoàng Nam đâu.
"Ờ, chào." Khánh Dương miễn cưỡng buông ra một lời chào hỏi.
"Buồn ghê, trong khi mình dậy sớm, đi xếp hàng mua cho người ta loại bánh họ thích nhất mà họ lại thờ ơ với mình như vậy."
Đến lúc này Hoàng Nam mới để ý đến hộp bánh trên bàn học của mình. Tuy bên ngoài vẫn còn cười nói nhưng trong lòng Hoàng Nam đã cảm thấy khó chịu.
Hoàng Nam nhớ lại lần đi ăn tối với Khánh Dương. Hắn vẫn nhớ khi đó cô rất vui vẻ khi ăn bánh ngọt nhưng ăn không nhiều cho lắm.
"Tại vì Khánh Dương không thường ăn ngọt mà."
"Sao anh biết chị ấy không thích? Anh không hiểu chị ấy bằng em đâu."
Việt Anh nghiêng đầu nhìn Hoàng Nam đầy khiêu khích. Từ khi Việt Anh xuất hiện, Bội Quỳnh chính thức bị lu mờ, mọi sự chú ý lại quay về với Khánh Dương. Bội Quỳnh không cam tâm để điều này diễn ra nên nhanh chóng tìm cơ hội chen vào:
"Ủa cậu là gì của chị ấy vậy? Giờ mới biết Việt Anh lớp mình lại thích làm phi công nha."
Trước những lời châm chọc của Bội Quỳnh, Việt Anh cũng không phản đối. Cậu quả thật thích làm phi công mà. Nhưng đối tượng là ai thì Bội Quỳnh đoán sai rồi.
"Tôi ấy hả? Nói ra cũng phức tạp. Tôi chính là người ăn cùng bàn, ngủ cùng giường với chị ấy nhiều năm rồi. Cũng là người chị ấy thích hôn nhất."
Việt Anh im lặng một lúc rồi nhả ra mấy câu xanh rờn. Cậu vừa dứt lời thì đã cảm thấy có hai ánh mắt đầy sát khí bắn về phía mình. Một là của Khánh Dương, một là của Hoàng Nam.
Khánh Dương biết những gì Việt Anh nói cũng không sai, quả thật khi còn nhỏ cô rất thích cậu nhóc mũm mĩm này nên hay chạy theo sau véo má rồi đòi nựng cậu. Khi đó bọn họ còn rất nhỏ, mỗi khi họp mặt gia đình thì thường ăn cùng nhau một bàn dành cho trẻ con, cũng hay ngủ trưa cùng một phòng để người lớn thuận tiện chăm sóc cùng một lúc. Nhưng đó là chuyện của rất lâu về trước. Bây giờ nói ra dù chỉ cùng một câu chuyện nhưng qua lời nói của một thiếu niên trưởng thành thì lại trở nên rất kỳ quặc.
Việt Anh cảm thấy việc đứng ở hành lang lớp học quả là một quyết định sáng suốt. Nhìn ánh mắt đầy phẫn nộ của Hoàng Nam lúc này Việt Anh không dám tưởng tượng được nếu mình đứng ở trong lớp thì sẽ có chuyện gì xảy ra.
Khi con trai ghen thật đáng sợ. Việt Anh âm thầm cảm thán, nếu mới nghe mấy câu Hoàng Nam đã phản ứng như vậy thì không biết liệu khi biết Nguyên Khang là vị hôn phu của Khánh Dương thì Hoàng Nam sẽ làm đến mức nào. Thật là hung dữ.
"Wow, chị thật là phóng khoáng, em cũng muốn được như chị lắm. Không ngờ nhìn vậy mà chị cũng có nhiều kinh nghiệm ghê. Không bằng em, từ trước đến giờ thấy con trai là sợ rồi, chỉ dám đi theo anh Nam thôi."
Bội Quỳnh nói rồi nhìn Hoàng Nam như muốn hắn giúp cô ta xác nhận điều này. Thế nhưng lúc này Hoàng Nam đâu còn tâm trí nào để chú ý đến Bội Quỳnh nữa, lúc này trong đầu hắn chỉ toàn là những gì Việt Anh vừa nói.
Việt Anh thấy Bội Quỳnh bị Hoàng Nam phớt lờ liền bật cười thành tiếng. Bội Quỳnh biết Việt Anh đang cười nhạo mình nhưng không dám phát hỏa, để về lớp rồi xem, cô ta sẽ chửi cậu một trận ra trò.
Ngoài chào hỏi Việt Anh thì Khánh Dương không nói gì nữa. Ban đầu khi Việt Anh vừa xuất hiện lại cố tình nói mấy câu nói đầy hàm ý, Khánh Dương cũng hơi lo lắng Hoàng Nam sẽ hiểu lầm. Thế nhưng bây giờ sau khi thấy Hoàng Nam với Bội Quỳnh như vậy, cô cũng không còn điều gì ái ngại. Hoàng Nam có em gái mưa, còn cô thì không được hay sao. Sẵn tiện có đứa em họ ở đây, cô ngu gì không tận dụng.
Vì vậy Khánh Dương cũng chẳng buồn nói lời thanh minh gì với Hoàng Nam mà còn đáp lại lời nói đầy tính châm chọc và cố tình gây chuyện vừa rồi của Bội Quỳnh:
"Cảm ơn lời khen của em."
Bội Quỳnh sốc nặng trước câu trả lời của Khánh Dương. Cô ta không ngờ Khánh Dương cứ thế mà thừa nhận luôn. Chuyện này có gì vẻ vang đâu chứ. Con trai vốn thích kiểu con gái hiền lành, trong sáng và chỉ hướng về mình. Chị ta cứ dùng thái độ này kiểu gì Hoàng Nam cũng sẽ chán ghét thôi.
Khánh Dương không phủ nhận, vậy có nghĩa là những gì Việt Anh nói đều là sự thật. Tuy không thể hiện ra ngoài mặt nhưng Hoàng Nam vẫn cảm thấy hụt hẫng trong lòng. Cảm giác này còn rõ ràng hơn cả khi hắn hiểu nhầm Khánh Dương đã có bạn trai hôm trước.
Cứ mỗi khi Hoàng Nam có cảm giác mình đã thân với Khánh Dương hơn một chút thì lại có một tin tức nào đó xuất hiện tát vào mặt hắn một cái, như muốn hắn nhận ra mình không phải là người duy nhất. Ít nhất thì hiểu lầm kia cũng được giải thích ngay sau đó, nhưng hiện tại Khánh Dương lại không nói gì. Khả năng cao mọi chuyện đều là sự thật.
Việt Anh khá hài lòng với những gì mình đã gây ra, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt đầy thất vọng của Hoàng Nam hiện tại. Trong mấy vấn đề tình cảm này, Hoàng Nam cũng đâu phải loại người tốt đẹp gì, vì vậy Việt Anh chỉ cảm thấy mình đùa rất vui mà chẳng có một chút cảm giác tội lỗi nào.
Lúc này có một giáo viên đi ngang qua lớp 11A, hỏi nhờ một vài nam sinh đi theo giúp đỡ khuân vác. Bọn Hoàng Nam đều bị kéo đi hết, vậy nên lúc này trong lớp chỉ còn lại Khánh Dương, Bội Quỳnh và một vài nữ sinh khác ở trong lớp.
Bây giờ Bội Quỳnh cũng không cần giả vờ nữa, cô ta trực tiếp buông lời khiêu chiến: "Chị có thể bỏ mặt nạ xuống rồi đó. Đừng giả vờ thanh cao nữa."
"Em đang nói cái gì vậy?" Khánh Dương nhìn Bội Quỳnh bằng ánh mắt vô tội.
"Tới bây giờ chị vẫn còn đóng kịch nữa à? Không có anh Nam ở đây đâu." Bội Quỳnh lớn tiếng nói.
Trái ngược với sự hung hăng của người đối diện, Khánh Dương vẫn duy trì sự bình tĩnh:
"Thế theo em thì chị đang giả vờ cái gì?"
"Chị đang giả vờ không quan tâm thôi. Chứ tôi biết chị đang tức điên lên rồi. Những ngày qua chị đang rất tự mãn chứ hả? Nghĩ là mình là tất cả của anh Nam đúng không? Chị lầm rồi. Chẳng qua là tôi không có ở trường thôi."
Khánh Dương càng bình tĩnh thì Bội Quỳnh càng trở nên mất kiểm soát. Nó khiến cô ta có cảm giác mình như một trò đùa của Khánh Dương vậy.
"Hoàng Nam yêu biết bao nhiêu người rồi mà cũng có yêu em đâu, chị không biết em dựa vào cái gì mà tự tin như vậy luôn đó." Khánh Dương nói, trong mắt cô Bội Quỳnh chỉ là một đứa trẻ lắm mồm và lố bịch, không biết vị trí của mình ở đâu.
"Bởi vì tôi sẽ là người cuối cùng."
"Ồ. Vậy chúc em may mắn và tiếp tục hạnh phúc với thân phận người dự bị của mình đi nha."
Khánh Dương không dám tự tin rằng mình đã nhìn thấu 100% con người của Hoàng Nam. Nhưng chắc chắn hắn không phải kiểu người yêu đương qua đường cho vui rồi lại đi kết hôn với một cô em gái mưa nào đó mà hắn chẳng buồn rõ ràng một lần. Tình huống tệ nhất là hắn bị người ta gài bẫy, nếu không thì trường hợp mà Bội Quỳnh mong chờ cũng khó mà xảy ra được.
"Chị..."
Bội Quỳnh siết chặt hai tay, muốn bộc phát nhưng lại không biết đáp lại Khánh Dương như thế nào. Từ trước đến nay không một ai dám nói chuyện với cô ta bằng thái độ này. Người yêu của Hoàng Nam thì sao chứ, Bội Quỳnh chẳng sợ.
Hoàng Nam có thể chia tay với những người kia bất cứ lúc nào, còn cô ta thì không. Cô ta dùng danh nghĩa em gái mưa để ở bên cạnh Hoàng Nam nên chỉ có bọn họ sợ cô ta chứ cô ta vốn chẳng đặt bọn họ vào mắt. Bọn họ còn phải nhẫn nhịn cô ta vài phần, làm gì có ai chỉ nhìn cô ta bằng nửa con mắt như Khánh Dương chứ.
Thật ra Bội Quỳnh lại chẳng thể nào nghĩ đến Khánh Dương cũng không khác gì mình. Kể ra Khánh Dương cũng chưa có gì chính thức với Hoàng Nam nên chẳng sợ cái gì gọi là chia tay hay kết thúc. Vốn dĩ là kiểu quan hệ có cũng được, không có cũng được. Vì vậy nên chẳng có gì có thể uy hiếp được cô.
Khánh Dương lười cãi nhau với Bội Quỳnh, điều đó chỉ khiến tâm trạng vui vẻ của cô bị ảnh hưởng. Trong đầu Khánh Dương đã thoáng qua suy nghĩ loại bỏ Hoàng Nam ra khỏi cuộc chơi tình ái của mình. Cô không thích mình phải tranh giành với những thể loại em gái mưa, bạn thân khác giới như thế này. Một lần cho mối tình đầu đã là quá đủ rồi.
Khánh Dương là người ích kỷ, lại vô lý. Cô có thể chơi trò mập mờ với người khác, nhưng chỉ thích người ta chỉ như vậy với một mình cô mà thôi. Trò chơi mập mờ chỉ thật sự kích thích khi mà nó chỉ diễn ra trong mối quan hệ của hai người. Trên hai người thì mất vui rồi.
Cô chỉ muốn kiểm chứng tác dụng của việc giả vờ làm trà xanh, chứ không có ý định quyết chiến với một trà xanh khác xem chiêu trò của ai mạnh hơn. Chuyện đó khiến cô cảm thấy vị thế của mình bị hạ thấp đi rất nhiều.
Đang suy nghĩ lung tung thì Khánh Dương nhìn thấy Bội Quỳnh đột nhiên chộp lấy chai nước suối trên bàn học, mở nắp ra và tự đổ lên người mình. Khánh Dương không kìm được mà trợn mắt nhìn Bội Quỳnh. Cô cũng phản ứng không kịp trước hành động nhanh gọn này của cô ta.
Tuyệt chiêu cuối cùng của trà xanh tới rồi.
Quả nhiên thời của Bội Quỳnh đã đến, ngay khi cô ta vừa thực hiện xong hành động đó thì âm thanh ồn ào liền vang lên, nhóm nam sinh đã quay trở lại. Khánh Dương thở dài một tiếng, lại là một vở kịch kinh điển.
"Chị, tại sao..."
Trước khi Bội Quỳnh kịp nói hết câu thì Khánh Dương đã đứng lên, thái độ vô cùng hốt hoảng và sợ hãi:
"Chị xin lỗi! Không ngờ những gì chị vừa nói lại khiến em bất ngờ như vậy. Em bất cẩn quá, lần sau đừng uống nước trong lúc nói chuyện nữa nha, kẻo lại giật mình run tay như lúc nãy. Có sao không?"
Bội Quỳnh không biết đây là lần thứ mấy trong ngày mình bị Khánh Dương làm cho cạn lời như vậy rồi. Bỗng dưng cô ta không biết nói gì nữa. Kịch bản quen thuộc thường dùng bỗng nhiên không biết nói ra như thế nào. Cô ta vốn định đổ lỗi cho Khánh Dương vì ghen ghét mà tạt nước lên người mình. Nhưng giữa chừng Khánh Dương lại nhảy ra cướp lời, hơn nữa lại còn diễn như thật.
Khánh Dương vội vàng lấy ra trong balo một chiếc khăn tay, bước đến nắm lấy một tay của Bội Quỳnh muốn lau bớt nước trên áo đồng phục cho cô ta:
"Trời ạ! Nước đổ nhiều quá. Thôi để chị vào nhà vệ sinh với em để giải quyết nhé?"
Không cần biết Bội Quỳnh có đồng ý hay không, Khánh Dương giữ lấy tay của người bên cạnh, dùng sức lôi cô ta đi. Ánh mắt cô chứa đầy sự lo lắng và có lỗi. Tựa như những gì vừa xảy ra chính là vì Khánh Dương đã làm Bội Quỳnh giật mình mà làm đổ nước vậy. Bội Quỳnh muốn giật tay lại nhưng không được vì Khánh Dương khỏe hơn cô ta vài phần.
Lúc này nhóm người Hoàng Nam cũng vừa về đến lớp và chứng kiến toàn bộ những gì vừa diễn ra.
"Ủa sao vậy?" Hoàng Nam hỏi.
"Chị ta..."
Bội Quỳnh hoảng loạn nhìn sang Hoàng Nam, muốn tố cáo những gì Khánh Dương vừa làm nhưng cùng lúc đó Khánh Dương lại siết chặt tay khiến cô ta vì đau mà không nói thêm được nữa.
"Lúc nãy Dương làm Quỳnh giật mình làm đổ nước ra áo. Nên giờ để Dương vào nhà vệ sinh giúp Quỳnh một tí."
"Vậy à? Chuyện gì mà khiến con bé này sốc tới mức như vậy thế?"
Hoàng Nam hỏi như một thói quen, nhưng sau khi Khánh Dương nghe xong thì lại thành Hoàng Nam đang chất vấn mình vì Bội Quỳnh. Trong lòng cô càng thêm bất mãn.
"Thì là chuyện Dương đã trả tiền cho Nam đó."
Vừa nghe xong thì Việt Anh đã ho một tiếng, Bội Quỳnh cũng sững người vài giây. Vốn dĩ Khánh Dương chỉ bịa ra một chuyện để nói, dù đây là tình tiết có thật nhưng cô cũng không nghĩ nó khiến người ta bất ngờ như vậy.
Bảo Huy và Minh Quân dù đã biết nhưng vẫn cười lại một lần nữa còn Hoàng Nam thì hơi lúng túng: "Ra là chuyện đó."
Dù sao thì phản ứng của Việt Anh cũng đủ giúp Khánh Dương chứng minh rằng đây hoàn toàn là một câu chuyện có thể khiến cho người ta bị sặc mà làm đổ nước.
"Thôi Dương và Quỳnh vào nhà vệ sinh nhé. Để lâu lại nhiễm lạnh."
"À ừ. Hai người đi đi."
Hoàng Nam vừa nói xong thì Khánh Dương đã kéo Bội Quỳnh ra khỏi lớp. Khi vừa vào đến nhà vệ sinh, Khánh Dương liền buông tay Bội Quỳnh ra. Lúc này cổ tay cô ta đã bị lực nắm của Khánh Dương làm cho đỏ lên. Bội Quỳnh ôm lấy cổ tay của mình, tức không nói nên lời.
"Thì ra chị cũng không phải dạng vừa."
"Biết thì tốt."
Trái ngược với thái độ nhiệt tình quan tâm trong lớp, lúc này Khánh Dương hoàn toàn mặc kệ chuyện Bội Quỳnh sẽ xử lý chiếc áo đồng phục bị ướt của mình như thế nào. Cô không rảnh để quan tâm chuyện bao đồng. Lúc nãy chỉ là diễn kịch để tránh tội mà thôi.
Khánh Dương dựa người vào bồn rửa tay, ánh mắt chứa đầy sự khinh thường trước dáng vẻ nhếch nhác giả vờ tội nghiệp của Bội Quỳnh:
"Lần sau có làm thì làm cho có logic một chút. Cô nghĩ mục đích của việc tạt nước là gì? Là làm cho cô ướt từ đầu đến chân, tạt thẳng vào mặt. Chứ có tí nước ngay đây thì làm được gì. Nhìn giả chết đi được. Tôi mà muốn tạt nước cô thật thì có cả cái xô này cũng không đủ chứ mà vài giọt đó. Cô nghĩ Hoàng Nam sẽ tin à?"
"Thì ra cuối cùng chị cũng không giả vờ được nữa ha. Anh Nam có thể tin hoặc không, vấn đề là anh ấy muốn chọn tin ai thôi. Sao? Chị kéo tôi đi vì không dám nhìn kết quả à?"
Khánh Dương gật gù, Bội Quỳnh nói cũng có lý. Quả nhiên là người làm trà xanh lâu năm có khác. Không biết có bao nhiêu người bị Hoàng Nam đá là có công của cô ta đây.
"Có gì mà không dám? Dù sao thì cũng không liên quan đến tôi."
"Chị nói vậy không sợ tôi nói lại với anh Nam?"
"Nếu tôi sợ cô nói lại với Hoàng Nam thì tôi đã diễn tiếp với cô rồi."
Khánh Dương nói rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh, quay lại lớp học của mình. Việc xử lý mấy tình huống này thật khiến tinh thần mệt mỏi mà.
Khi Khánh Dương về lớp thì giờ học đã bắt đầu như mọi ngày, lớp học vẫn như cũ tựa như chẳng hề có sự xuất hiện của Bội Quỳnh lúc nãy. Dù cho khung cảnh quen thuộc nhưng tình cảm của Khánh Dương dành cho Hoàng Nam cũng đã khác đi vài phần. Hoàng Nam cũng vậy, hắn nhìn hộp bánh trên bàn cùng với thái độ nửa đùa nửa thật của Việt Anh lúc nãy trong lòng cũng không vui.
Khánh Dương tập trung nghe giảng, không nói chuyện với Hoàng Nam như những ngày trước. Trong lòng Hoàng Nam thoáng qua cảm giác mất mát, xem ra cô đã quyết định bơ đẹp hắn rồi.
"Quỳnh là con gái bạn của ba mẹ Nam. Nam xem nó như em gái thôi." Hoàng Nam bất ngờ lên tiếng, hắn nghĩ mình nên có một lời giải thích.
Ánh mắt Khánh Dương không rời khỏi màn hình máy chiếu trên bảng, hờ hững trả lời: "Nói với Dương làm gì?"
"Sợ Dương hiểu lầm."
"Dương không hiểu lầm."
"Vậy thì nói chuyện bình thường với Nam đi."
"Dương có gì không bình thường đâu." Khánh Dương quả quyết.
Hoàng Nam không tin. Hắn không nhận ra sự khác biệt mới làm lạ. Hắn đâu phải là bọn con trai chưa bao giờ yêu đương, chỉ cần có một tí thay đổi liền có thể nhận ra ngay lập tức. Hoàng Nam dùng tất cả kinh nghiệm tình trường của mình để đánh cược rằng Khánh Dương chắc chắn là đã để ý chuyện hắn với Bội Quỳnh rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip