Chương 10. Đêm tân hôn - Đêm thứ nhất
Lê Ngọc Nam từ trước đến giờ nhắc đến ma quỷ là tim gan đã muốn rụng rời. Thế nên sau khi nghe tin em gái họ của mình phải thực hiện nghi lễ âm hôn ở ngôi làng họ Trương cổ quái kia, trong lòng anh không tránh khỏi một trận kinh động.
Dù bà ngoại đã chửi ầm lên, nhất quyết không chịu tham dự, còn thẳng thừng nói sẽ từ mặt mẹ của Trương Mỹ Linh, thế nhưng hai chú dì vẫn lắc đầu, đã đến bước này rồi thì chẳng thể dừng lễ âm hôn lại được nữa. Bà cấm không ai được đi, giận dữ mà bỏ lên phòng nằm khóc. Lê Ngọc Nam vừa sợ làm phật ý bà, cũng vừa thương cô em gái chơi thân từ tấm bé, cho nên là người đứng giữa, anh chẳng biết phải làm thế nào.
Lòng anh bồn chồn day dứt mãi, cho đến tận gần mười giờ đêm mới hạ quyết định lén phóng xe máy về ngôi làng kia. Vừa dắt xe ra khỏi cửa đã giật cả mình, bởi vì cậu mợ từ đâu đùng đùng xuất hiện, bảo bà ngoại ngủ rồi, ra bắt taxi đi về xã Kim Hà tham dự lễ âm hôn của con bé Linh.
Ấn tượng của Lê Ngọc Nam về ngôi làng họ Trương không nhiều, chủ yếu là qua lời kể của Trương Mỹ Linh. Trước giờ cũng không thấy con bé về nơi này nhiều, có hay chăng cũng chỉ là dịp lễ Tết. Thế mà nay lại nhận được cái tin động trời kia, căn bản Lê Ngọc Nam vẫn không thể nào tin được.
Cho đến khi tận mắt thấy Trương Mỹ Linh mặc bộ áo dài tân lang, ngẩn ngơ dẫn đầu đoàn rước dâu cùng với một đồng nữ ôm tấm bài vị, anh mới ớn lạnh mà dần chấp nhận sự thật rằng: em gái mình đang phải cưới một người chết.
Đương nhiên sự cổ quái chưa dừng lại ở đó.
Mới mấy giây trước, nhất cử nhất động của Trương Mỹ Linh đều trong tầm mắt của anh, thế nhưng chỉ sau một ngã rẽ, đã không thấy bóng dáng của con bé cùng đồng nữ kia đâu. Mọi người đều sững sờ, tá hỏa quay ngược quay xuôi để tìm kiếm, ai cũng rối rít vì sự mất tích đột ngột của tân lang trong đêm âm hôn. Chỉ là không ngờ rằng, con bé Linh lại đứng thất thần như người mộng du trong cánh cổng ngôi nhà họ gái từ lúc nào chẳng hay. Gọi mấy tiếng không thấy đáp lời, cuối cùng phải để thằng Hải - ông anh cả bên họ nội của con bé, tới vỗ vai vài cái thì nó mới giống như tỉnh mộng.
Suy cho cùng, việc Trương Mỹ Linh đột ngột biến mất chỉ trong vài giây, trước mắt cả một dân làng ra sao thì chẳng ai có thể lý giải được, kể cả con bé. Lại còn cả vị pháp sư già nào đó, cứ nói mấy lời cổ quái không rõ đầu đuôi. Lê Ngọc Nam mặc dù mồ hôi đã vã ra như tắm, chỉ muốn quay đầu bỏ chạy khỏi ngôi làng kỳ dị này, thế nhưng trong lòng anh vẫn không ngừng lo lắng cho đứa em gái ngây ngô đáng thương, chẳng hiểu rốt cuộc như thế nào mà lại bị cả làng ép phải cưới một người đã chết từ lâu. Thậm chí, người chết ấy lại còn là một cô gái.
Âm hôn thì thôi đi, đằng này cả hai lại còn đều là nữ giới. Chuyện này mà đồn ầm lên, không phải sau này sẽ vô cùng ảnh hưởng đến cuộc sống của Trương Mỹ Linh hay sao.
Con bé đó từ lúc tiến đến trước bàn thờ giữa sân là như người mất hồn, thậm chí còn nhìn chòng chọc vào tấm bài vị kia, miệng lẩm bẩm không nghe ra điều gì. Chỉ thấy nó từ từ mang chiếc nhẫn cưới, xỏ vào sợi dây màu đỏ, chiếc nhẫn theo sợi dây trượt xuống, 'cạch' một tiếng, chạm vào bài vị đồng nữ đang cầm trên tay. Kỳ lạ ở điểm, ngay sau đó bé gái nọ liền lăn ra ngủ chẳng biết trời trăng, còn chiếc nhẫn rõ ràng khi ấy vẫn ở trên sợi dây mà đã không cánh mà bay đâu mất.
Khi bé gái đồng nữ được đưa đi rồi, Trương Mỹ Linh vẫn còn đứng ngẩn ngơ hồi lâu. Mãi tới lúc vị pháp sư già kia nhắc nhở, con bé mới ôm theo bài vị, đi từng bàn tiếp trà khách khứa. Lê Ngọc Nam hiểu rõ tính cách của Trương Mỹ Linh, nếu thực sự không có chuyện gì, nhất định có đánh chết con bé cũng chẳng bao giờ chấp nhận lấy một người đã chết về làm vợ.
Vậy tức là, thực sự có ma ư?
Lê Ngọc Nam vừa nghĩ như thế đã cảm thấy không rét mà run, tự động rời khỏi góc nhà vắng vẻ mà tiến tới bậc thềm nơi Trương Mỹ Linh đang ngồi thần người.
Chắc chắn phải có lý do gì đó, thì con bé này mới như vậy. Dù thế nào đi chăng nữa, tốt nhất vẫn nên rời khỏi đây, càng sớm càng tốt.
Trương Mỹ Linh từ xa đã nhìn thấy Cò Chó đang lại gần phía mình.
Sắc mặt của anh trông không hề tốt, bởi Trương Mỹ Linh biết bẩm sinh người này luôn sợ mấy thứ thần quỷ. Hôm nay tới đây để tham dự nghi lễ âm hôn của cô, căn bản đã là một sự nỗ lực tuyệt vời rồi.
"Linh ơi, em có nghe anh nói không?"
Giọng nói của anh chàng đô con nhưng lá gan nhỏ tí run rẩy vang lên, Trương Mỹ Linh lười biếng nhếch môi. "Em không điếc."
Giống như trút được gánh nặng ngàn cân, gương mặt Cò Chó dãn ra. Anh ngồi xuống cạnh Trương Mỹ Linh, thở dài thườn thượt. "Ban nãy mày làm mọi người sợ chết khiếp. Linh ơi, bây giờ âm hôn xong rồi, mày đi được chưa em? Về đi rồi qua bà ngoại, bà đang giận lắm."
Cò Chó có cái tên thật vô cùng ấn tượng - Lê Ngọc Nam, còn lý do vì sao lại gọi anh là Cò Chó, thì Trương Mỹ Linh đã không có khả năng nhớ nổi. Xét về vai vế thì người này là anh họ bên đằng ngoại nhà Trương Mỹ Linh, mẹ của anh là chị gái ruột của mẹ cô. Trương Mỹ Linh tính ra cũng sống ở tỉnh Nam Châu hơn tám năm, sau đó mới cùng gia đình chuyển tới thành phố Hà Nội. Hồi đó nhà cô cùng nhà Cò Chó chỉ cách nhau một dãy phố, hai anh em thường xuyên rủ nhau trèo tường mấy cơ quan nhà nước xung quanh để vặt trộm mấy quả dâu da, đem về chia cho cả xóm. Hoặc là nếu đánh nhau với mấy đứa học trên vài lớp, cũng phải kéo theo lũ lít nhít trong phố đi cùng, ỷ đông nạt yếu...
Đúng là tuổi thơ dữ dội, lại mang đầy kỷ niệm khó quên. Chứ như lũ trẻ bây giờ, đi đâu cũng cắm mặt vào điện thoại, máy tính bảng, bố mẹ không cho chơi là lăn đùng ra khóc. Trương Mỹ Linh luôn cảm thấy sinh ra trong thời điểm đô thị hóa, hiện đại hóa thế này thật là lãng phí tuổi thơ.
"Mày lại đang nghĩ gì vậy?" Cò Chó phát hiện ánh mắt Trương Mỹ Linh lại có điểm mơ hồ, nhịn không được mà đẩy vai cô một cái.
Trương Mỹ Linh nhướn mày, hồn phách thu lại mấy phần. "Em chưa đi được, muốn đi cũng phải đợi ba ngày nữa."
"Sao lại thế? Chẳng phải đã xong nghi thức rồi hay sao? Ở lại cái nơi quỷ quái này làm gì?"
Thực sự mà nói, Trương Mỹ Linh cũng chẳng muốn như vậy.
"Chuyện phức tạp lắm, có gì em sẽ giải thích sau." Trương Mỹ Linh đứng dậy phủi phủi mông, "Bảo bà giữ sức khỏe, đừng nghĩ ngợi nhiều, dăm ba hôm nữa em lên."
Đã gần hai rưỡi sáng, khách khứa cũng đã vãn, trên sân chỉ còn lại một vài dân làng cùng họ hàng hai bên. Trương Mỹ Linh đã thấm mệt, cô thẳng tiến tới bàn thờ giữa sân, với tay lấy con gà luộc trên đĩa, vặt đùi ra gặm.
Cò Chó ngần ngại nhìn tấm bài vị cùng di ảnh của người con gái đẹp trên ban thờ, rất không hài lòng với hành động thô lỗ của đứa em gái. "Mày còn không thèm vái ba vái lễ tạ."
"Vợ của tôi, tôi muốn ăn còn phải lạy nàng ấy nữa hả?"
"Dù thế nào cũng là một người đã chết mà..."
Động tác nhai nhồm nhoàm của Trương Mỹ Linh ngừng lại, trong đầu bỗng nhiên thoảng qua hình ảnh người con gái đứng trước mắt mình ban nãy. Là thật hay là do Trương Mỹ Linh ảo giác?
"Vậy mà em vẫn nhìn thấy nàng."
Rõ ràng bắt đầu từ đêm mười bốn sang ngày rằm tháng bảy là Trương Mỹ Linh sẽ không thể thấy được nàng nữa, vậy mà tại sao ban nãy vẫn có thể đeo nhẫn vào tay của nàng? Điều này khiến chính bản thân cô hoài nghi, rằng mình đã gặp ảo giác, giống như đêm nọ lúc mở nắp quan tài.
"Sao? Mày vừa nói gì cơ em?"
Thấy anh chàng đô con kia gương mặt đã xám ngoét lại, Trương Mỹ Linh lắc đầu không đáp.
Đêm đã khuya, sương xuống thấm lạnh vạt áo. Cò Chó đưa mắt nhìn lên trên tầng hai của ngôi nhà gỗ, nhịn không được mà hỏi: "Mấy ngày vừa rồi mày phải ngủ ở đó hả Linh?"
"Ừ, có cả quan tài đấy."
Vẻ mặt của Cò Chó cực kỳ kinh dị, dưới ánh đèn lồng nhìn rõ một tầng da gà đua nhau nổi lên. Trương Mỹ Linh buồn cười, thôi không trêu chọc ông anh nữa. "Lát anh về cùng Lão Trư, bảo hắn giải thích cho, giờ em không thể đi ra khỏi làng được."
"Thằng Hải biết hết rồi hả? Nó cũng tin sao?"
Thật ra Trương Mỹ Linh, Cò Chó và Lão Trư đều bằng tuổi, thế nên cả ba có thể dễ dàng trở nên thân thiết. Duy chỉ một điều làm Trương Mỹ Linh lúc nào cũng cảm thấy tức cười, đó chính là Cò Chó rất tôn sùng Lão Trư. Bởi vì từ bé đến lớn, Lão Trư lực học lúc nào cũng dẫn đầu toàn khối, thường xuyên chơi thể thao nên cơ thể vô cùng săn chắc, bắt đầu vào trung học cơ sở đã được các bạn gái nhắn tin tỏ tình... Lên đến đại học, Cò Chó chỉ vào được trường đại học dưới chót hạng A ở thành phố, còn Lão Trư lại đỗ thủ khoa đại học Y danh tiếng trên toàn nước. Chính vì thế, dù chơi với nhau cũng rất thân, nhưng đối với Lão Trư, thì Cò Chó luôn có một thứ tình cảm sùng bái vô cùng buồn cười. Giống như kiểu, chỉ cần Lão Trư lên tiếng, mọi thứ Cò Chó đều răm rắp nghe theo.
Trương Mỹ Linh tính ra chỉ học cùng hai người họ mấy năm tiểu học, sau đó liền chuyển lên thành phố Hà Nội. Mãi tới lúc cùng đăng ký thi đại học tại thành phố, cả ba mới lại có dịp gặp nhau thường xuyên hơn.
"Cũng không hẳn là tin, nhưng đúng là có điểm phải nghĩ lại." Trương Mỹ Linh vỗ vỗ bả vai của Cò Chó, đoạn chỉ về phía Lão Trư, "Thôi qua đó đi, em đi ngủ đây, ai lại để tân nương đợi mình như thế. Còn nữa, mấy ngày tới em không được phép dùng điện thoại đâu, nên cứ sau đêm mười bảy âm lịch thì cả nhà đến đón em nhé."
"Sao mà không được dùng điện thoại chứ? Thời buổi nào mà còn lạc hậu đến như vậy..."
Những lời phía sau của Cò Chó, Trương Mỹ Linh căn bản không còn để vào tai nữa. Cô đứng dậy, thẳng tiến đến bàn thờ, lưỡng lự một hồi sau đó vẫn ôm theo bài vị của Ngọc Út. Bỏ lại sau lưng ánh nhìn đầy kinh ngạc của mọi người, Trương Mỹ Linh chẳng thèm xin phép hay chào hỏi một ai, thẳng tiến lên căn phòng ở tầng hai.
Mặc dù biết là đêm nay phải ở căn phòng kia cùng cỗ quan tài, thế nhưng trong lòng Trương Mỹ Linh vẫn có chút khổ sở. Bởi vì nếu hiện tại nhìn thấy nàng ấy thì cô sẽ không cảm thấy quá đáng sợ. Ngàn vạn lần nhắc nhở bản thân, rằng đó vẫn chính là nàng ấy, chỉ có điều ở phương diện cảm quan thì... hơi khác mà thôi.
Nhưng mà bây giờ nhìn cánh cửa gỗ nặng trịch kia, cảm giác rờn rợn liền quay lại. Trương Mỹ Linh siết chặt tấm bài vị, rất lâu sau mới hạ quyết tâm đẩy cửa bước vào.
Căn phòng được thắp sáng bởi ánh nến đỏ, trên vách tường treo đầy những bông hoa xếp bằng giấy trắng. Đảo mắt một vòng không có gì khác lạ, ngoại trừ cỗ quan tài giữa phòng, được phủ thêm một tấm vải lụa màu đỏ.
Trương Mỹ Linh thở hắt ra một hơi, mệt nhoài ngồi xuống giường.
"Bây giờ chị có ở bên cạnh em hay không?" Đêm khuya thanh vắng, chỉ còn lại âm thanh trái tim nện thình thịch trong lồng ngực, chẳng có ai đáp lại lời Trương Mỹ Linh. "Từ bây giờ chị chính thức là vợ của em rồi đấy."
Như thói quen, Trương Mỹ Linh đưa tay vuốt ve tấm bài vị bên cạnh.
Kể cũng buồn cười, từ trước đến nay, gia đình bên nội cùng cái làng họ Trương này suy nghĩ vô cùng cổ hủ phong kiến. Đừng nói đến việc chấp thuận một cái tình cảm đồng tính, huống chi là việc để hai người con gái lấy nhau. Đúng là chỉ cần ảnh hưởng đến quyền lợi của họ, thì họ cái gì cũng có thể làm, kể cả việc ép người sống kết hôn với kẻ đã chết.
"Chị đừng lo, từ bây giờ em đã trở thành kẻ có tiếng nói trong cái làng này rồi. Nếu ai không phục, chúng ta cùng hành hạ kẻ đó ra xương." Trương Mỹ Linh bắt đầu lải nhải, cảm giác sợ hãi ban đầu dần bị đẩy lùi. "Bọn họ làm thế này chính là gán em trả nợ cho chị, nhưng mà oan có đầu, nợ có chủ. Cái làng này sẽ chẳng bao giờ thoát khỏi nghiệp chướng..."
Càng nói càng cảm thấy hung hăng, thật sự thành bô lão đến nơi rồi.
Trương Mỹ Linh lắc lắc đầu, đoạn bước tới bên cạnh quan tài, chậm rãi đưa tay nâng tấm vải lụa màu đỏ. "Cô dâu của em, chị đợi lâu chưa?" Dứt lời còn thấy hoang mang với chính bản thân. Lời nói ra không có điểm nào trêu đùa, mà lại dịu dàng như thể trước mặt thực sự là người con gái ấy.
"Nếu bây giờ để mà nói là yêu chị, thì chắc em không làm được." Trương Mỹ Linh chạm vào nắp quan tài, nơi đầu ngón tay lạnh buốt khe khẽ chuyển động trên mặt gỗ trơn mịn. "Nhưng mà thương chị là thật đấy. Em chưa từng nói vậy sao?"
Ánh nến chập chờn hắt bóng của Trương Mỹ Linh lên vách tường, lại giống như có thêm một khối không khí lạnh ôm lấy bả vai cô. Trương Mỹ Linh rùng mình đưa tay xoa xoa gáy, chẳng thấy bớt lạnh mà còn càng thêm nặng trĩu.
"Là Út sao?"
Miệng hỏi vậy, nhưng cảm giác lại không đúng lắm. Trương Mỹ Linh vừa nghĩ đã lạnh sống lưng, cô lắc lắc đầu, thu tay về lùi ra khỏi chiếc quan tài một bước.
"Thôi, làm chén rượu cho ấm bụng."
Trương Mỹ Linh bỏ qua làn khí lạnh đang sát bên cạnh, với lấy chai rượu nếp ở trên bàn thờ, lại ôm luôn đĩa xôi xuống đất, ngồi khoanh chân chồm hỗm. Cô tự rót một chén rượu cho mình, rồi đặt một chén trước tấm bài vị của Ngọc Út. "Con cháu họ Trương ngàn chén không say." Lời vừa dứt đã đem chén rượu kia nuốt hết xuống bụng.
Trong ánh nền mờ ảo cùng sự tĩnh lặng âm trầm của ngôi nhà xa lạ, ăn uống no say là cách tự lên tinh thần tốt nhất.
Trương Mỹ Linh cầm nắm xôi gấc lên bắt đầu gặm lấy gặm để, vừa ăn vừa rót hết hơn nửa chai rượu ra uống. "Nào chị cũng uống cùng em nhé." Chén rượu rải xuống nền đất trước tấm bài vị, mùi thơm thoang thoảng của gạo nếp tỏa ra trong không trung, khiến cho thần trí của Trương Mỹ Linh bắt đầu thơ thẩn: "Sinh ra ở cái làng này, khổ quá phải không Út?"
Chẳng biết có phải do uống rượu hay không, mà chiếc bóng của Trương Mỹ Linh trở nên thật dài. Cô dụi dụi mắt, ngày thường uống một chai như vậy chả thấm vào đâu, mà hiện tại mí mắt cứ nặng trĩu.
Uống hết chai rượu cũng ấm bụng, nhưng cỗ khí lạnh bao phủ vẫn không trở nên dễ chịu tí nào. Trương Mỹ Linh xoa xoa hai bả vai, lảo đảo đứng dậy bước lên giường nằm.
Say thế này cũng hay, tự nhiên lại không còn cảm thấy sợ hãi.
Cả ngày lăn lộn cũng thấm mệt, Trương Mỹ Linh kéo chăn, rất nhanh liền tiến vào giấc mộng.
Trong cơn mơ màng bỗng nhiên cảm nhận được thứ gì đó lạnh lẽo, ẩm ướt đang vuốt ve gương mặt, Trương Mỹ Linh theo phản xạ nghiêng đầu né tránh. Nhưng rõ ràng lại khiến khí lạnh xung quanh càng thêm tụt giảm, tấm chăn mỏng trên người cũng bị kéo xuống. Trương Mỹ Linh khó chịu co người, ôm chặt lấy bản thân.
Làn hơi lạnh kia giống như không buông tha, ngày một áp sát. Trương Mỹ Linh cố nhướn mắt, muốn xem là thứ gì đang đè trên cơ thể mình. Thế nhưng ánh nến từ lâu đã tắt, ánh mắt chẳng có tiêu cự, nhìn cái gì cũng không thấy rõ ràng nữa.
Thứ kia nắm lấy cổ tay Trương Mỹ Linh, lực đạo mạnh mẽ khiến cô không thể nào phản kháng được. Rồi lại như có một bàn tay vô hình nào đó chạm vào cổ áo, từng nút gài lần lượt kéo xuống, lộ ra nội y màu trắng bên trong.
Không khí ẩm ướt đột ngột trên da thịt khiến cho đầu óc Trương Mỹ Linh thanh tỉnh được mấy phần. Cô hoảng hốt chống tay nhổm người dậy, ánh mắt dần dần tập trung vào khối khí trắng đang trườn trên cơ thể mình.
Đây là cái gì chứ?!
Trương Mỹ Linh kinh hãi lấy chân đạp đạp, nhưng chỉ đạp vào không khí, ngược lại còn bị giữ lấy cổ chân. Cô hốt hoảng muốn vùng dậy, nhưng bởi vì có men rượu trong người nên chân tay bủn rủn chếnh choáng, cuối cùng vẫn bị cỗ khí kia đẩy mạnh một cái nằm trở lại trên giường.
Cằm bị nâng lên, một luồng khí lạnh như băng đá xông vào trong miệng. Đầu lưỡi bị cuốn lấy, cảm giác tê cóng khiến Trương Mỹ Linh giãy giụa. Mãi đến lúc thần trí bắt đầu mê man, cỗ khí lạnh kia mới quyến luyến buông tha.
Sự lạnh lẽo ẩm ướt lại trượt xuống cổ, Trương Mỹ Linh thở mạnh đứt quãng. Nội y cũng bị kéo xộc xệch, vùng ngực như có bàn tay chạm vào, bắt đầu mơn trớn trên da.
"Út ơi?" Trương Mỹ Linh khó khăn lắm mới khản giọng lên tiếng gọi, thế nhưng cỗ khí lạnh kia như càng hung bạo, kéo tuột một bên vạt áo tân lang xuống.
Trương Mỹ Linh lúc này đã dần tỉnh táo, ý nghĩa hoang đường kia bắt đầu trở lại: Kẻ đang ở trên cô, không phải là nàng ấy.
Nàng ấy đến nhìn Trương Mỹ Linh còn thấy thẹn thùng, nếu như cô không chủ động ôm, nàng cũng sẽ nằm im không dám chạm tới. Vậy mà thứ đang đè trên cơ thể Trương Mỹ Linh lúc này, lại hung bạo lột sạch áo của cô, làm ra những loại hành động vô cùng biến thái.
Nghĩ thế, mồ hôi lạnh của Trương Mỹ Linh túa ra như tắm. Cô trợn trừng mắt nhìn cỗ hàn khí ẩm ướt đang vây xung quanh mình, đoạn giữ chặt lấy vạt áo. "Mày không phải là nàng ấy."
Dứt lời, mọi hành động của kẻ kia dường như ngừng hẳn.
Trương Mỹ Linh ngoài cảm giác sợ hãi, hiện tại trong lòng còn buồn nôn kinh tởm. Không cần biết thứ đang giở trò biến thái kia là gì, nhưng chắc chắn đã có ở trong ngôi nhà này từ trước, nếu không thì chẳng thể qua mặt được Ngọc Út, lẻn vào căn phòng.
Bỗng nhiên trong đầu Trương Mỹ Linh thoáng vụt qua hình ảnh đôi chân gầy gò đứng trước cửa phòng mình vào đêm nọ. Nếu không nhầm, đó chỉ có thể là một người nữ giới...
"Là mày..."
Câu nghi vấn còn chưa thốt ra, cửa miệng đã lần nữa bị chặn lại. Trương Mỹ Linh hiện tại đã xác nhận kẻ này vốn dĩ không phải vợ mình, trong lòng dâng lên đầy phản cảm và kinh tởm. Cô cố hết sức lực vùng vẫy, rốt cuộc cỗ khí lạnh kia cũng chịu thả lỏng tay.
"Đừng như vậy nữa." Trương Mỹ Linh khổ sở giữ lấy vạt áo, trong bóng đêm không rõ năm đầu ngón tay vẫn cảm nhận được cỗ khối khí lạnh buốt đang đè trên cơ thể. "Tao nói rồi, tao không phải đàn ông, cũng không thể nào phát sinh... hứng thú với mày được."
Dường như kẻ kia thoáng khựng lại, nhưng chỉ trong giây lát liền mạnh bạo ép xuống môi của Trương Mỹ Linh. Cô hoảng hốt, vội vàng nghiêng đầu né tránh.
Điên thật rồi!
Thế nào mà hai mươi mấy năm sống trên đời, rốt cuộc đêm nay lại bị một cô hồn dã quỷ cưỡng bức?
"Tao đã có vợ rồi, đừng làm như vậy nữa. Mày tốt nhất nên đầu thai chuyển kiếp, làm một người thiện lương."
Chẳng biết trong thời khắc nào rồi mà Trương Mỹ Linh vẫn bình tĩnh nói được mấy lời đạo lý đến thế. Mà nhất lại là đối với thứ ma quỷ, có lẽ dạo gần đây đầu óc Trương Mỹ Linh đã hoàn toàn bị đập hỏng rồi.
Không khí xung quanh càng trở nên lạnh lẽo, làn sương mờ mờ trước mặt ngày một ẩm ướt thêm. Tách --- một giọt nước bỗng nhiên rơi xuống tròng mắt, Trương Mỹ Linh giật mình, theo phản xạ nhắm tịt mắt lại rồi chớp chớp mấy lần.
Chỉ là không ngờ, từ trong đám sương dày đặc lạnh lẽo lại trồi ra một gương mặt.
Mái tóc ướt bết rủ xuống, nhỏ tong tong nước xuống giường, gương mặt trương phềnh bốc mùi hôi thối lơ lửng trong không khí, ngày một tiến gần đến Trương Mỹ Linh. Cô trợn trừng mắt, cơ thể cứng đơ trên giường, không thể hét lên mà cũng chẳng còn sức lực để vùng vẫy.
Trên gương mặt trương phềnh thối rữa kia, khóe môi gượng gạo mấp máy, thanh âm giống như vọng lại từ một nơi xa thẳm. "Tôi có đẹp không?"
Trương Mỹ Linh kinh hoàng nhắm tịt mắt lại. Mùi hôi thối sộc vào cánh mũi khiến dạ dày nhộn nhạo, cảm giác tởm lợm không thể nào mà tả được.
Đêm tân hôn cũng bị ma quỷ phá đám như thế này hay sao?
Ngọc Út, nàng ấy đang ở đâu, đã nói rằng sẽ luôn ở bên cạnh cô cơ mà? Hay do cô không đủ tin tưởng, nên nàng chẳng thể lại gần? -- Hàng ngạn hàng vạn lý do nảy ra trong đầu, vô thức thâm tâm lại nhớ nhung giọng nói cùng nụ cười dịu dàng của nàng ấy. Từ khóe mắt trào ra giọt lệ nóng hổi, Trương Mỹ Linh thổn thức gọi tên nàng, "Út, Út ơi..."
Tức thì, cảm giác bị đè nén liền biến mất, khối khí lạnh buốt kia dường như cũng tiêu tan. Hơi ẩm ướt cùng mùi hôi thối nồng nặc đã chẳng còn, đổi lại là hương thơm của hoa sữa nhè nhẹ tản trong không gian.
Trương Mỹ Linh từ từ mở mắt. Ánh trăng nhàn nhạt hắt qua song cửa, rọi xuống gương mặt đã tái nhợt của cô. Cơ thể được giải thoát khỏi khối hàn khí cùng gương mặt gớm ghiếc, Trương Mỹ Linh trầm mặc ngồi dậy, gài lại vạt áo dài.
Lần này cũng coi như chẳng bị gì tổn hại, chỉ là tránh không được mà cảm thấy sợ hãi, hoang mang.
Cô ngồi dựa lưng vào vách tường, ánh mắt mông lung nhìn về phía cỗ quan tài kia. Bỗng nhiên trong lòng lại nảy ra một suy nghĩ, rằng nếu ban nãy đổi lại là nàng ấy, liệu có phải cô cũng chấp nhận cùng nàng phát sinh quan hệ hay không? Điên rồ thật đấy, Trương Mỹ Linh chưa từng yêu thích phụ nữ, nhưng lại không có ý bài xích dục vọng khi ở cạnh một nữ quỷ. Nàng ấy chỉ là một vong hồn, nếu Trương Mỹ Linh đối với nàng là thương cảm, thì cũng không cần phải làm đến mức như vậy.
Kẻ âm thế, người dương gian, nghĩ bằng đầu gối cũng hiểu là không thể. Huống hồ Trương Mỹ Linh cùng nàng đều là nữ giới, cô không thể yêu nàng, cũng không muốn gây thêm thương tổn cho nàng một lần nào nữa.
Trương Mỹ Linh cúi đầu, đè nén thanh âm đang muốn phát ra khỏi vòm họng, "Xin lỗi, em xin lỗi..."
Cánh cổng sắt cũ kỹ phía trước khép hờ, hai bên đặt hai con kỳ lân ngồi sừng sững trên trụ đá. Xung quanh chỉ toàn là sương mờ, Trương Mỹ Linh nheo mắt ngó nghiêng ngược xuôi, rốt cuộc vẫn không thể xác định nơi này là đâu. Cô theo bản năng, tiến về cánh cổng phía trước.
Móc khóa rỉ sét, có lẽ từ lâu đã chẳng mấy ai bén mảng đến nơi này. Trương Mỹ Linh nén lại cảm giác kỳ quái, cô đưa tay đẩy cánh cổng, bước vào bên trong.
Chỉ là không ngờ, đằng sau cánh cổng này lại là một con sông, dưới màn sương mờ ảo nhìn mãi chẳng thấy bờ.
Trương Mỹ Linh đứng thần người nhìn những bậc đá dẫn xuống dưới dòng sông. Điều kỳ lạ chính là, cô không hề cảm thấy sợ hãi khi chỉ có một mình, mà ngược lại còn có chút quen thuộc khó diễn tả.
Mặt nước phẳng lặng yên bình, ngoài làn sương trắng hững hờ trôi trên dòng nước thì đều không thấy phía xa là gì cả. Trương Mỹ Linh bước xuống những bậc đá xây vuông vức, mới đến bậc thứ tư đã thấy gợn sóng lăn tăn vỗ vào mũi giày. Cô lùi lại một bậc, lúc này mới để ý tới quần áo mặc trên người rất giống loại áo nâu sồng (1) mà người dân những vùng nông thôn hay mặc trước cách mạng năm bốn mươi lăm. Trên cổ còn đeo một chuỗi tràng hạt, thật sự còn muốn giống ni cô trong chùa gấp bội lần, chỉ có điều là tóc của Trương Mỹ Linh vẫn dài, và được tết gọn gàng phía sau.
Thật sự muốn gạt bỏ cái cảm giác thân thuộc đến hiển nhiên này, thế nhưng trong thâm tâm lại giống như đang chờ đợi. Ánh mắt cô dõi về phía trước, nơi mặt sông đang gợn sóng nhỏ lăn tăn.
"Cánh hoa rơi bên hồ Trúc Bạch, lời người hứa người thề người đã quên..."
Giọng hát trong trẻo quen thuộc vang lên, ngân nga thánh thót giữa mênh mông sóng nước. Trái tim Trương Mỹ Linh đập thình thịch trong lồng ngực, bỗng nhiên muốn được thấy nàng thật nhanh. Rốt cuộc cô không nhịn được mà gọi khẽ: "Là Út phải không?"
Phía trước mắt đột ngột xuất hiện một con thuyển nhỏ, chậm rãi rẽ sóng nước, xuyên qua màn sương trắng tiến lại gần bờ. Tiếng mái chèo nhịp nhàng khua xuống mặt nước, người con gái nhỏ nhắn xinh đẹp quen thuộc hướng Trương Mỹ Linh vẫy tay, trên đôi môi anh đào đã cong cong một nụ cười thuần khiết.
Trong lòng Trương Mỹ Linh bất chợt xốn xang.
"Bé Na đã đợi chị lâu chưa?"
Rõ ràng nàng ấy đang nhìn cô, nói với cô, nhưng lại gọi tên một người khác. Dẫu biết là như vậy, thế nhưng Trương Mỹ Linh lại nghe chính âm thanh của mình vang lên đáp lời. "Dạ, cũng mới tới thôi chị."
Giống như việc đó là lẽ đương nhiên.
"Bé Na xuống thuyền ngồi với chị đi, chị em mình đi hái sen nhé." Ngọc Út mỉm cười vỗ vỗ xuống mạn thuyền, lại chìa tay về phía Trương Mỹ Linh, "Cẩn thận, nắm lấy tay chị nào."
Trương Mỹ Linh bĩu môi, rất khinh thường mà bước xuống thuyền. Tình huống này rõ ràng là lần đầu trải qua, nhưng đối với cô lại vô cùng quen thuộc, giống như trước đây đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần rồi. "Em dù sao cũng mười sáu tuổi rồi, chị cứ mãi coi em là con nít đến chừng nào nữa chứ?!" Vừa dứt lời đã cảm thấy hoang mang, nếu không nhầm thì Trương Mỹ Linh năm nay đã hai mươi mốt, làm gì có chuyện mười sáu tuổi như phát biểu vừa rồi?
"Na càng lớn càng thông minh, sao thầy lại không cho Na đến trường nữa?"
Ngọc Út mỉm cười, cách bờ chừng vài mét liền cho thuyền dừng lại, nàng với tay ngắt một đài sen. Trương Mỹ Linh lúc này mới nghiêng đầu nhìn quanh, từ lúc nào bên cạnh đã trải dài một màu xanh ngát. Cánh hoa hồng phấn ngọt ngào như gò má mịn màng của người con gái trước mặt, thoảng một mùi thơm nhè nhẹ vào trong không gian.
"Thầy bảo đất nước bây giờ đang bị bọn Pháp thống trị, lại còn thêm cả việc quân Trục (2) xâm lược chiếm đóng. Sắp tới có lẽ sẽ xảy ra xung đột chiến tranh và khởi nghĩa nổi dậy trên cả nước, chuyện máu chảy thành sông là tránh không được." Trương Mỹ Linh thơ thẩn cầm một bông hoa sen, trong lòng rối bời đầy loại cảm xúc, "Thầy bảo phải đưa em đi thật xa, nếu không sẽ xảy ra chuyện."
Nụ cười của người con gái đối diện tắt ngấm, trong đáy mắt dâng lên đầy đau buồn. Nàng ôm đóa sen vào lòng, lặng lẽ nhìn Trương Mỹ Linh.
"Na phải đi thật sao? Sẽ còn trở về chứ?"
Trương Mỹ Linh trong lòng hoàn toàn biết rõ câu trả lời, thế nhưng nỗi đau quặn lên đang chậm rãi gặm nhấm chẳng thể khiến cô nói ra. Rốt cuộc cô gái tên Na này, cùng với người con gái kia là mối quan hệ thế nào, mà lại khiến Trương Mỹ Linh cảm nhận rõ ràng nỗi bi thương khi phải chia xa trong thời chiến tranh loạn lạc đến thế.
"Chị Út có đi cùng Na không? Đừng ở cái làng này nữa..." Trong không gian tĩnh lặng chỉ có hơi sương mờ bao phủ, đến gương mặt người đối diện cũng dần trở nên nhạt nhòa. "Đi cùng Na đi, Na hứa sẽ không để chị Út phải thiếu thốn."
"Bé Na, chị..." Ngọc Út ngập ngừng, mãi một lát sau mới nghe tiếng nàng thở dài, "Na không hiểu được đâu, bởi vì Na không phải người ở trong làng."
Trương Mỹ Linh đột nhiên thấy lòng mình lạnh buốt. "Có phải là vì anh ấy hay không?"
Anh ấy là ai, thật sự Trương Mỹ Linh cũng không biết. Chỉ là khi nhắc đến, lại không nhịn được mà nảy sinh đố kỵ.
"Chị Út có thương Na hay không?"
Dù Trương Mỹ Linh hiểu rõ trong cuộc đối thoại này, cô không phải là cái người tên Na, nhưng thâm tâm vẫn mong chờ. Có lẽ cô đã bị chính cảm xúc của người trong cuộc mua chuộc mất rồi.
"Na đừng như vậy nữa mà."
Hốc mắt đau rát, sống mũi cay sè, quả nhiên một giọt lệ mặn đắng rơi xuống lòng bàn tay. "Cuối cùng chị vẫn lựa chọn hắn." Trái tim trong lồng ngực như thắt lại, Trương Mỹ Linh siết chặt nắm tay. Thứ cảm giác căm hận bị đẩy lên, dồn nén như muốn vỡ tung thành trăm mảnh. Cô lại nghe giọng nói của mình nghẹn ngào vang lên, "Chị Út nhớ phải hạnh phúc. Cho em quay vào bờ, em phải về không thầy đợi em."
Rồi không để Ngọc Út phản ứng, Trương Mỹ Linh đưa tay giành lấy mái chèo. Cô chưa bao giờ dùng tới thứ này, thế nhưng hôm nay lại không thấy bỡ ngỡ, nghiến răng nghiến lợi thẳng về phía những bậc đá mà khua sóng nước.
"Bé Na, đừng giận chị. Tình cảm chị dành cho Na chỉ là tình thương của một người chị đối với đứa em gái nhỏ." Mắt trông thấy thuyền sắp chạm bến, Ngọc Út vội vàng nắm lấy bàn tay của Trương Mỹ Linh, thanh âm của nàng đầy khẩn khoản, "Em có lẽ chưa đủ chín chắn để hiểu thế nào là yêu, nhưng việc thương một người đồng giới là sai trái, em biết mà phải không Na?"
Lời nói này khiến lửa giận trong lòng Trương Mỹ Linh bốc lên ngùn ngụt. Cô lạnh lùng gạt tay của nàng, đáy mắt chỉ còn lại ảm đạm tiêu điều. "Nếu chị thấy đó là không đúng thì ngay từ đầu đừng cho em vọng tưởng."
Có tiếng bước chân từ xa chạy lại, trước cánh cổng sắt bỗng nhiên xuất hiện một người thiếu nữ. Gương mặt nàng ta không thấy rõ, chỉ biết giọng nói này đã từng nghe qua ở đâu rồi. "Cô Út, mau mau quay vào, ông chủ đang kiếm cô trên nhà đó, nhanh lên."
Ra là một người giúp việc.
Thái độ của Ngọc Út đột ngột thay đổi, nàng hốt hoảng đứng dậy bước lên bậc đá. "Bé Na, mau rời đi, ông ấy mà biết em ở đây sẽ giết chết em mất. Chị phải đi trước đây, chúng ta nói chuyện sau nhé."
Rõ ràng trước khi xoay người rời đi, ánh mắt nàng dừng lại trên gương mặt Trương Mỹ Linh đầy lưu luyến. Trái tim Trương Mỹ Linh nảy lên, cũng không mong chờ nhận được điều gì, chỉ nhìn theo bóng lưng nàng dần tan vào trong làn sương trắng xóa.
Thiếu nữ giúp việc kia vẫn lặng lẽ đứng trên bờ nhìn Trương Mỹ Linh, trong ánh mắt kia thực sự không rõ được loại cảm xúc. Gương mặt nàng ta nhạt nhòa trong làn sương mờ ảo, khóe môi nhếch lên, đối với Trương Mỹ Linh mà mấp máy. "Na có thấy tôi đẹp không?"
Trương Mỹ Linh khựng lại, khóe mắt giần giật mấy cái. "Sao... sao cơ?"
Đột nhiên từ dưới nước trồi lên một gương mặt trương phềnh gớm ghiếc. Trương Mỹ Linh kinh hoàng hét lên một tiếng, bước chân thụt lùi lại khiến con thuyền chòng chành, vài giây sau liền lật nhào.
Kỳ lạ là dù bị rơi xuống nước, nhưng Trương Mỹ Linh không có cảm giác ngộp thở hay sặc nước. Mà ngược lại còn ngửi thấy rất rõ một mùi hôi thối nồng nặc.
Gương mặt trương phềnh đáng sợ kia ở gần ngay chóp mũi. Cơ thể Trương Mỹ Linh cứng đờ, hai con mắt trợn trừng lên kinh hoàng, trong lòng không khác gì bị tảng băng đè nén. Giọng nói quen thuộc vang lên từ đôi môi trắng bệch gượng gạo kia, như từ xa thẳm mà vọng lại: "Tôi có đẹp không?"
Trương Mỹ Linh giật mình choàng mở mắt.
Thì ra chỉ là cơn ác mộng. Thế nhưng lại quá đỗi chân thực, đến mức gương mặt cô ướt đẫm toàn nước mắt.
Đưa ống tay áo lên mặt quẹt quẹt, lại phát hiện chiếc áo dài tân lang đang mặc cũng ướt sũng mồ hôi. Trương Mỹ Linh thẫn thờ, theo thói quen chống tay ngồi dậy.
Chỉ là đầu vô duyên vô cớ lại bị cộc một cái rõ to.
"Ái ui!"
Trương Mỹ Linh kêu lên một tiếng, lấy tay xoa xoa đầu. Vì cơn đau ập đến đột ngột cho nên đầu óc dường như tỉnh táo được mấy phần, lúc này cô mới đảo mắt nhìn xung quanh. Không gian o hẹp tù túng lại đầy bụi bẩn mạng nhện, Trương Mỹ Linh cả kinh trợn trừng mắt.
Thế nào mà lại nằm ở dưới gầm giường?!
Hoang mang chưa hết, ánh mắt đã chạm phải dòng chữ nguệch ngoạc khắc trên tấm phản gỗ. Căn phòng này từ trước đến nay dù có trùng tu sửa chữa, thì theo lời của gia chủ vẫn được giữ nguyên hiện trạng như trước khi Ngọc Út qua đời. Rất có thể đây chính là dòng chữ mà Ngọc Út để lại, chứ không phải của một ai khác. Trương Mỹ Linh nhíu mày, cô đưa tay lên phủi phủi.
Bụi bặm bám dính lâu năm rơi lả tả xuống mặt, Trương Mỹ Linh ho khù khụ mấy cái. Chút ánh nắng ban mai rọi vào phòng cũng không đủ sáng để đọc dòng chữ kia, cô loay hoay trườn ra khỏi gầm giường.
Cơ thể đau ê ẩm phải mất vài phút mới đứng thẳng được, Trương Mỹ Linh không chậm trễ mà thắp lên một cây nến, sau đó hạ quyết tâm lần nữa bò vào gầm giường.
Đã có ánh sáng rọi đến, cho nên dòng chữ khắc nguệch ngoạc kia ngay lập tức trở nên rõ ràng.
Hôm nay tôi chết đi, làm ma cũng không tha thứ cho các người.
Ở phía dưới cách đó không xa cũng là một hàng chữ nữa, nhưng lần này không phải là sự căm hận chán ghét. Mà Trương Mỹ Linh cảm thấy, dòng chữ đó khắc lên bởi dịu dàng cùng tha thiết chân thành: Chị xin lỗi, mong em một đời bình an.
Xung quanh hai hàng chữ này đều lấm lem những vệt màu đen khô quánh. Trương Mỹ Linh thần người, trong đầu chợt thoáng qua hình ảnh người con gái mình đầy vết thương, mặc chiếc áo dài đỏ, nằm trong góc tối khắc lên những lời trăng trối ở những giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Trái tim run lên từng đợt, cô miết nhẹ lên hàng chữ đã có hơn bảy mươi năm tuổi đời. Cảm giác giống như sự kiện ấy mới diễn ra ngày hôm qua, nếu cô có mặt, ắt hẳn sẽ ôm nàng vào lòng, siết chặt lấy không buông.
Người con gái ấy rốt cuộc đã phải chịu đựng bao nhiêu tủi nhục đắng cay, đến cả lời trăng trối cuối cùng cũng viết vào một góc khuất không ai thèm ngó ngàng tới? Có phải mỗi lần cảm thấy khổ sở, nàng đều nằm ở đây âm thầm chịu đựng tổn thương? Nơi này lại cho nàng cảm giác an toàn đến thế sao? -- Ánh mắt Trương Mỹ Linh ảm đạm, trong tâm trí hiện tại chỉ tràn đầy hình ảnh của người con gái kia.
Sáp nến chảy xuống nóng bỏng tay, Trương Mỹ Linh giật mình thu hồi thần trí. Cô thở dài một hơi, chuyển tay cầm nến. Đang tính bò ra khỏi gầm giường, thì bỗng nhiên ánh nến trên tay lại soi tới một vật gồ lên ở góc giường trong cùng nơi giáp với vách tường.
Trương Mỹ Linh lần này dựng nến cắm trên sàn nhà, còn mình thì bò vào trong góc. Tà áo dài tân lang lấm lem bụi bẩn, thế nhưng lúc này trong đầu Trương Mỹ Linh chỉ có một ý nghĩ bùng nổ: lẽ nào nàng đã giấu vật gì đó ở đây?
Phía góc giường quả nhiên gồ lên một chiếc nút giống như ngăn kéo ở tủ, nếu như bình thường chắc chắn chả có ai để ý tới, huống gì lại là ở dưới gầm. Tâm trạng Trương Mỹ Linh trở nên kích động, cô nắm lấy chiếc nút nhỏ bằng gỗ, nhẹ nhàng kéo.
Thế nhưng chiếc nút kia không hề di chuyển.
Trương Mỹ Linh cố lay mấy lần rồi kéo, nhưng tấm phản gỗ phẳng lỳ trước mắt chẳng có gì thay đổi. Chẳng nhẽ là do cô đã quá đa nghi rồi ư?!
Tới lúc Trương Mỹ Linh nản lòng định bỏ cuộc, thì bàn tay lại vô tình ấn vào chiếc nút kia một cái. Nghe tiếng 'cạch' nặng nề vang lên trong không gian o hẹp, trái tim của cô cũng theo đó mà run lên.
Thì ra đây là nút bấm, chứ không phải kéo như cô tưởng.
Một hốc nhỏ cỡ mười mấy xăng ti trên tấm phản gỗ dày dần lộ ra, có lẽ vì quá lâu chưa ai khởi động nên cánh cửa của chiếc hộc này chỉ trượt ra một chút rồi dừng lại. Thế nhưng cũng đủ để Trương Mỹ Linh thấy được thứ gì được cất giấu bên trong.
Mồ hôi lạnh vã ra, giống như càng ngày càng tiến đến bí mật nào đó được chôn vùi mấy chục năm trời. Trương Mỹ Linh cạy cánh cửa được thiết kế thủ công, sau đó thọc tay vào trong lôi ra một chiếc bọc nhỏ.
Tâm trạng đầy kích động khi nhìn thấy thứ trong tay, cô vội vàng cầm nến chui ra khỏi gầm giường.
Thứ này, chắc chắn là của nàng ấy để lại.
Đó là một chiếc bọc được quấn nhiều lớp vải, sau ngần ấy năm đã trở nên mục nát. Lớp vải nào cũng được tẩm một ít dầu hỏa, có lẽ để tránh mối mọt. Trương Mỹ Linh trong lòng khen ngợi không ít về loại gỗ ngôi nhà này đang sử dụng, không biết dùng chất liệu gì mà đến cả một con muỗi cũng không thấy. Chứ đừng nói là sau bao nhiêu năm, bỏ qua vẻ ngoài cũ kỹ, thì mọi thứ vẫn vẹn nguyên như ban đầu.
Vải bọc được gỡ xuống, một lớp giấy bổi (3) rách nát lộ ra. Trương Mỹ Linh run rẩy sé nốt lớp giấy bổi, trước mắt liền xuất hiện một cuốn sổ da cỡ bằng bàn tay phụ nữ.
Lồng ngực Trương Mỹ Linh phập phồng lên xuống, hít thở còn cảm thấy khó khăn. Bàn tay cô run run lật mở cuốn sổ, trang giấy đã ố vàng theo thời gian.
Dòng chữ thanh mảnh được viết bằng mực xanh hiện lên ngay ở trang đầu: Nhật ký, Trương Thị Ngọc Út. Phía dưới là hình vẽ một chùm hoa, có lẽ là hoa sữa, Trương Mỹ Linh không chắc lắm, bởi nét mực cũng đã phai nhòa.
Trong lòng dâng lên đầy xúc động, Trương Mỹ Linh nén không được mà vuốt ve hàng chữ ngay ngắn kia. Gương mặt xinh đẹp cùng nụ cười đơn thuần lại hiện ra trong đầu, cứ như đang thực sự được chạm vào gò má hồng phấn xinh đẹp của nàng ấy.
Ánh nắng sớm mai rọi qua cửa sổ, trườn xuống trang giấy đã ngả màu ố vàng.
Nhật ký, ngày... tháng... năm...
- Hết chương 10 -
Chú thích:
(1) Áo nâu sồng: có màu được nhuộm từ củ nâu và lá sồng; dùng để chỉ quần áo của nhà chùa hay của người dân quê.
(2) Quân Trục: là từ để chỉ các quốc gia chiến đấu chống lại lực lượng Đồng Minh thời Chiến tranh thế giới thứ hai. Các nước phe Trục đồng thuận về khoản đối địch với phe Đồng Minh, nhưng không có sự phối hợp hoàn toàn trong hành động.
Thành viên Phe Trục Nhật Bản xâm lược Việt Nam ngày 22-9-1940, hòng xây dựng căn cứ quân sự để đánh Đồng Minh ở Đông Nam Á.
Sau khi Việt Nam bị chiếm đóng bởi quân Trục, một hoạt động phản kháng quy mô lớn diễn ra trên cả nước, đã buộc vào một số lớn sư đoàn Trục. Tháng 3 1945, thấy rằng chiến thắng của Đồng Minh thật khó tránh, quân Trục lật đổ chính quyền Pháp ở Việt Nam, cầm tù các quân hầu nội bộ và trả lại Việt Nam "nền độc lập" dưới "sự bảo hộ" của Nhật, với Bảo Đại là Quốc trưởng.
(3) Giấy bổi: là giấy thô làm từ các nguyên liệu thừa như rơm rạ..., dùng để làm cốt mũ, lót hàng, bao gói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip