Truyen2U.Vip - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 183: Ngô vương phi sinh nữ nhi


    Lúc này trong cung đang chuẩn bị cho ngày mồng tám tháng chạp. Hoàng Thượng nghe tin tức này phản ứng cũng không lớn, có điều Kim chiêu viện cao hứng muốn điên người. Rõ ràng hơn năm đó thái tử đại hôn xong cầu mà không được một đứa nhỏ, hiện giờ Ngô vương phi này có bầu rất thuận lợi.

    Mà trong triều đình, bởi vì Ngô vương phi có thai, cũng nhấc lên một gợn sóng nhỏ. Vẫn là vì chuyện lập thái tử, thái tử vị cũng không thể bỏ trống, hiện giờ chính là vấn đề lập ai. Mới đầu chúng triều thần còn không dám đem việc này làm rất rõ ràng, dù sao phủ thái tử đại hỏa, Lưu vương lại chết theo cách đó.

    Nhưng Ngô vương phi có thai, ít người là bắt đầu rục rịch, nếu Ngô vương phi sinh hạ nam hài, cái vị trí hoàng trưởng tôn này đã có thể ngồi vững vàng. Từ năm đó Lưu vương đại hôn mấy năm không có đứa nhỏ nào. Dù có thể sanh con, sinh dù là nam hài, nhưng thân thể khỏe mạnh mới là mấu chốt.

    Tương Như Nhân hiện giờ chưởng quản phượng ấn, Ngô vương phi có thai, đương nhiên là phân phó người đại biểu trong cung đưa qua đồ vật này nọ. Trong chuyện này còn cần tăng thêm cung ma ma, chờ đến thời điểm sắp lâm bồn, còn có dưỡng nương bà đỡ và người hầu hạ chờ phân công.

    Kim chiêu viện làm mẫu thân của Ngô vương, cũng là tặng không ít đồ vật này nọ qua. Lúc này là thật ứng với lời Đức phi nói, dưới lòng bàn chân đi đường sinh phong, hiển thị rõ đắc ý. . .

    Ngày mồng tám tháng chạp qua đi, thành Lâm An tuyết đã tích lũy một tầng thật dày. Hoàng hậu bị giam mấy tháng, tới gần lễ mừng năm mới, Tương Như Nhân đi Cảnh Nhân cung nhìn nàng một lần.

    Cũng là theo lệ đi trước, đưa ra lệnh bài, cung ma canh cửa Cảnh Nhân cung mới cho nàng đi vào. Tương Như Nhân mang theo hai người Thanh Đông cùng Tử Hạ đi vào.

    Cảnh Nhân cung này, hiện giờ lại như là lãnh cung. Lưu vương vừa chết, hoàng hậu bị nhốt, trong cung bao nhiêu người, hướng gió lại chuyển. Sân viện Cảnh Nhân cung vốn xinh đẹp, nay bị đại tuyết bao trùm, đường cũng chưa được ai rửa lau dọn, có vẻ tiêu điều.

    Một đường đi qua đều có cung ma trông coi. Tới nơi hoàng hậu ở, cung ma ma mở cửa cho Tương Như Nhân, trong phòng là một cỗ đàn hương của phật đường.

    Gian ngoài không có gì thay đổi, phòng trong đặt một tòa phật tượng nhỏ. Hoàng hậu một thân quần áo trắng, liền quỳ ở kia, trong tay một chuỗi phật châu, trong miệng niệm cái gì đó.

    Tương Như Nhân hành lễ, hoàng hậu xoay người lại, thần sắc bình tĩnh nhìn nàng, "Quý phi nương nương sao lại rảnh  rỗi tới đây?"

   Bên cạnh Hoàng hậu chỉ có một cung ma ma phụng dưỡng, giúp Tương Như Nhân đưa ghế đến. Tương Như Nhân sau khi ngồi xuống nói " Thần thiếp có việc phải xin chỉ thị của nương nương."

    Hoàng hậu dừng động tác trong tay, phật châu tuột vào cổ tay, trên mặt kia cười trầm tĩnh vô cùng, "Hiện giờ hậu cung đều do quý phi nương nương làm chủ, không cần đến Bổn cung nơi này xin chỉ thị."

    "Là vì chuyện của Lưu vương phủ."

   Hoàng hậu nghe nói, thần sắc khẽ đổi, nhưng cũng rất nhanh thu liễm. Tương Như Nhân từ trong tay Thanh Đông lấy qua một tập, "Lưu vương phủ hiện giờ có hai trắc phi, phu nhân mười hai người. Mấy ngày hôm trước người nhà trắc phi cùng mấy phu nhân tiến cung để van cầu thần thiếp. Lưu vương đã qua đời, có thể sau kì giữ đạo hiếu tiếp họ về nhà mẹ hay không?"

    Đại Thiên cũng không có lễ pháp vì trượng phu giữ đạo hiếu cả đời. Trượng phu qua đời, nếu không có hài tử, thê tử sau một năm giữ đạo hiếu, nếu nhà mẹ đẻ muốn nhận các nàng trở về tái giá, phu gia không thể ngăn cản.

    Lưu vương là Vương gia, trắc phi, phu nhân, coi như là con dâu hoàng gia, muốn tái giá khó khăn hơn một chút. Dù sao còn thể diện hoàng gia ở đó, nhưng dù sao đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

   Lưu vương phủ nhiều phu nhân như vậy, có không ít vẫn là mấy năm trước mới vừa đưa vào, rất có thể cũng chưa thừa ân sủng. Để mấy nữ tử này cả đời cứ như vậy cô đơn đến già ở Lưu vương phủ, cũng là không đành lòng.

    Việc hậu cung Tương Như Nhân làm chủ được. Trong chuyện này, hoàng hậu là mẫu thân của Lưu vương, tất nhiên là phải đến hỏi một chút ý của nàng.

    "Sao vậy, mới qua bao nhiêu ngày, những người này liền vội vã muốn thay đổi gả cho kẻ khác." Hoàng hậu thanh âm đột nhiên lãnh, "Một hồi đại hỏa thiêu hủy phủ thái tử, ai có thể chứng minh chết cháy đúng là nhi tử của ta, một khối ngọc bội hạ táng. Lưu vương hắn còn sống!"

   Tương Như Nhân ngẩn ra, hoàng hậu tiện đà hừ một tiếng, "Nếu nhi tử ta còn sống, những người này phải ngoan ngoãn ở Lưu vương phủ đi. Các nàng sinh là người nhà ta, chết là quỷ nhà ta, tái giá? Hừ, thanh danh nhi tử ta không phải để các nàng lung tung đến bôi đen."

    Hoàng hậu tin tưởng chắc chắn Lưu vương vẫn là còn sống như thế, cầu nguyện Lưu vương có thể sớm ngày trở về.

    "Nếu vẫn là nói việc này, Bổn cung không đồng ý. Quý phi mời trở về đi." Hoàng hậu trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, Tương Như Nhân giật giật miệng, cuối cùng không nói gì.

    Nàng hôm nay tới xin chỉ thị, hỏi đến ý của nàng mà thôi, đến lúc đó người nhà trắc phi cùng phu nhân kia cầu đến chỗ Hoàng Thượng, chẳng lẽ còn sẽ để ý hoàng hậu nơi này là nghĩ như thế nào sao.

    Nhưng Tương Như Nhân cũng nói không ra Lưu vương đã chết rồi, ngươi đừng lại lừa mình dối người nói như vậy.

    Cảnh Nhân cung ngày qua như thế, trong lòng không có hy vọng, làm sao có thể đủ chống đỡ đi xuống. . .

    Lại là một năm, trong cung yến tiệc đêm ba mươi. Hoàng thái hậu vắng mặt, Tương Như Nhân ngồi ở địa vị cao nhất, nghe được lời khen tặng nàng, trước đây, vị trí này là cho hoàng hậu .

    Mà nay, nàng trừ bỏ thân phận hoàng hậu, cái gì cũng đều là theo thông lệ dành cho hoàng hậu mà hưởng.

    Trên đài tiết mục kết thúc, tiếng pháo hoa đầu tiên vang lên bên ngoài đại điện khiến mọi người bước ra xem. Mỗi một năm đều giống nhau, không có gì thay đổi.

    Điều duy nhất không giống nhau đối với nàng mà nói, đó là hôm nay thế gia phu nhân tiến cung, đều dẫn theo đích tiểu thư mười hai mười ba tuổi lại đây. Thỉnh an trước yến tiệc, nàng gặp không ít.

    Thành vương qua năm liền mười lăm. Thành thân còn sớm, nhưng hôn sự cũng phải tìm. Có thể trở thành Thành vương phi hay không, trừ Hoàng Thượng quyết định, ở trước mặt quý phi để lại ấn tượng tốt, cơ hội cũng có thể gia tăng không ít.

    Tương Như Nhân nhìn Đức phi ngồi ở phía dưới liếc mắt một cái, cười nàng, "Ngươi như thế nào không đi ra xem? "

    Đức phi miễn cưỡng , "Hàng năm cũng đều như thế, có cái gì đẹp, bất quá mấy ngày qua mấy tiểu thư này nhìn cũng đủ." Cuối cùng, nàng quay về nhìn mấy phu nhân, tiểu thư ngồi ở đối diện không có rời đi, hướng Tương Như Nhân nói, " Còn không phải, ngươi không đi cũng không đi kìa, ở lại đây cho ngươi ngắm."

    Sau đó Tương Như Nhân nhích người đi ngoài điện đứng một lúc, các phu nhân này mới mang theo đứa nhỏ nhà mình cũng đi theo ra. Có ý hay vô ý, mục đích rất rõ ràng.

    Trở về Chiêu Dương cung, đêm khuya Tô Khiêm Dương đến, trên người mang theo mùi rượu.

    Tương Như Nhân chờ hắn cũng chưa ngủ, giúp hắn cởi áo khoác, thúc giục hắn đi tắm rửa. Tô Khiêm Dương lại không chịu đi, ép nàng tựa vào giường, hắn gối lên thân thể của nàng nằm ở kia, híp mắt, nói lời đều là mùi rượu đầy miệng.

    "Ngài rốt cuộc là uống bao nhiêu rồi?" Tương Như Nhân bật cười, đây là say rượu nên điên rồi.

    Tô Khiêm Dương híp mắt đem hai tay nàng đặt ở lồng ngực của mình thượng, cất kỹ, " Dựa vào như vậy rất thoải mái."

    Tương Như Nhân bất đắc dĩ từ trong Thanh Đông nhận khăn ấm, thay hắn lau mặt một chút, "Tắm rửa đi rồi nằm xuống mới thoải mái, ngài tắm rửa đi."

    Vất vả khuyên hắn đi tắm rửa, phòng tắm lại một trận ép buộc, chờ mặc quần áo tử tế đưa hắn tới trên giường nằm xuống, đã là chuyện hơn nửa canh giờ sau đó.

    Tô Khiêm Dương còn lôi kéo nàng không cho nàng đổi quần áo, Tương Như Nhân xác định hắn đây là say thật.

    Không bao lâu hắn liền ngủ mất, Tương Như Nhân lúc này mới có có thể bứt ra đi thay quần áo. Kêu Thanh Đông đi bên ngoài hỏi Trần Phụng một chút. Đêm nay yến tiệc trên tiền điện, Hoàng Thượng quả thật uống rất nhiều. Sau đó Bình vương gia cùng vài vị đại thần mời rượu, cũng đều tiếp, lúc này mới bị say.

    Tương Như Nhân nằm trên giường, trong lúc ngủ mơ Tô Khiêm Dương cảm giác được nàng nằm lại đây, vòng tay ôm lấy nàng, nghiêng đầu tựa vào bờ vai của nàng, bộ dáng ngôi cửu ngũ  chí tôn nửa điểm cũng không còn.

    Nam nhân, có đôi khi cũng giống đứa nhỏ. . .

    Thời gian trôi qua nhanh, tháng tư tiểu tuyển. Trong cung không muốm thêm người nữa, tú nữ chung tuyển cuối cùng là để cho Hoàng Thượng tứ hôn.

    Trong cung mỗi ngày có vẻ càng im lặng, chỉ chớp mắt hạ chí, vào tháng bảy thời tiết cũng nóng lên nhiều, mà ngày sinh của Ngô vương phi cũng đã gần kề.

    Tương Như Nhân phái cung ma cũng nhũ nương đi Ngô vương phủ, đây xem như hoàng gia lần đầu tiên nghênh đón hoàng trưởng tôn chân chính. Bất luận nam nữ, một phần không khí vui mừng này làm cho thái hậu thân thể cũng tốt hơn không ít.

     Một buổi sáng tháng tám, Ngô vương phi phát động, đến buổi tối, Ngô vương phi thuận lợi sanh ra một nữ nhi. Người khác rốt cuộc là nghĩ cái gì Tương Tưởng Như Nhân không rõ lắm. Thời điểm tin tức Ngô vương phi sinh nữ nhi đến Chiêu Dương cung, nàng nhìn Hoàng Thượng thật ra rất vui vẻ, lúc này còn ban thưởng tên, đặt tên là Tô Mạn Cận.

    Trần Phụng lúc này sẽ đem tên Hoàng Thượng ban cho đi Ngô vương phủ , còn mang theo ban thưởng từ hoàng cung. Ngô vương phi sinh hạ hoàng trưởng tôn nữ, tự nhiên là được phần thưởng lớn.

    Sau đó, Tô Khiêm Dương cùng với Tương Như Nhân thương lượng về hôn sự của Thành vương.

   Tô Khiêm Dương nói với Tương Như Nhân về nữ tử của hai nhà. Trịnh công phủ đích Đại tiểu thư cùng Đức Hầu phủ đích trưởng tôn nữ.

   Tương Như Nhân nghĩ nghĩ, vẻ mặt khẽ giật mình. Hai nhà ở trong triều làm việc thập phần khiêm tốn . Thời kì phồn vinh nhất, hẳn là thời điểm thái tổ hoàng đế, hiện giờ mặc dù không được như Tương gia phồn vinh, nhưng lai lịch thập phần thâm hậu. Trước đây tổ phụ cũng  cùng Đức lão Hầu gia có chút giao tình. Trịnh quốc công phủ này cùng Đức Hầu phủ, cũng không phải ở thành Lâm An .

   "Lúc trước tổ tiên qua đời, trong triều đại loạn, hai nhà này không có tham dự tranh đấu ngôi vị hoàng đế. Lúc ấy cũng không có ủng hộ hoàng tử nào. Cho nên sau khi phụ hoàng đăng cơ, hai nhà này cũng không được trọng dụng đến."

   Không có trọng dụng không có nghĩa là người ta không có năng lực. Lúc ấy thái tổ hoàng đế đột nhiên băng hà, không ít đại thần đều mang theo toàn tộc rời khỏi này cuộc chiến tranh ngôi vị hoàng đế. Hiện giờ những người này, ở các nơi đều xem như danh môn vọng tộc, ở trong triều làm quan cũng có, ở các nơi gánh trọng trách cũng có, nhưng bởi vì làm việc điệu thấp, cho nên không làm cho người chú mục mà thôi.

    Nói cách khác, thế gia có lai lịch có như vậy, giáo dưỡng ra đứa nhỏ nhất định cũng không kém.

    Mà cưới nữ tử hai nhà này, so với cưới nữ tử thế gia hiện giờ trong triều đang nổi bật, rõ ràng thỏa đáng hơn.

    Hiện giờ trong vài vị hoàng tử, chỗ đứng của Thành vương đã là cao nhất. Tô Khiêm Dương cần chính là vững chắc tăng thêm lực lượng hậu thuẫn, có được một cái thê tộc điệu thấp nhưng thực lực thâm hậu, mới có thể để cho đường sắp đi ở phía trước càng ổn thỏa.

    Tương Như Nhân còn nhìn không ra sao, Hoàng Thượng cứ việc nửa câu nói cũng chưa giải thích. Nhưng dựa theo cách lựa chọn Ngô vương phi cùng Thành vương phi mà xem, cũng đã đầy đủ rõ ràng thể hiện ý tứ của hắn.

    "Hoàng Thượng đối người hai nhà này hiểu biết so với thần thiếp nhiều hơn." Tương Như Nhân còn chưa nói xong, Tô Khiêm Dương giơ tay ngắt lời của nàng, "Theo ý nàng, nhà nào thích hợp?"

    Dựa vào nàng thấy, tất nhiên là đích trưởng tôn nữ Đức Hầu phủ thích hợp hơn nhất. Đức lão Hầu gia tuổi tác đã cao, nếu hôn sự này định ra, hầu tước truyền cho đích trưởng tử, sau khi thừa tước Đức hầu có thể thuận lý thành chương đến thành Lâm An nhậm chức, Đức Hầu phủ cũng có thể quay về Lâm An.

    " Thần thiếp nghĩ đích trưởng tôn nữ Đức Hầu phủ Phạm gia thích hợp hơn, tổ phụ năm đó cùng lão Hầu gia cũng có chút giao tình." Tương Như Nhân nghĩ nghĩ nói.

    Tô Khiêm Dương nở nụ cười, "Cũng nghĩ giống như trẫm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip