Chương 30: Đại tẩu kiên trì
Beta: Sutháiphi
Từ trong thư phòng đi ra, Tương Như Nhân đi ngược về phòng đại tẩu, Thiệu thị cũng ở bên trong. Lúc nàng tới Thiệu thị đang lôi kéo đại tẩu nói chuyện, Tương Như Nhân cười nhìn các nàng, "Mẫu thân, ngài đi làm việc trước đi, ta và đại tẩu nói chuyện một chút."
Thiệu thị buông lỏng tay ra đứng lên, quay về nhìn Tương Như Nhân, muốn nói gì đó rồi lại thôi. Tương Như Nhân đi tới vỗ vỗ tay của nàng, "Mẫu thân sao lại bày ra vẻ mặt giống như ta sẽ khi dễ đại tẩu vậy. Ngài đi làm việc đi, nếu có người tới bái phỏng( gặp), chúng ta cũng không thể ở hết trong phòng được."
Thiệu thị rời đi, Thanh Thu lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Tương Như Nhân và Vương Ánh Tuyết, Vương Ánh Tuyết viền mắt còn hơi đỏ, rõ ràng vừa mới khóc. Tương Như Nhân cùng nàng trước đây không thể nói quá quen, nhưng cũng không xa lạ gì. Mỗi lần nàng mời thế gia tiểu thư du ngoạn cũng có phát thiếp mời cho nàng, hơn nữa Vương gia cùng Tương gia vốn qua lại thân thiết. Trong ngày thường cũng có chút đi lại, Tương Như Nhân trước đây còn gọi nàng ta một tiếng Vương tỷ tỷ.
"Đại tẩu." Tương Như Nhân đi tới bên cạnh nàng ta ngồi xuống, "Có tiện nói với ta một chút, xảy ra chuyện gì sao? "
Vương Ánh Tuyết hít nhẹ một hơi, lắc đầu, "Không có gì, mấy người Nhị thẩm đều đã trở về, trong nhà chỉ còn lại mình mẫu thân, trở về sớm một chút để hỗ trợ thôi."
Hết lần này tới lần khác giữa hai lông mày vẫn mang theo một tia quật cường, coi như là hai người trong lúc đó có cái gì không được ổn. Vương Ánh Tuyết ở trước mặt Thiệu thị đã không chịu nói, ở trước mặt Tương Như Nhân tất nhiên cũng không chịu nói.
Tương Như Nhân thở dài một hơi, "Đại tẩu, ta muốn nói với ngươi tiếng xin lỗi, gả cho đại ca đã ủy khuất ngươi." Hai tay nhẹ nhàng phủ lên tay Vương Ánh Tuyết, cảm giác được nàng khẽ run, Tương Như Nhân có chút khổ sở, "Là ta cân nhắc không chu toàn, ban đầu đại ca đáp ứng ta sẽ thành thân nhưng không nghĩ đến chuyện sẽ thương tổn tới đại tẩu thế này, Như Nhân xin lỗi."
"Ngươi không có sai." Một lúc lâu, Vương Ánh Tuyết nhẹ nhàng rút tay về, âm thanh còn mang theo chút giọng mũi, "Đại ca ngươi là hạng người gì, ta rất rõ ràng."
Vương Ánh Tuyết cười khẽ một tiếng, "Mối hôn sự này là ta cực lực cầu mẫu thân đáp ứng." Tương Như Nhân đáy mắt thoáng kinh ngạc, Vương Ánh Tuyết nói tiếp "Tương gia ba lần hướng Vương gia nhắc tới hôn sự, hai lần trước đều bị đại ca ngươi từ chối. Phụ thân và mẫu thân đối với chuyện này thực ra có chút tức giận, đến lần thứ ba, mẫu thân vốn muốn cự tuyệt. Ta đã cầu xin mẫu thân nên người mới không cự tuyệt, ban đầu trong lòng ta cũng không hy vọng gì, nhưng qua ít ngày đại ca ngươi lại đồng ý, cho nên ta đã rất vui. "
Tương Như Nhân ngơ ngẩn nghe, "Đại ca hắn có tài đức gì? " Hắn có tài đức gì mà gặp được một người thật lòng thật dạ chờ đợi hắn như thế.
"Như Nhân, ta nhìn theo hắn đã sáu năm rồi." Vương Ánh Tuyết thở dài nói, nhưng vẫn là muộn hơn Kỳ Tố Như hai năm. Thời điểm Kỳ Tố Như nổi danh toàn Lâm An thành, nàng chỉ vẫn là tiểu nha đầu nhỏ bé không có danh tiếng gì. Ánh mắt Tương Cảnh Trí bị thân ảnh Kỳ Tố Như hấp dẫn, nàng chỉ có thể đứng ở phía sau. Từ xa xa nhìn hắn, mặc dù là hai nhà quen biết, mặc dù là hắn biết Vương gia có một Vương Ánh Tuyết nhỏ hơn hắn vài tuổi thì hắn cũng chỉ đối đãi với nàng như một muội muội.
"Cho nên, chuyện giữa đại ca cùng Kỳ Tố Như, ngươi cũng biết?" Một lúc lâu, Tương Như Nhân nhìn nàng, chậm rãi nói.
"Biết một ít, lúc ban đầu không nhiều lắm, thế nhưng sau khi đính hôn thì biết rất nhiều." Vương Ánh Tuyết đi tới trước bàn trang điểm, mở ngăn kéo ra, từ trong hộp dưới cùng lấy ra một phong thơ đưa cho Tương Như Nhân, "Đính hôn xong, ta bỏ vào đây thư Lục thế tử phi viết cho ta."
Tương Như Nhân đáy mắt buồn bã, tất cả thư Kỳ Tố Như viết cho đại ca đều ở chỗ nàng, nàng ta lại còn viết cho đại tẩu, phá hư ấn tượng của đại tẩu đối với đại ca để nàng từ bỏ, thật đúng là.. thật là không biết xấu hổ!
"Nàng nhờ ta chiếu cố thật tốt đại ca ngươi, nói mình thẹn với hắn, phụ một mảnh tình ý của hắn. " Vương Ánh Tuyết bình tĩnh thuật lại nội dung bên trong thư, cuối cùng, khóe miệng mỉm cười, "Cho nên ta đã viết lại cho nàng một phong thư để cho nàng yên tâm. Ta nhất định sẽ chiếu cố thật tốt đại ca ngươi, cũng kêu nàng ta làm tốt vị trí Lục thế tử phi của nàng. Vì Lục vương phủ khai chi tán diệp ( sinh con đẻ cái) cùng Lục thế tử cộng kết đế liên( gắn kết bền lâu), trăm năm hòa hợp."
Tương Như Nhân sững sờ nở nụ cười, vị đại tẩu này không mềm yếu như bản thân tưởng tượng. Hồi âm như thế không phải là trực tiếp đánh vào mặt Kỳ Tố Như sao, trượng phu của ta, ta tất nhiên sẽ chăm sóc thật tốt. Ngươi gả đi Lục vương phủ đã nhiều năm còn chưa sinh hạ một nhi nửa nữ, không chăm sóc bản thân cho tốt còn có thời gian đến quan tâm người khác.
Vương Ánh Tuyết cùng nàng nhìn nhau, "Ta biết trong lòng đại ca ngươi vẫn có nàng, ta cũng biết loại cảm giác này, thích một người cầu mà không thể. " Vương Ánh Tuyết nói có chút ngượng ngùng, "Cho nên ta không oán các ngươi, lại không biết trách cứ ai."
"Đại ca gặp được tẩu là phúc khí của hắn." Chẳng biết tại sao, Tương Như Nhân trong lòng dâng lên một tia chua xót khổ sở, đại ca tâm tâm niệm niệm người khác. Lại còn có người vẫn ở sau lưng chờ hắn, cảm giác như vậy nàng nghĩ đến mà lòng chua xót vạn phần.
"Ngươi có lẽ sẽ nghĩ ta làm như vậy thật ngốc, thế nhưng chưa từng thử qua, ta cũng không cam lòng." Vương Ánh Tuyết thản nhiên bày tỏ ý nghĩ trong lòng, cùng với gả cho người khác mà vẫn nhớ hắn, không bằng gả cho hắn, chí ít không có tiếc nuối. Tương lai cũng sẽ không bởi vì ... chuyện này mà hối hận trước đây không có quyết định không cố gắng.
"Ta chỉ tức đại ca ngươi nhìn không thấu. " Vương Ánh Tuyết nói rồi khẽ thở dài một hơi, trên mặt có chút buồn bã. Nữ nhân nhìn nữ nhân luôn có thể nhìn rõ hơn, Kỳ Tố Như hành vi như vậy. Tương Như Nhân nhìn rõ ràng, Vương Ánh Tuyết cũng xem hiểu, duy chỉ có Tương Cảnh Trí là nhìn không rõ.
Mà đối với người không hiểungươi dù có nói hay khuyên nhiều hơn nữa. Hắn cũng chỉ nhận định ngươi đang chửi bới người tốt đẹp nhất trong lòng hắn.
Tương Như Nhân giữ tay nàng lại cam kết, "Đại tẩu yên tâm, đại ca sớm muộn gì có một ngày sẽ nhìn thấu" Sớm muộn gì có một ngày, nàng sẽ nỗ lực khiến Kỳ Tố Như bộc lộ ra bản chất . . .
Gần chạng vạng tối, Nhị thúc cùng Nhị thẩm cũng trở lại, vừa về tới Tương gia, Nhị thẩm đem mình nhốt vào trong viện, nói lại một câu cơm tối không cần chờ nàng, nàng không ăn. Vương Ánh Tuyết đi tiền viện giúp đỡ Thiệu thị, Tương Như Nhân trên đường đi qua gặp phải Nhị thúc đang mang vẻ mặt bất đắc dĩ, phía sau là ba đường muội Tương Tâm Viện.
"Nhị thúc, các ngươi sao trở lại sớm như vậy ?" Tương Nhị lão gia thấy là nàng, thu hồi thần sắc, "Là Như Nhân à, Nhị thẩm ngươi thân thể khó chịu nên trở lại sớm một chút. "
Tương Như Nhân cũng không nói gì, cười bắt chuyện với Tương Tâm Viện rồi đi về viện Tương lão thái gia mời lão thái gia dùng bữa. Chờ Tương Như Nhân đỡ Tương lão thái gia đến tiền viện, mọi người đã đến đông đủ, duy chỉ thiếu Nhị thẩm Lý thị. Tương lão thái gia sau khi ngồi xuống nhìn mọi người một cái, "Nếu thê tử của Kế Nghiệp đã nói không ăn, chúng ta không cần chờ nàng, ăn thôi."
Trên bàn này của Tương Như Nhân, Tương Tâm Tuệ sắc mặt cũng không tiện, thỉnh thoảng liếc nhìn Tương Nhị lão gia bên kia, không động đũa.
"Tâm Tuệ muốn ăn cái gì, đại tẩu lấy cho ngươi? " Vương Ánh Tuyết thấy nàng như vậy, hảo tâm hỏi nàng, Tương Tâm Tuệ thu hồi tầm mắt, trên mặt còn căm giận một câu cũng không nói, cúi đầu uống canh.
Lúc ăn cơm không ai hỏi, sau khi ăn cơm tối rồi đến thiên thính, Tương lão gia tử trực tiếp hỏi Tương Nhị lão gia vì sao về sớm như vậy. Trong thiên thính mấy người Tương Như Nhân đều đang ngồi đó, Tương lão gia tử hỏi vậy là cũng không có ý định cho bọn tiểu bối các nàng rời đi.
Tương Nhị lão gia nhìn qua Tương Tâm Tuệ, thở dài nói, "Vì hôn sự của Tâm Tuệ, nhạc phụ đại nhân nói đến một gia đình thấy không tệ, nàng cũng nghĩ là tốt muốn chấp thuận nhưng ta không đồng ý, cái này. . ."
Qua năm Tương Tâm Tuệ cũng đã mười lăm chọn tới chọn lui tuổi nàng lại ngày càng lớn. Nhưng yêu cầu của Lý thị lại cao, trước đây vốn đề nghị mối tốt là Hứa gia nhưng Lý thị sống chết không đồng ý. Kéo dài hơn nửa năm nên trưởng tử Hứa gia liền đính hôn, tháng sáu cuối năm nay là rước dâu.
"Lý đại nhân nói là nhà ai?". "Là tiểu thế tử phong tấn Hầu phủ".Tương Như Nhân ngẩng đầu nhìn Tương Tâm Tuệ ở đối diện , Nhị thẩm thật đúng là cật lực muốn đem nữ nhi gả thật là cao. Hoàng phi không được thì nghĩ thế tử phi, thế tử phi không được thì hôm nay vớt một thế tử phu nhân cũng tốt, tương lai tốt xấu cũng là một Hầu phu nhân.
Nhưng mà tiểu thế tử phong tấn Hầu phủ này ở thành Lâm An tiếng tăm cũng lừng lẫy không kém. Trong nhà chính thê còn chưa có nhưng thiếp thất đã một đàn, hiện nay con thứ đã có mấy đứa. Nghe nói trong hậu viện còn nuôi không ít tiểu đồng, chọn con rể tính cách như vậy, ánh mắt Nhị thẩm thật đúng là độc đáo.
Thiên thính nhất thời yên tĩnh, Tương lão thái gia nhìn thẳng vào Tương Nhị lão gia "Coi như ngươi không hồ đồ, hai ngày trước vào cung Trương thượng thư có nhắc qua ý định kết thân với nhà ta, ta đã đáp ứng rồi." Trước giờ đối với hôn sự của Tâm Tuệ vẫn không có ý kiến gì, tùy ý Lý thị nháo qua nháo lại. Nay Tương lão gia tử không báo trước mà định ra hôn sự này. Tương Tâm Tuệ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tương lão thái gia, lại nghe người nói với cha nàng. "Nhớ cùng vợ của ngươi nói chuyện cho rõ ràng, nàng ta đến tột cùng là muốn Tâm Tuệ tốt hay là muốn hại nàng, nàng ta nếu như còn nháo không đồng ý vậy thì vị trí Tương gia Nhị phu nhân cũng có thể đổi người ngồi, Tương gia chúng ta không có nàng dâu không hiểu chuyện như thế!"
Lời của Tương lão thái gia không bộc lộ tình cảm gì, lại tràn đầy uy nghiêm, Tương Tâm Tuệ càng vặn chặt khăn tay, cúi đầu, nước mắt nhanh chóng rơi xuống. Ở đối diện Tương Như Nhân nhìn rõ ràng, tổ phụ quyết định cùng Trương gia kết thân, lần này nàng và Trương Thấm thật phải làm hảo tỷ muội trong thái tử phủ.
Tương lão thái gia là cố ý lựa lúc có đủ mọi người để tuyên bố chuyện này, cả phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng Tương Tâm Tuệ khóc nức nở phá lệ đột ngột. Tương Nhị lão gia rốt cuộc vẫn là đau lòng nữ nhi, mới vừa mở miệng hô một chữ Tuệ..., Tương Tâm Tuệ che miệng từ trên ghế đứng lên vội đến cửa chạy thẳng ra ngoài.
Ở cửa suýt nữa đâm trúng Thanh Đông đang đi tới, đảo mắt người đã không thấy tăm hơi. Tương Tâm Vận và Tương Tâm Viện vừa thấy tỷ tỷ đi, sợ nàng làm chuyện điên rồ, vội vàng đuổi theo, Thanh Đông đi tới phía sau Tương Như Nhân, nhẹ nhàng nói "Tiểu thư, thái tử điện hạ tới rồi."
Tương Như Nhân sửng sốt đứng bật dậy, thấy mọi người nhìn mình thì quay sang nói với Tương lão thái gia, "Tổ phụ, là thái tử điện hạ."
Tương lão gia tử cũng vội vàng đứng dậy, "Mau, đi ra ngoài đón, tới đã bao lâu, tại sao không có người đến báo? "
Tương Như Nhân cũng theo sau lưng đi ra ngoài, chỉ sợ không phải không ai báo mà là thái tử ngăn không cho thông tri với tổ phụ, trực tiếp tìm Thanh Đông đến tự nói với mình.
Từ nhà trong mọi người đều theo đến ra tiền thính, thái tử đứng ở trong phòng, bên cạnh đi theo hai thị vệ.
Tương lão gia tử dẫn toàn gia hành lễ với thái tử, Tô Khiêm Dương nhìn bọn họ, nét mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên ý cười, "Tương quốc công không cần đa lễ."
Quy củ chính là quy củ, Tương lão thái gia được Tương đại lão gia nâng đỡ đứng lên, "Thái tử giá lâm Tương phủ, không biết có gì phân phó? "
Tô Khiêm Dương nhìn thoáng qua Tương Như Nhân đang rất cung kính đứng sau Tương lão thái gia, giọng nói lạnh nhạt, "Bản cung tới đón Tương trắc phi hồi phủ." . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip