Chương 13: "Đem cái này ném đi, đừng để tôi nhìn thấy."
Cố Thừa Minh tại phòng họp không biết lần thứ mấy thất thần, khi trợ lý nhẹ giọng ở bên cạnh nhắc nhở thì Cố Thừa Minh mới đột nhiên hoàn hồn. Sắc mặt anh mười phần băng lãnh, nhàn nhạt lên tiếng, ra hiệu mọi người nói tiếp, sau đó sớm kết thúc hội nghị.
Cố Thừa Minh dẫn đầu kéo ghế đi ra ngoài, trở lại văn phòng. Trợ lý cầm tư liệu cùng từng văn kiện cần anh ký tên vào. Cố Thừa Minh tựa ở ghế, đưa tay vuốt vuốt huyệt thái dương, thanh âm hơi khàn khàn nói : "Đặt ở chỗ đó, cậu đi ra ngoài trước đi."
Trợ lý nhẹ gật đầu, ra ngoài.
Cố Thừa Minh hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở ra, dường như đem sự bực bội trong lòng cùng nhau phát tiết. Nhưng mà chỉ là lật hai trang, anh liền nhịn không được bực bội, đem văn kiện đều để qua một bên.
Cố Thừa Minh đốt một điếu thuốc, híp mắt hút. Không đến bao lâu, trong cái gạt tàn thuốc liền chất đầy đầu mẩu thuốc lá.
Cố Thừa Minh giật giật cà vạt, đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất, nhìn chăm chú cảnh sắc phía dưới thành thị, Cố Thừa Minh tâm tình lại không vì vậy mà bình tĩnh, anh thậm chí càng thêm bực bội.
Cố Thừa Minh quay người đem khói ép xuống trong cái gạt tàn thuốc, sải bước đi đến trên vách tường trước tủ sách, giá sách rất lớn, chứa rất nhiều các loại loại hình thư tịch cùng tư liệu.
Cố Thừa Minh mặt không biểu tình ở phía trên tìm kiếm, mặt mày lạnh lùng. Tìm thêm vài phút đồng hồ, anh liền hơi không kiên nhẫn, thậm chí hơi kém đem một bản hồ sơ ném đi.
Cố Thừa Minh hung hăng hít một hơi, nhắm mắt, đè nén xuống xao động cảm xúc, lần nữa tìm ra được.
Nhưng mà thời gian quá xa xưa,hoặc là thời điểm đó anh quá tự tin, đến mức đối với phần cảm tình kia cũng không thèm để ý.
Rốt cục, tại giá sách thấp nhất tìm được một bản album ảnh được thiết kế tinh mỹ.
Album ảnh bên trên phủ một tầng bụi dày, Cố Thừa Minh nghĩ, album ảnh vì sao còn ở nơi này? Có lẽ khi anh cho nhân viên dọn dẹp đã cất quá kỹ, không có người phát giác.
Album ảnh bên trên bụi rất dày, Cố Thừa Minh ngón tay đè lên, lưu lại mấy vết dấu ngón tay. Cố Thừa Minh có chút giật mình.
Anh chăm chú nhấp một chút môi, trở lại trước bàn làm việc, ngồi xuống, mang cuốn album để lên mặt bàn.
Cửa đột nhiên bị gõ, đem Cố Thừa Minh từ trong hồi ức lôi ra.
Cố Thừa Minh trầm giọng nói : "Chuyện gì?"
Thư ký Tang Đồng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nói : "Cố tổng, xế chiều hôm nay, Kim Nghiệp Lưu tổng giám có hẹn với ngài lúc hai giờ "
Cố Thừa Minh nói: "Từ chối."
Tang Đồng ngẩn người, nói: "Thế nhưng là. . ."
Công ty gần đây có quan hệ hợp tác cùng Kim Nghiệp, Lưu tổng lúc này ném đến cành ô liu, không thể nghi ngờ là muốn cùng Cố Thừa Minh hợp tác.
Cố Thừa Minh âm thanh lạnh lùng: "Kim Nghiệp tương lai phương hướng phát triển không giống Cố thị, không cách nào hợp tác."
Tang Đồng làm việc cùng anh mấy năm, lập tức minh bạch ý tứ trong lời của sếp, liền nói : "Được, để tôi đi từ chối."
"Ừm." Cố Thừa Minh nói.
Tang Đồng: "Vậy tôi đi ra ngoài trước, có gì cần ngài lại gọi."
"Được." Cố Thừa Minh không có nhìn cô mà ánh mắt nhìn chằm chằm trên mặt bàn.
Tang Đồng trước khi đi ra nhịn không được nhìn thoáng qua, phát hiện Cố Thừa Minh trước mặt để một album ảnh, chất lượng cùng thiết kế mặc dù nhìn đều vô cùng cao cấp tinh mỹ, nhưng trang bìa sắp chữ so với hiện tại cảm giác có vẽ lỗi thời, hẳn là đã qua nhiều năm.
Tang Đồng muốn nhìn rõ một chút. Cố Thừa Minh lại đột nhiên ngẩng đầu, nhưng mà cũng không có chú ý tới cô, Tang Đồng lập tức đổ mồ hôi lạnh, nhẹ giọng mà nhanh chóng kéo cửa ra đi.
Đóng cửa thanh âm rất nhỏ, Cố Thừa Minh không có nghe được. Album ảnh tờ thứ nhất anh bây giờ còn chưa lật ra.
Cố Thừa Minh ngón tay nhẹ nhàng lật ra một trang.
Album ảnh rất lớn, tờ thứ nhất là anh cùng với người phụ nữ anh vừa gặp lại vài ngày trước. Nữ nhân mặc áo cưới trắng tinh khôi, tóc dài tới eo, cũng không đeo quá nhiều trang sức, ngày đó Thẩm Diễm ăn mặc rất thanh nhã, nhưng Cố Thừa Minh lại cảm thấy cô mỹ lệ hơn so với bất cứ người phụ nữ nào khác. Thời điểm đó Cố Thừa Minh là thật quyết định muốn cùng cô kết hôn.
Nữ nhân cười rất ngọt ngào, khóe miệng có chút cong lên, một bên gương mặt có lúm đồng tiền, khi cô cười yếu ớt mà ẩn ẩn lộ ra làm tăng thêm một cỗ hoạt bát khí chất.
Nam nhân bên cạnh cô cao lớn, anh tuấn, dù cho mặt không biểu tình, nhưng cẩn thận xem, trong mắt vẫn là mang theo rất nhạt ý cười.
Toàn bộ đều là ảnh chụp của hai người. Kỳ thật ảnh chụp cũng không nhiều, toàn bộ album ảnh rất dày, đó là bởi vì bên trong trang giấy chất lượng vô cùng tốt, độ dày rất lớn không dễ biến chất.
Đây là album cưới của Cố Thừa Minh cùng Thẩm Diễm.
Năm đó, Cố Thừa Minh thật không nguyện làm loại chuyện này, nhưng là, anh không cho cô hôn lễ, khi nghe cô năn nỉ, anh liền ma xui quỷ khiến đồng ý. Cố Thừa Minh còn phi thường nhớ rõ khi đó Thẩm Diễm cô vùng kích động, ngay trước Cố Gia nhiều người như vậy nhảy lênôm lấy cổ của anh, tại trên mặt anh ấn xuống một nụ hôn.
Nhớ tới đây, Cố Thừa Minh trên mặt nhịn không được lộ ra ý cười. Nhưng mà một giây sau, anh đột nhiên thần sắc dừng lại, trong mắt băng lãnh hiển hiện.
Cố Thừa Minh hung hăng day mi tâm, mạnh tay đập cuốn album xuống bàn, album ảnh vỏ ngoài rất cứng, đánh trên bàn phát ra tiếng vang không nhỏ.
Tiếng vang kia như là đập vào lòng Cố Thừa Minh để anh nhịn không được trong lòng run lên.
Khóe miệng của anh hiện lên ý cười lạnh nhạt. Hèn mọn, anh thật sự là hèn mọn, bị cô vứt bỏ nhiều năm như vậy lại còn ở đây nhớ mãi không quên!
Cố Thừa Minh hít sâu một hơi, đứng bấm số nội tuyến. Rất nhanh, Tang Đồng liền tiến đến.
Cố Thừa Minh chỉ vào album ảnh, âm thanh lạnh lùng nói : "Đem cái này ném đi, đừng để tôi nhìn thấy."
Tang Đồng hôm nay đã bị ông chủ làm giật mình nhiều lần, cô nhìn một album ản trên bàn, không có hỏi nhiều, nói : "Vâng."
"Còn có, để trống thời gian trưa nay cho tôi." Cố Thừa Minh nói.
Tang Đồng hỏi : "Vậy. . . Bạch tiểu thư thì sao?"
Cố Thừa Minh ngẩng đầu nhìn cô một cái, Tang Đồng trong lòng run rẩy, trên mặt trấn định nói : "Được, tôi biết."
"Ra ngoài đi." Cố Thừa Minh nói.
Tang Đồng gật gật đầu, vẻ mặt đau khổ ra ngoài. Kỳ thật giữa trưa không có việc lớn gì, trừ việc một cái hẹn cùng giám đốc công ty khác, còn có hẹn hò cùng Bạch Tĩnh Toàn tiểu thư.
Đương nhiên, hẹn hò cái này từ là do cô định nghĩa, dù sao Bạch Tĩnh Toàn đẹp như vậy, giá trị bản thân không nhỏ, có thể cùng tổng giám Cố thị thường xuyên cùng một chỗ dĩ nhiên chính là yêu đương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip