Chương 107. Rửa sạch
Tạ Yến ngồi ở phía trên, mắt phượng hẹp dài không che giấu hàn ý lạnh thấu xương.
Hắn ngày thường đối đãi với người khác đều là ôn hòa lộ ra xa cách, chưa từng xuất hiện tại hậu cung với dáng vẻ như bây giờ, quanh thân toàn là khí thế hung ác.
Đoạn Chiêu nghi mở tiệc thưởng mai, Gia Tần nương nương ngã xuống thang lầu sảy thai.
Hai tin tức này từ hôm qua liền truyền đi toàn bộ trong cung, đến sáng nay lại biến mất không còn chút bóng dáng nào.
Trọng điểm là, đây không phải không cẩn thận té ngã, mà là có người mưu hại.
Cũng không biết người phía sau màn kia có phải đã sớm biết Gia Tần mang thai hay không.
Tóm lại, từ chiều hôm qua, lấy mắt thường cũng có thể thấy được thị vệ tuần tra trong cung tăng thêm rất nhiều, Phương Hoa Cung càng là canh phòng nghiêm ngặt.
Các cung cũng có không ít nô tài nửa đêm trực tiếp bị thị vệ mang đi, cũng không biết đi nơi nào.
Cơn giận của thiên tử, không phải những nữ tử trong hậu cung các nàng có thể thừa nhận.
Mỗi người đều nín thở ngưng thần, sợ không cẩn thận liền gây tai họa cho bản thân.
"Chuyện xảy ra hôm qua, trẫm chỉ cho các ngươi một cơ hội."
Thục Phi trào phúng nhìn thoáng qua Đoạn Chiêu Nghi, sau đó nói, "Khởi bẩm Hoàng Thượng, hôm qua thần thiếp tận mắt nhìn thấy Đoạn Chiêu nghi duỗi tay đẩy Gia..... Gia Tần xuống."
Tạ Yến híp mắt, lạnh lẽo trong đó làm Đoạn Chiêu Nghi mềm chân, sắc mặt trắng bệch, quỳ xuống hô to oan uổng, "Thần thiếp không có!"
Nàng ta hung tợn trừng mắt nhìn Thục Phi, sau đó lại rưng rưng nhìn Tạ Yến, "Hoàng Thượng, thần thiếp không thù không oán với Gia Tần, sao có thể làm ra chuyện này?"
Khóe miệng Tạ Yến cong lên, sắc mặt càng bình tĩnh, "Không thù không oán?"
Đoạn Chiêu nghi thấy thế, cho rằng Hoàng Thượng tin tưởng mình, trong lòng buông lỏng, lại nghĩ tới an bài hôm qua, bộ dáng như là chịu ủy khuất cực lớn, "Đúng vậy, thần thiếp sao có thể hại Gia Tần? Hôm qua thưởng mai yến là do thần thiếp tổ chức, thần thiếp sao lại làm ra chuyện như vậy trong yến hội của mình chứ? Mọi người đều tận mắt nhìn thấy thần thiếp trò chuyện vô cùng vui vẻ với muội muội."
"Nói không chừng trong lòng ngươi đang ghen ghét Gia Tần." Thục Phi lạnh lùng nói.
Đoạn Chiêu nghi lập tức quăng một ánh mắt như đao về phía Thục Phi, lại quay sang giả vờ ủy khuất đau khổ nói với Tạ Yến, "Mọi người đều biết, hôm qua Thục Phi luôn mở miệng châm chọc Gia muội muội, hiện giờ vậy mà đổi trắng thay đen....."
Tạ Yến căn bản không muốn nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của nàng ta, cau mày không kiên nhẫn nói, "Vậy cá hoàng tiêu cùng với nồi thịt dê trong yến hội thì sao? Cần trẫm cho người cắt tay ngươi đem xuống cho thái y kiểm tra không?"
Cả người Đoạn Chiêu nghi cứng đờ.
Sao có thể? Nàng ta bôi ở móng tay chút thuốc bột, thời điểm Gia Ý vừa tiến vào nàng ta liền mượn cơ hội bôi lên tay Gia Ý, dược hiệu thẩm thấu qua làn da kết hợp với đồ vật bên trong hai đồ ăn kia mới phát huy tác dụng.
Nhưng mà lúc ấy rõ ràng nàng ta đã sai người đổ đi ngay lập tức, căn bản không thể tra ra được mới đúng!
Hoàng Thượng thế mà phát hiện?
"Không còn lời nào để nói?"
Cả người Đoạn Chiêu nghi run rẩy, không sai, là nàng ta động tay động chân, nàng ta không muốn mạng của Gia Ý, chỉ là muốn cho nàng một cái giáo huấn, thuốc đó chỉ là thân thể suy yếu khó chịu mà thôi, nàng ta không nghĩ tới Gia Ý vậy mà có thai! Nếu không thì nàng ta cũng không có khả năng tự đào hố cho bản thân mình!
"Hoàng Thượng, thần thiếp..... thần thiếp cũng là bị người khác hãm hại! Cho dù thần thiếp có hạ thuốc thì cũng không có khả năng phát tác nhanh vậy được!"
Nàng ta đột nhiên nhớ tới động tĩnh phía sau lúc đó, khóc lóc thảm thiết giải thích, "Là có người đẩy thần thiếp làm thần thiếp đẩy Gia Tần! Thuốc kia, thuốc kia nói không chừng cũng là do người đó..... Đúng, đúng vậy, là Thục Phi, là Thục Phi hãm hại thần thiếp!"
Lúc này, ánh mắt Thục Phi như chứa rắn độc, hận không thể lập tức tiến lên xé nát miệng Đoạn Chiêu nghi.
Tạ Yến không muốn nghe nữa, nhìn cũng không nhìn một cái, nói thẳng, "Chiêu nghi Đoàn thị, làm người ghen tị, phẩm hạnh không tốt, lập tức tước phong hào, biếm làm thứ dân, đưa vào lãnh cung."
Đoạn Chiêu nghi không thể tin được, khóc lóc xin tha, thực mau liền bị thị vệ lôi xuống.
Trong phòng lập tức an tĩnh lại.
Tạ Yến không có khắc nào càng thêm rõ ràng nhận thức được sự dư thừa cùng nguy hiểm của dàn phi tần này.
Hơn nữa trong lòng nghĩ tới Gia Ý, sợ nàng tỉnh lại phát hiện dị thường, lỡ người trong cung không giấu được.....
Nghĩ tới đây, một chút kiên nhẫn còn lại cũng biến mất, ánh mắt lạnh lùng, thanh âm không có chút độ ấm nào, "Người đâu, bắt Vinh thị lại, nhốt vào thiên lao!"
Tất cả phi tần ở đây đều bị dọa cho choáng váng.
Vân Phi?
Vân Phi trước mặt người khác luôn dịu dàng, thiện lương, hào phóng? Vân Phi đã từng vinh sủng một thời? Nhốt vào thiên lao?
Trên mặt mọi người đều là vẻ khiếp sợ, bao gồm cả bản thân Vân Phi.
Trên mặt nàng ta đầy nước mắt, trước khi thị vệ tiến vào bắt mình liền kiều nhược ngã ở bên chân Tạ Yến, "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, thần thiếp làm sai cái gì mà người lại đối với thần thiếp như vậy? Thần thiếp biết Gia Tần đau lòng khổ sở vì mất con, nhưng nàng ấy cũng không thể muốn nói gì thì nói như vậy được!"
Phản ứng đầu tiên của Vân Phi chính là đoán rằng Gia Ý đã nói với Tạ Yến gì đó, khiến cho Tạ Yến thương tiếc, nàng ta khóc như hoa lê vũ đái, "Thần thiếp cùng Hoàng Thượng đã có duyên phận từ nhỏ, còn từng nguyện ý vì Hoàng Thượng mà không màng tính mạng, sao có thể đi thương tổn hài tử của người? Thần thiếp thật sự không làm gì cả..... Thật sự không có....."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip