25. Giao phó
"Muốn dặn dò gì con sao?" Taehyung mới vừa bước vào phòng khách, ông Kim đã ngồi ở đó chờ anh.
Hơn 50 tuổi, dù đã trung niên nhưng thân thể vẫn còn khỏe mạnh, cho dù có bệnh tật khó khăn nhưng Kim Dojoon vẫn nhanh chóng khỏe lại. Sắc mặt của ông đã phục hồi lại bình thường không giống như hai ngày trước còn nằm trên giường truyền nước biển. Ý chí con người có thể chiến thắng tất cả.
"Đối với mẹ mà nói đây là điều tốt nhất." Taehyung ngồi xuống ở ghế sa lon bên cạnh, ánh mắt hướng ra cửa sổ sát đất phía bên ngoài dừng lại trên thân thể bé nhỏ đang ngồi ở trong vườn hoa.
Nếu như nhớ làm cho con người đau khổ thì quên lãng chính là thuốc giải tốt nhất.
"Tốt nhất? Ngộ nhỡ ngày nào đó mẹ con nhớ lại thì sao? Taehyung, cha đã mất đi một người con gái không thể mất đi mẹ của con, con có hiểu không?" ông Kim mệt mỏi dựa cả người vào ghế sa lon.
"Chỉ cần không nói ra thì mẹ sẽ không nhớ lại, cha cũng sẽ không mất đi mẹ." Taehyung nhìn cha của anh, sẽ không ai nghĩ đến, đường đường là một người đứng đầu trong giới xã hội đen lại có thể vì chuyện nam nữ mà suy nghĩ nhiều.
Tình yêu của ông Kim đối với bà Kim chính là yêu sẽ phải đoạt lấy, không quan tâm đến bất kỳ thủ đoạn. Tình yêu đó như cuồng vọng hủy diệt tất cả, nó sâu đậm như thế nào chỉ có trải qua gian khổ mới hiểu hết được.
Chỉ có người phụ nữ như Lee Soyeon vì tình yêu mà hy sinh tất cả cho nên mới có thể chiếm được tình yêu của Dojoon. Thay vì nói em gái là bảo bối của ông thì người phụ nữ kia chính là sinh mạng của ông. Bởi vì diện mạo em gái giống mẹ anh như đúc, ngũ quan dịu dàng nhu tình mềm mại, chỉ trừ tính tình hơi nghịch ngợm là không giống.
Vì thế mà ông Kim rất thương yêu Jieun, nhưng tại sao anh cũng là con của bà Kim, từ nhỏ cho đến khi lớn lên ông lại không dùng ánh mắt yêu thương như đối với em gái anh mà nhìn anh một lần?
Chỉ là anh không sao, đối với người như anh mà nói mặc kệ là tình thân hay tình yêu đều là dư thừa, phụ nữ đối với anh có hay không cũng không sao.
"Con đưa cậu ta tới đây là có ý gì?" ông Kim mở mắt ra, ông cũng không có để ý đến anh mắt của Taehyung vẫn nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ bên ngoài.
Cậu ta gián tiếp hại chết Jieun, Taehyung lại dám đưa cậu ta đến nơi này, nó không sợ ông sẽ giết cậu ấy sao? Lần trước không giết cậu ta đã là may mắn cho cậu ta, lần này lại tự dẫn xác đến hay sao?
"Tới để giao phó cho cha." Đây chính là mục đích anh đưa cậu tới. Anh không phải thần thông quản đại nên không dự liệu được mẹ mình mất trí nhớ, dù là không mất trí nhớ thì anh cũng sẽ tìm nhà thôi miên đến thôi miên bà.
Jeon Jungkook và Kim Jieun là bạn học nhiều năm, diện mạo đều là những con người ngọt ngào có lẽ có thể khiến lòng mẹ anh bớt đau một chút khi gặp mặt cậu.
"Con cho rằng, đem người bạn thân như hình với bóng của em gái con đến là có thể thay thế được em con?" Ông Kim không chấp nhận con gái bảo bối của ông là độc nhất vô nhị trên đời, đối với ông, và cả với bà. Vậy thì làm sao có thể có người nào thay thế được?
"Con nghĩ, ít nhất, tạm thời có thể làm dịu tâm tình của mẹ khi biết em đã không còn" Thấy chàng trai nhỏ trong vườn hoa đứng lên muốn đi, mắt Taehyung híp lại, cậu muốn đi đâu?
"Dojoon, ông ở bên ngoài sao?" Ngủ được an ổn, bà Kim yếu ớt tỉnh lại, hình như nghe được tiếng nói của chồng cùng với con trai mình ở bên ngoài!
"Cha chỉ sợ bà ấy sẽ kích động hơn." Nghe được tiếng của vợ, ông Kim lập tức đứng lên đi vào trong phòng.
"Soyeon, tôi tới đây, bà không cần phải đứng lên."
Trong tay đang cầm ly trà cũng đã lạnh, nhưng người đàn ông kia thế nào còn chưa ra? Phải đợi bao lâu đây? Cậu không phải sợ chờ đợi mà chỉ sợ ngồi một chỗ ở đây làm cho cậu rất lo lắng.
Cách đó không xa ở bên hồ, đầu mùa xuân nước hồ xanh giống như là một vũng bảo thạch đẹp nhất, bên ngoài thời tiết vẫn rét lạnh, mặt hồ dâng lên hơi nước mông lung, cảnh đẹp như vậy làm cho người ta không nhịn được muốn giữ trong tay để xem có phải thật hay không. Mà Jungkook không từ chối được hấp dẫn như vậy, cậu buông ly trà mới vừa được người giúp việc đổi lại đi ra khỏi nhà kính.
Lạnh quá! Bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh trắng noãn mới vừa thò vào trong nước, lạnh lẽo thấu xương chạy đến lục phủ ngũ tạng. Nhưng mà, không cam lòng bàn tay nhỏ bé không cam lòng vẫn không có thu hồi lại, nhẹ nhàng trên mặt hồ khuấy động tới tới lui lui trên mặt hồ yên tĩnh, một ít nước trong hồ bị tay nhỏ bé của cậu khuấy động, trở nên sống động hơn.
Giống như vì cậu làm nổi bật này cảnh đẹp này, hai con Thiên Nga trắng không biết từ nơi nào bơi vào trong hồ quấn quít chơi đùa, cái cổ dài đẹp quấn quýt trong nước, vừa hoạt bát vừa đáng yêu.
Mười tám tuổi thanh xuân! Thật đẹp thật ngây thơ, cũng thật vui vẻ. Sự nghịch ngợm trong lòng giống như vì cảnh đẹp trước mặt mà bộc lộ hết ra ngoài.
Tay không biết lạnh mà hất nước về phía hai con thiên nga, cùng nhau chơi đùa.
Có lẽ là do quen thuộc với việc có người thường chơi đùa nên hai con thiên nga lại xẹt qua mặt nước bơi về phía bờ. Điều này làm cho cậu bé kia cười nhẹ nhàng lần đầu trong nửa năm.
"Xem ra, cậu thật sự biết cách tìm niềm vui cho mình?" Taehyung đứng cách cậu hai thước ở ngoài sân cỏ.
Cậu bé trước mắt, gương mặt thanh thuần mỗi đêm đều ở dưới người anh nay đã trở nên quyến rũ hơn rất nhiều so với tuổi của cậu. Trừ màu sắc gương mặt tái nhợt màu sắc làm cho anh không thuận mắt thì những thứ khác đều tốt.
"Thật xin lỗi... " Nụ cười trên gương mặt, nghe âm thanh của anh thì tự động tắt mất, hai cánh tay nhỏ bé bị ướt còn chưa kịp khô cứ như vậy xuôi ở bên người. Bộ dạng chợt giống như một người hầu.
Đúng vậy, cậu và anh, trừ những lời này, cậu cũng không biết còn có gì có thể nói với nhau. Luôn luôn đều là anh nói, cậu chỉ nghe lời. Cậu cũng biết người đàn ông này không thể chọc mà căn bản đã là không thể chọc được rồi.
"Thái độ của cậu... thật là biết nghe lời đấy!" Khóe miệng dâng lên nụ cười lạnh lùng, Taehyung quan sát cậu, một hồi mới mở miệng nói.
Jungkook cắn môi, không biết nên đối diện với anh ta như thế nào. Ở trước mặt của anh, cậu có thể không nhún nhường được sao? Cậu dám không sao? Cậu là thân phận gì? Còn anh ta là thân phận gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip