Con Riêng ?
Vật thô lớn mang theo mùi vị đần ông tràn đầy khoang miệng cô , Thư Liên bị ép phải ngẩng đầu lên, mở to miệng, khuất nhục quỳ trước mặt hắn khẩu giao.
Người đàn ông thô bạo trước mặt này hoàn toàn bất đông với người lúc nãy vừa dịu dàng với cô, lúc này Nhâm Thần Phong không chút thương hương tiếc ngọc nào, hận không thể đem toàn bộ dục vọng của mình vùi sâu vào khoang miệng mềm mại kia, quy đầu cực đại mãnh liệt cắm vào yết hầu cô, kêu gào liều mạng đâm chọc.
Thư Liên bị hắn đỉnh sắp hít thở không thông, một bên nôn khan một bên rơi lệ. Nhưng mà người đàn ông cảm thấy như vậy còn chưa đủ, hắn thô lỗ bắt lấy bầu vú cô đang lộ ra ngoài không khí, dùng sức nắn bóp tạo thành đủ loại hình dạng, bóp mãi cho đến khi ứ lên xanh tím.
"Cô không phải thích quyến rũ đàn ông sao?" Nhìn khuôn mặt Thư Liên tràn đầy nước mắt, Nhâm Thần Phong nói không nên lời, hết sức buồn bực, đưa tay ra nắm lấy cằm cô, "Bây giờ mút một chút cũng không muốn sao?"
"Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc!" thấy Thư Liên nước mắt không tiếng động mãnh liệt chảy xuôi, Nhâm Thần Phong cuối cùng cũng bị cô đánh bại , mặc dù tính cách hắn vô cùng bá đạo, nhưng cũng chưa đến nỗi hết lần này đến lần khác bắt buộc một người phụ nữ.
Dục vọng lúc trước liền biến mất sạch sẽ, buông ra cô gái nhỏ đang nức nở khóc đến, hai mắt đều sưng lên.
Hắn mở tủ quần áo lấy ra một cái váy ném cho cô: "Cho cô 5 phút, mau thay quần áo đi."
Nhìn căn phòng hỗn độn trước mặt, hắn xác định sẽ không bao giờ quay lại chỗ này nữa, đương nhiên, hắn cũng không đồng ý để Thư Liên lại trở lại đây, với cái tính tình nhu nhược dễ bị người ta làm hại này, hắn rất khó có thể tưởng tượng cô hai mươi mốt năm qua làm sao có thể an toàn sống sót .
Trở lại trên xe gọi một cú điện thoại xong, vừa mới quay lại, liền thấy Thư Liên cố hết sức lôi lôi kéo kéo một đống hành lý từ trong ngõ nhỏ đi ra, mái tóc đen mềm mại còn có chút ẩm ướt, váy dài màu trắng, giống như một tiểu tinh linh cực kỳ đáng yêu.
Nếu không phải ánh mắt cô còn hơi hơi sưng đỏ, trên cổ còn có đấu hôn không thể che lấp, thì bất kỳ người đàn ông thấy cô, đều cũng sẽ nhịn không được muốn yêu thương cô.
Cắn môi nhìn Nhâm Thần Phong đem hành lý của mình để sau cốp xe, Thư Liên rụt rè hỏi: "Anh... Muốn mang tôi đi đâu ?"
"Đi đến chỗ cô cần đến." Hắn đem cô nhét vào ghế phụ, Nhâm Thần Phong khởi động xe, nhìn lên gương chiếu hậu thấy bộ dạng cô muốn xuống xe lại không dám mở miệng, hắn không khỏi nhếch lên khóe môi.
"Thật ra xe này là do tôi trộm được, có lẽ giờ này chủ xe đang đi khắp nơi tìm tôi." Nhâm Thần Phong chăm chú quan sát phản ứng của cô, nhìn cô khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiện trắng bệch, hắn thật sự rất muốn cắn cô một ngụm.
"Dù sao trốn chạy một mình cũng rất nhàm chán , không bằng mang cô theo, cùng nhau 'vui vẻ', cũng không cần lo lắng trên đường buồn chán." Nhâm Thần Phong cố ý nhấn mạnh hai chữ, xong lại nhìn mặt cô hồng lên, tâm tình nhất thời rất thoải mái.
Một đường không nói chuyện, xe rất nhanh liền chạy vào một khu biệt thự, nơi này là nơi sinh sống của rất nhiều người giàu có, Thư Liên nhìn bốn phía, cô đã tới nơi này, bởi vì, chồng tương lai của cô sống ở đây, đây cũng là nhà sau này của cô.
Nhâm Thần Phong quen thuộc chạy vào cửa lớn Nhâm gia, dọc theo đường đi nhìn thấy người đàn ông đầu tóc bù xù như gà bới, trên người chỉ mặc mỗi một cái quần cộc in hoa lại còn tự xưng mình là kẻ trộm xe lại được người hầu trong Nhâm gia vô cùng cung kính, trong lòng Thư Liên càng ngày càng bất an.
Hắn rốt cuộc là aiTại sao lại có vẻ quen thuộc với nơi này như vậy?
Như vậy chuyện phát sinh giữa bọn họ... Cô quả thực không dám tưởng tượng nữa!
"Thiếu gia, " quản gia Lưu Bá tự mình tiến lên nhận lấy túi hành lý trên xe, lại hướng về phía Thư Liên gật đầu mỉm cười, "Phu nhân, lão gia lát nữa mới trở về, mời phu nhân cứ về phòng nghỉ ngơi trước."
"Thiếu, thiếu gia!" Thư Liên cảm thấy mình muốn lập tức té xỉu ở nơi này.
"Lưu Bá, ở đây không cần ông quan tâm , tôi sẽ dẫn Thư tiểu thư làm quen với nhà mới của cô ." Nhâm Thần Phong cười đến thập phần không có ý tốt.
Thư Liên cắn môi dưới, chẳng biết mình vì sao lại theo hắn lên lầu, mở ra cánh cửa phòng xa lạ kia, người đàn ông đi phía trước đột nhiên xoay người chống tay lên tường, vây thân hình bé nhỏ của cô lại giữa vong tay hắn và bức tường làm cô không thể nhúc nhích, hô hấp nóng cháy áp xuống gần mặt cô, cái tay kia cũng không thèm kiêng nể gì đặt lên bộ ngực mềm mại, con ngươi tối tăm lóe ra ánh sáng nguy hiểm: "Có phải có cảm giác đặc biệt kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng) không? Mẹ kế đại nhân của tôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip