Chương 43. Quá phận
"Thổi sao!" Gia Ý không thuận theo, lôi kéo tay áo Tạ Yến làm nũng, "Hoàng Thượng nói đau lòng tần thiếp, vậy mà chỉ thổi một chút thôi cũng không muốn sao? Chỉ thổi một chút thôi nha ~"
"Được ~" Tạ Yến bất đắc dĩ, dù sao trong đình này cũng không có người khác, uy nghiêm đế vương vẫn còn, hắn lắc lắc đầu, sau đó nâng mặt Gia Ý lên, cúi sát vào trán nàng thổi thổi.
Gia Ý không thấy được thần sắc của hắn, nàng chỉ biết, nam nhân trước mặt này vì lời nói của nàng mà kiên nhẫn cúi đầu, lòng bàn tay hắn thật nóng làm độ ấm trên khuôn mặt nàng cũng tăng lên, tựa hồ..... tâm nàng cũng được truyền độ ấm mà nóng lên.
Gia Ý một phen nhào vào trong ngực Tạ Yến.
Tạ Yến bị hành động này của nàng làm cho sững sở, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng dỗ dành: "Làm sao vậy? Có phải là còn đau hay không?"
"Không phải?" Người trong lòng ngực mềm mại nói, đầu nhỏ củng củng trong lòng ngực hắn, ôm chặt không chịu buông tay.
Tạ Yến cong môi, coi là tiểu cô nương thích làm nũng, duỗi tay ôm lấy nàng, "Sao lại dính người như vậy chứ?"
"Tần thiếp không dính người!" Gia Ý nhỏ giọng phản bác, trong lòng lại có chút vui mừng, lại nhớ đến Tạ Yến từng nói qua không thích nàng gượng ép, tuy rằng có chút thẹn thùng đỏ mặt, nhưng là vẫn nhỏ giọng nói: "Tần thiếp chỉ là..... dính Hoàng Thượng mà thôi...... Thích nên mới dính nha!"
Nghe một chút lời ngang ngược này đi.
Tạ Yế dùng cằm cọ đỉnh đầu nàng, cười ra tiếng. Nếu là nói thẳng thắn, Gia Mỹ nhân của hắn gánh nổi đệ nhất hậu cung. Nữ nhân khác có lẽ cũng sẽ đúng lúc chơi tiểu tính tình, nhưng lại không có ai to gan như nàng, cũng không có ai..... đáng yêu thuần túy như nàng cả.
Nàng thích thì sẽ nói thẳng ra với hắn, cho hắn biết tâm ý nàng, nàng cũng thích làm nũng với hắn, biết tính tình nàng như vậy, càng bởi vì thân phận nàng đặc biệt, tâm của Tạ Yến cơ hồ mềm thành một bãi nước.
"Được ~ có thể ~" Tạ Yến mang theo ý cười nói, âm cuối kéo dài, mang theo ý vị sủng nịch.
"Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế."
Trong không khí ấm áp hài hòa bỗng nhiên vang lên thanh âm kiều mị nhẹ nhàng của nữ nhân.
Gia Ý sửng sốt, ngẩng đầu lên từ trong ngực Tạ Yến nhìn nơi phát ra tiếng nói, gặp được Vân Phi nương nương trong miệng người ta thường nói.
Nàng thực xinh đẹp, mặt trứng ngỗng, ngũ quan thanh tú, có loại khí chất uyển chuyển nhu mỹ của nữ tử Giang Nam, nhưng Gia Ý lại không thích đôi mắt của vị Vân Phi này.
Đôi mắt của Vân Phi đích xác đẹp, nhưng là bên trong như giấu cái gì đó, mỗi khi nhìn về phía nàng cứ cảm thấy kỳ lạ, rất không thoải mái.
"Bình thân." Tạ Yến cũng không buông tay đang ôm Gia Ý ra.
Vân Phi cũng không có xấu hồ và không vui khi gặp được hoàng đế cùng tân sủng tình chàng ý thiếp, ngược lại còn tươi cười với Gia Ý, "Vị này chính là Gia Mỹ nhân sao, quả thật là hoa dung nguyệt mạo, nhan sắc hơn người! Muội muội có lẽ là chưa từng gặp bổn cung, bổn cung ở Chung Túy Cung, nghe nói muội muội vào cung đã nhiều ngày, sao lại không đến trong cung bổn cung ngồi một chút?"
Nhân gia đã tự báo gia môn, Gia Ý cũng không thể mất lễ nghĩa.
"Tần thiếp báo kiến Vân Phi nương nương....." Tay trên eo nàng của người nào đó có thể lấy xuống hay không?
"Muội muội miễn lễ, nghe nói vài ngày trước thân mình muội không khỏe, không biết hiện tại thế nào rồi? Đã tốt hơn chưa?"
Gia Ý thuận theo mà đáp: "Đa tạ Vân Phi nương nương quan tâm, tần thiếp đã không còn gì đáng ngại."
"Vậy là tốt rồi." Vân Phi cười gật đầu, lại chuyển hướng sang Tạ Yến, "Hoàng Thượng đây là cố ý cùng muội muội hóng gió sao?"
Ngón cái của bàn tay đang ôm eo cách lớp y phục mà xoay vòng, Tạ Yến thuận miệng đáp: "Trùng hợp gặp gỡ thôi."
"Một khi đã như vậy, Hoàng Thượng không bằng đi Chung Túy Cung ngồi một lát? Thời tiết oi bức, có vẻ là sắp muốn mưa, nơi đó của thần thiếp rất mát mẻ."
Gia Ý bị động tác nhỏ của Tạ Yến làm cho ngứa ngáy nghe được lời này, đầu nhỏ quay sang nhìn chằm chằm Tạ Yến! Ánh mắt sáng lấp lánh, biểu tình chờ mong hiện lên rõ ràng.
Hoàng Thượng đang định cự tuyệt:.....
Sao lại thế này? Nữ nhân khác muốn trẫm đi nàng không có không tha liền thôi, thậm chí còn muốn cùng đi, có phải là có chút quá phận hay không?
Vân Phi không thấy biểu tình của Gia Ý, nhưng mà động tác theo bản năng của Gia Ý lại làm nàng cảm thấy vừa chán ghét lại vừa đắc ý.
Hiện tại nàng ta đang dùng ánh mắt điềm đạm đáng yêu cầu Hoàng Thượng không đi sao?
Đáng tiếc, Hoàng Thượng sẽ không cự tuyệt nàng.
Nàng ta chắc chắn sẽ không nghĩ đến.
Quả nhiên, Vân Phi nghe được thanh âm của Tạ Yến: "Cũng được..... Vậy, Gia Mỹ nhân cùng trẫm đi đi."
Tươi cười trên mặt Vân Phi cứng đờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip