Chương 35: Lửa giận của Nhị ca
Beta: Sutháiphi
Tương Như Nhân đến tìm thái tử phi xin trở về Tương phủ một chuyến, sự việc đã xảy ra hai ngày. Nhị ca cũng xin nghỉ hai ngày không đi Hàn Lâm Viện, vì trên mặt bầm tím chưa tan nên xin nghỉ bệnh ở nhà dưỡng thương.
Tương Như Nhân đi vào phòng hắn, truyền đến một mùi thuốc trị thương nồng đậm, Tương Cảnh Nhạc dựa trên giường thấy nàng vào phản ứng đầu tiên là che mặt.
Một tiểu nha hoàn hầu hạ bên cạnh nhịn không được cười ra tiếng, bị Tương Cảnh Nhạc trừng mắt một cái. Tiểu nha hoàn rót trà cho Tương Như Nhân rồi đi ra ngoài đóng cửa phòng lại.
Tương Như Nhân nhìn hắn một con mắt bầm đen, trên gương mặt vẫn còn sưng, cũng cười, "Đánh cũng đã đánh rồi, thế nào, còn biết sợ không có mặt mũi gặp người khác sao? "
Tương Cảnh Nhạc không che mặt nữa vội vàng từ trên giường đứng lên, đỡ nàng đến ngồi xuống ghế, trách cứ nàng, "Ngươi tới làm gì, không dưỡng thân cho tốt, chẳng có chuyện gì!"
Tương Như Nhân đưa tay muốn sờ vết thương của hắn, mới vừa đụng tới chỗ sưng đỏ, Tương Cảnh Nhạc 'hít sâu ' một hơi, nhếch miệng tránh tay nàng, "Ngươi ấn nhẹ thôi! "
"Bây giờ mới biết đau? "Tương Như Nhân thấy hắn lại che mặt mếu máo, muốn cười không ngừng được nhưng đáy lòng lại dâng lên cảm giác tức giận không hiểu được, "Lúc đó hạ thủ sao không suy nghĩ một chút."
Tương Cảnh Nhạc bỏ tay ra hừ một tiếng, "Ta còn ngại đánh quá nhẹ, không đánh hắn tàn phế thì hắn không yên tĩnh được !"
Tương Như Nhân cũng biết nhị ca giận nên nói vậy, cùng lắm thì chỉ là tiếc rèn sắt không thành thép. Bởi vì xảy ta chuyện như vậy nên nhị ca mới có thể chạy tới đánh đại ca một trận.
"Ngươi cũng thật là, chuyện lớn như vậy mà ngươi lại tự quyết định, ngươi là không coi ta là nhị ca của ngươi sao." Tương Cảnh Nhạc quay đầu quở trách nàng, "Ngươi cầu* ai không cầu, biện pháp gì không nghĩ sao lại để mình uất ức như vậy. Đại ca đầu óc mê muội ngươi cũng đầu óc mê muội theo sao, Kỳ gia có gì tốt, mà đáng giá để đại ca vì nàng, ngươi còn vì đại ca đi thu thập cục diện rối rắm đó. "
* cầu: nhờ, nhờ vả ai đó
Tương Cảnh Nhạc càng nói lại càng tức, lúc Trình Bích Nhi nói cho hắn biết hắn còn không tin. Nhân Nhân ở nhà chưa từng chịu uất ức lớn như vậy, "Ngươi ở thái tử phủ để thái tử phi bắt nạt, để thái tử không thích, ta cũng chấp nhận nhưng ngươi lại vì nữ nhân kia." Tương Cảnh Nhạc đứng lên chợt nện một cái vào khung giường, oán hận nói, "Ta chính là giận bản thân ta, việc này sao để cho ngươi gánh chịu."
Tương Như Nhân đưa tay muốn kéo hắn, cuối cùng cũng dừng ở giữa khoảng không nhìn lên mặt hắn thật sâu tự trách, nhẹ giọng nói, "Nhị ca, ai gánh chịu có gì khác biệt sao, ta không muốn để cho phụ thân biết. Càng không muốn để tổ phụ biết, cháu trai nuôi chừng hai mươi năm có thể ngu xuẩn đến bực này."
Tương Cảnh Nhạc nắm chặt nắm tay, một lần nữa ngồi lại trên giường, "Chuyện này ta không nói với phụ thân, mẫu thân hỏi tới, ta cũng chưa nói." Người cả nhà đều nghĩ hắn điên rồi, vô duyên vô cớ đánh đại ca. Thù hằn lớn bao nhiêu mà đánh ác như vậy, nhưng giây phút kia, đại ca cũng làm chết trái tim của hắn.
"Nhị ca, bây giờ ta không sao rồi, ngươi đừng lo lắng."Tương Như Nhân thấy hắn có vẻ mặt không tin, bất đắc dĩ đưa tay ngắt một cái lên mặt của hắn, nghe hắn kêu đau thật to, "Thật sự không lừa ngươi, sau này cũng không lừa ngươi."
Tương Cảnh Nhạc che vết thương đi về phía bàn, Tương Như Nhân phát hiện hắn nhắc từng bước qua, "Chân bị sao vậy?"
Tương Cảnh Nhạc chuẩn bị xong giấy bút cho nàng rồi lắc đầu "Không có sao, bị đại ca đẩy một cái, đụng vào bàn thôi. Ngươi phải lập giấy cam đoan nói sau này không gạt ta nữa ta mới tin".
Tương Như Nhân dở khóc dở cười nhìn hắn, "Nhị ca, ngươi đừng nói giỡn".
Tương Cảnh Nhạc lại nhấc cái chân bị thương bước tới, vẻ mặt thành thật "Ta không nói giỡn, ngươi muốn ta tin ngươi, vậy thì viết giấy cam đoan đi, chuyện lớn như vậy có thể không nói cho tổ phụ và phụ thân, ngươi ngay cả ta cũng gạt, sau này ngươi còn gạt ta những chuyện gì nữa".
Tương Như Nhân vẻ mặt kiềm chế, một lát sau, đứng lên đi tới cạnh bàn. Nàng đã để nhị ca lo lắng đến mức cần phải dùng cách này mới yên tâm "Được, ta viết".
Tương Như Nhân viết nhanh vài câu cam kết xuống giấy, Tương Cảnh Nhạc lúc này mới hài lòng gật đầu. Đem nhét vào bì thư rồi cất vào, hối nàng, "Đi thăm hắn chút đi, miễn cho ai cũng nói ta điên rồi, còn cản ngươi không cho ngươi đi."
"Ngươi đã nói với đại ca?"
"Sao lại không nói, để cho hắn tỉnh táo lại, cho hắn thấy mình vô liêm sỉ biết bao. Hai ngày trước trong Hàn Lâm Viện cũng nói đến chuyện của Kỳ gia, nhị tiểu thư Kỳ gia bây giờ rất nổi tiếng. Bắt nạt tiểu thư Mộc gia không nói, còn đánh người bị thương, không biết tiểu thư Kỳ gia tốt chỗ nào!". Tương Cảnh Nhạc nói chuyện này giống ý của Trình Bích Nhi đã nói, Tương Như Nhân ý vị thâm trường* nhìn hắn vài lần, ra khỏi gian phòng.
*Ý vị thâm trường: có ý nghĩa sâu xa
Thanh Thu đi theo nàng đến viện của đại ca, Tương Như Nhân lại không biết nói gì. Tương Cảnh Trí nằm trên giường, vết thương so với Tương Cảnh Nhạc nghiêm trọng hơn nhiều, trên mặt đầy vết bầm tím không nói, còn bị nội thương.
Vương Ánh Tuyết canh giữ bên giường, thấy nàng vào, sai người dời ghế sang, Tương Cảnh Trí nhìn về phía nàng, đáy mắt tràn đầy áy náy.
"Đại tẩu, có thể cho phép ta và đại ca nói chuyện riêng chút không". Tương Như Nhân nhìn Vương Ánh Tuyết cười nói, Vương Ánh Tuyết gật đầu, "Các ngươi cứ nói chuyện ta đi giúp mẫu thân chút chuyện".
Trong phòng còn lại hai người bọn họ, Tương Cảnh Trí nhìn Tương Như Nhân khuôn mặt gầy gò, cúi đầu kêu một tiếng "Nhân Nhân".
"Đại ca hối hận sao? "
Tương Cảnh Trí đáy mắt lóe ra thống khổ, gật đầu, khàn khàn tiếng nói, "Hối hận".
"Vậy ngươi vẫn thích nàng sao". Tương Như Nhân tiện đà hỏi, vẻ mặt lạnh nhạt không có một chút tâm tình.
Một lúc lâu, Tương Cảnh Trí há miệng, lại không nói được gì.
Tương Như Nhân đã nghĩ đến kết quả như vậy, "Nói như vậy, sau này nàng lại tìm ngươi giúp đỡ, ngươi vẫn muốn xả thân vì nàng không tiếc gì. Lần trước liên lụy ta, tiếp theo đây là liên lụy nhị ca hay là liên lụy Tương gia? "
Tương Cảnh Trí lắc đầu, "Ta đã đồng ý với ngươi sẽ không cùng nàng liên lạc nữa."
Đối với đại ca bỗng nhiên suy nghĩ sáng suốt Tương Như Nhân có chút ngạc nhiên. Tương Cảnh Trí nhìn nóc nhà, trên kia dường như xuất hiện hình ảnh hai ngày trước Nhị đệ nổi giận đùng đùng đến đây vung quyền đánh mình. Nhị đệ phẫn nộ, thất vọng, thống hận, còn cả sự hi sinh của Như Nhân làm cho Tương Cảnh Trí ngay lúc đó thở không nổi.
Một lúc sau Tương Cảnh trí áy náy, "Nhân Nhân, đại ca có lỗi với ngươi".
Ngoài phòng Thanh Thu bỗng nhiên gọi Tương Như Nhân một tiếng, đẩy cửa ra, Thanh Thu đi đến, cúi đầu nhẹ giọng nói một câu. Tương Như Nhân khóe miệng gợi lên nụ cười như có như không, liếc nhìn Tương Cảnh Trí "Cầm vào đi."
Thanh Thu đi ra bên ngoài, rất nhanh cầm trong tay một phong thư trở lại mở ra, Tương Như Nhân đưa tới trước mặt Tương Cảnh Trí, "Kỳ Tố Như viết thư cho đại ca đây."
Tương Cảnh Trí ánh mắt chấn động, Tương Như Nhân đem thư lấy về, đọc nhanh qua, kể lại cho hắn nghe, "À, nàng hôm nay ở trà lâu gần Tương phủ chờ đại ca đấy."
Tương Như Nhân cầm thư trong tay, suy tư nói, "Muốn gặp mặt gấp như vậy, chắc là có chuyện gì quan trọng, để ta nghĩ xem gần đây nhất Kỳ gia có chuyện gì, đúng rồi, nhị tiểu thư Kỳ gia hại tiểu thư Mộc gia chút nữa hủy dung, còn làm bị thương Thất tiểu thư Cố gia".
Tương Cảnh Trí nhắm mắt lại, tay nắm chặt nới lỏng rồi buông ra, hắn quay mặt vào trong, giọng nói khàn khàn, "Đốt đi."
Tương Như Nhân bỗng nhiên đứng lên, trong giọng nói có chút cường ngạnh, "Đi, tại sao không đi, A Thích, thay thiếu gia nhà các ngươi chuẩn bị xe đẩy!"
Ngoài phòng A Thích vội vàng đi tới, Tương Như Nhân chỉ vào quần áo trên giá, "Thay đồ cho đại thiếu gia, chuẩn bị xe đẩy, tới cửa chờ ta."
Nói xong, Tương Như Nhân trực tiếp đi ra khỏi phòng, định tới viện nhị ca nói cùng hắn nói một tiếng, mới vừa đi tới cửa viện đã gặp mặt hắ, Tương Cảnh Nhạc mở miệng trước " lúc nãy có chuyện này quên nói với ngươi"
"Chuyện gì?" Tương Như Nhân nhìn vẻ mặt hắn có chút khẩn trương, đứng qua một bên, Tương Cảnh Nhạc hạ thấp giọng nói "Lúc ta và đại ca đánh nhau, tam hoàng tử đang ở trong phủ, định là tìm tổ phụ nhưng nha hoàn trông coi ở bên ngoài nói lúc chúng ta ở trong phòng hắn vừa lúc đi qua, đứng một lúc bên ngoài phòng. Khi đó trong phòng ta nói chuyện lớn tiếng, cũng không biết tam hoàng tử nghe được điều gì không".
Tương Như Nhân ngẩn ra, "Hắn đến Tương phủ làm cái gì?"
"Không rõ lắm." Tương Cảnh Nhạc lắc đầu, "Lúc ta đi ra hắn đã đi rồi, tam hoàng tử tìm tổ phụ không biết vì chuyện gì, được rồi, ngươi này là muốn đi nơi nào?"
Tương Như Nhân muốn nói không có việc gì, nhưng thấy hắn nhìn mình chằm chằm, khẽ thở dài một cái, "Kỳ Tố Như muốn gặp đại ca, ta mang đại ca đi gặp nàng."
"Ngươi còn mang đại ca đi gặp nàng ta!" Tương Cảnh Nhạc trừng nàng.
Tương Như Nhân cười lạnh, "Là ta đi gặp nàng ta, tới cản đại ca sao, chúng ta nói cũng vô dụng. Chẳng bằng để hắn chính tai nghe, mẫu thân hỏi tới thì ngươi nói ta mang đại ca đi giải sầu một chút."
Tương Cảnh Nhạc cũng muốn cùng đi, nhưng vừa nghĩ tới bộ dạng mình lúc này đành phải thôi. Dặn dò nàng kĩ từng chút, sau đó mới an bài xe ngựa để cho bọn họ đi ra ngoài.
Trà lâu ngon gần Tương gia chỉ có chỗ này, Tương Cảnh Trí biết, Kỳ Tố Như biết, Tương Như Nhân cũng biết.
Tương Như Nhân từ sau cửa đi vào, để A Thích đưa đại ca đến sát vách phòng của Kỳ Tố Như. Dùng bình phong che hắn lại, nhìn gương mặt hắn chán chường, "Đại ca, nếu ngươi nghĩ đã gây uất ức cho ta, vậy ngươi hãy ngoan ngoãn ngồi đây một chút". Gọi tiểu nhị tới để cho hắn đi nói với những vị khách ở phòng bên cạnh thay đổi phòng, để nàng ở phòng này nói chuyện.
Đám người kia đi ra ngoài không bao lâu, lần thứ hai cửa bị đẩy ra, Kỳ Tố Như đi tới thấy Tương Như Nhân ngồi pha trà bên cửa sổ, kinh ngạc nhìn nàng, "Như Nhân?"
"Thấy ta rất bất ngờ sao? " Tương Như Nhân cầm lấy chén trà đưa tới đối diện, châm chút nước trà, "Ngồi đi, Lục thế tử phi không cần nhìn quanh, đại ca không có tới, thư ngươi viết đều ở chỗ ta."
Nói xong Tương Như Nhân từ phía sau lấy ra một xấp thư, trước sau hơn mười phong, Kỳ Tố Như viết thư cho đại ca toàn bộ đều ở đây, mỗi một phong nàng đều mở ra nhìn.
Kỳ Tố Như biến sắc, nhất thời nghĩ cảm thấy thẹn vạn phần, phảng phất là bị vạch trần nhưng không thể mở miệng ngụy biện, mỗi một ánh mắt củaTương Như Nhân đều khiến nàng ta cảm thấy khó chịu.
"Thế nào, bản cung còn không có tư cách mời Lục thế tử phi uống một chén trà sao? " Thấy nàng chậm chạp đứng đó, Tương Như Nhân thanh âm chợt nghiêm túc, Kỳ Tố Như e ngại cười một cái ngồi xuống, "Làm sao có thể."
Tương Như Nhân nhìn thoáng qua Thanh Thu, Thanh Thu đi ra ngoài canh giữ ở bên ngoài, Tương Như Nhân nâng chung trà lên nhấp một miếng, "Ở đây không có người khác, Lục thế tử phi, ở trước mặt ta làm bộ dạng đáng thương cũng không chiếm được tiện nghi gì, chúng ta còn có một khoản nợ thật lớn phải tính đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip