Truyen2U.Vip - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

19. Đêm muộn

Dạo gần đây tôi hay về vào tối muộn, khoảng từ chín đến mười giờ tối và còn có lúc hơn.

Sau buổi hội thảo vô cùng thành công của anh Jaehyun hôm thứ bảy vừa qua, các học sinh như tôi lại chuẩn bị chào đón năm học mới bằng số lịch học thêm dày đặc, tôi cũng không ngoại lệ. Tôi biết con gái về trễ rất nguy hiểm, nhưng tôi nào còn cách khác. Lịch học của một học sinh phổ thông như tôi vô cùng dày đặc, còn chưa kể tôi còn năm trong đội tuyển của trường. Nên là chẳng khác nào người lớn đi làm mà tăng ca vậy.

Hôm nay cũng thế, bình thường tôi hay đi cùng nhóm bạn về một đoạn đường, đoạn còn lại, tự tôi phải lếch xác về một mình. Tối hôm nay học cũng khá mệt và tôi khá đói, tiếc là quán của anh Yuta đóng cửa sớm quá, chẳng thể ghé vào mè nheo được nên tôi phải tự móc tiền túi ra mà xoa dịu bao tử.
Về muộn thế này cũng ngại làm phiền mẹ, tôi đành tự lực cách sinh thôi.

Ghé vào một quán nước ven đường, tôi tuyệt nhiên tránh uống bất kì món nước nào có trà hay cafein, ngày mai tôi còn phải dạy sớm, trong quán chỉ có mỗi sữa tươi trân châu đường đen là chẳng động vào lá trà nào.

Đang nhâm nhi tận hưởng từng ngụm sữa ngọt trôi xuống cổ họng, đột nhiên tôi thấy có những cậu thanh niên dáng vẻ lực lưỡng, tay cầm điếu thuốc ăn nói những lời tục tĩu và trông rất côn đồ. Hẳn là những tên ăn chơi mà tôi không may gặp phải.

Tôi đang định sẽ đi thật nhanh qua bọn chúng, phớt lờ tất cả lời nói và xem như bọn chúng vô hình thì có một tên nắm cặp tôi kéo lại.

- Này em gái đi đâu một mình thế?

Nói rồi bọn chúng với ánh mắt kinh tởm kia nhìn xuống chân tôi.

- Muộn thế này hay để bọn anh đưa về?

Tôi im lặng, tính sẽ quay đầu cấp tốc chạy về phía sau tìm người giúp thì có một tên khác thình lình đứng phía sau và nắm lấy tóc tôi.

- Sao nào? Mày bị câm à? Hỏi mà không biết trả lời à?

Theo phản xạ tôi nhanh chóng lấy ly nước tôi đang cầm trên tay đánh thẳng vào đầu tên đó, nước trong ly đổ ra, cay xè mắt hắn, tôi nhanh chóng thuận chân đạp vào hạ bộ hắn và thục mạng chạy đi.

Mấy tên phía sau thấy vậy liền nhanh chóng chạy lại bắt tôi, tất nhiên là sức tôi sao bằng lại tụi nó. Rất nhanh chóng, bọn chúng bao vây tôi và dùng giọng điệu bỡn cợt, xúc phạm tôi. Có tên còn tát tôi một cái thật mạnh.
Nhưng kì lạ tôi lại tuyệt nhiên không khóc, chỉ dùng ánh mắt căm hận mà lườm liếc chúng, tôi biết khóc vào lúc này sẽ chẳng giúp ích được gì, chỉ sẽ khiến mắt tôi nhòe đi và bản thân tôi mệt hơn.

Từ đâu có một cú đấm đánh thẳng vào sau ót của một trong những tên côn đồ đang đứng vây xung quanh tôi. Cú đấm ấy khiến bọn còn lại bất ngờ và ngừng tất cả mọi hành động, kể cả hành động đồi trụy mà bọn chúng sắp làm với tôi.

Tôi như người sắp chết đuối vớ được cọc, vùng ra khỏi bàn tay bẩn thỉu của tên kia mà chạy về phía xa. Nước mắt tôi đột nhiên chảy ra không ngừng. Còn bọn chúng thì đang vây lấy người vừa ra tay giúp tôi.

Với điện thoại nãy giờ cầm trên tay, trong lúc bọn chúng nắm tóc tôi, tôi đã cố gọi cho một vài anh trong hội đến giúp, đặc biệt là anh Hendery, nhà anh gần đây hẳn sẽ tới nhanh hơn. Nhưng gọi đến tận ba cuộc vẫn không ai bắt máy, tôi càng khóc tợn hơn, nhìn vào vòng vây kia và bắt đầu nghe thấy tiếng của những cú đấm đá trời giáng mà chúng gieo xuống người kia. Tất nhiên là tôi có thể chạy đi thoát thân và bỏ người ấy lại, nhưng tôi không nỡ và cũng không thể bỏ ân nhân của mình như thế được.

Bấm bụng tôi gọi anh Johnny, chưa được vài giây bên kia đã bắt máy, giọng hơi mệt mỏi, ngáy ngủ.

- Sao thế Eun? Khuya rồi có...

Chưa kịp để anh Johnny hết câu, tôi hét thật lớn vào điện thoại với giọng điệu hốt hoảng, câu từ hoảng loạn, giọng rung rung đang khóc.

- Anh ơi cứu em, mau lên, đường gần nhà em, anh ơi lẹ lên, em xin anh!!

Tôi nhanh chóng cúp máy, có một tên đã nghe thấy những lời tôi nói là bắt đầu đi về hướng tôi. Tôi xót xa nhìn về phía người giúp tôi khi nãy, là một chàng trai tội nghiệp đang cố chóng cự nhưng vô ích. Tôi đành liều, kiếm vài cục đá gần đấy là chọi về phía chúng. Tôi tìm được hai cục đá khá lớn, tôi chọi thẳng vào đầu tên đang tiến về phía tôi, thật may là nó trúng và hắn có vẻ bị choáng, tôi nhanh chóng chạy lại phía hắn, đạp thật mạnh vào hạ bộ, đầu và bụng hắn khiến hắn bất tỉnh. Cục đá còn lại tôi định ném vào bọn đang vây quanh anh kia mà làm chúng phân tâm.

Đang định ném thì còn một tên khác bịt miệng tôi lại, là tên khi nãy tôi đánh ly nước vào đầu.

- Nhóc con, mày hay lắm, xem ra mày tới số với bọn tao rồi con ạ!

Hàng nước mắt trên má tôi lăn đều hơn, nỗi sợ dần xâm chiếm hết não bộ khiến tôi không nghĩ được gì. Tên bịt miệng tôi kia với vẻ mặt nhăn nhó do cú đá khi nãy của tôi, đầy hào hứng kéo tôi đi về chỗ thiếu ánh sáng. Tôi tự hỏi anh Johnny đang ở nơi nào, ở đâu, sao anh chưa tới.

Vừa dứt suy nghĩ, ai đó đã kẹp cổ tên kia, khiến hắn nghẹt thở thả tôi ra. Tôi òa khóc chạy đi, không biết là không cẩn thận hay là có sự cố tình tôi đâm sầm trúng một bờ ngực rắn chắc. Lý trí do đang hoảng sợ nên tôi lầm tưởng mình va vào một tên côn đồn trong số chúng, vội vùng vẫy thoát ra, nước mắt không ngừng rơi.

- Đừng sợ nữa anh đây! - Người kia nhanh chóng trấn an tôi, ôm tôi vào lòng thật chặt, mặc tôi cố vùng vẫy. Rất nhanh sau đó, tôi bình tĩnh hoàn hồn lại, ngẩng mặt nhìn lên, là anh Hendery, người mà tôi đã gọi ba lần nhưng không bắt máy, tôi còn tưởng anh ngủ rồi.

Thì ra các anh tới rồi và vừa kịp lúc, tôi ngẩng mặt lên nhìn khung cảnh hỗn độn xung quanh. Anh Johnny và anh Jaehyun cùng anh Lucas đang xử lý lũ côn đồ kia một cách đau đớn nhất có thể, như đang trừng trị bọn chúng. Anh Taeyong cũng đã có mặt phụ giúp một tay, anh Kun cũng thế. Anh Doyoung và anh Ten, anh Taeil đang giúp anh chàng ân nhân cứu tôi ngồi dậy, đỡ đần và hỏi han đủ kiểu, chắc họ lo lắm đây. Anh Jeno và anh Jaemin cũng đã có mặt để xử lý bọn chúng, anh Renjun với anh Haechan đang cầm trên tay mấy bịch bông băng thuốc đỏ sơ cứu cho anh chàng kia. Anh Winwin và anh Xiaojun đang vây bắt lại những tên đang cố chạy trốn. Anh Jungwoo và anh Yuta thì đang gọi cảnh sát với xe cứu thương, anh Mark vừa kịp thời chạy đến cùng với anh Chenle và tiền bối Jisung, họ đang đứng xung quanh chỗ tôi thở hồng hộc. Khung cảnh trước mắt vô cùng hỗn độn khiến tôi kinh hoàng khóc nhiều hơn.

Anh Hendery như cảm nhận được phía góc áo chỗ ngực anh ẩm ướt hơn, vội ôm chặt tôi, trấn an tôi thật nhiều,  Chenle và Jisung đứng xung quanh cũng bất ngờ lập tức vỗ về tôi. Mark tinh ý che mắt tôi lại, chắn đi khung cảnh phía trước. Hồi sau cảnh sát tới cùng xe cứu thương, cảnh sát lôi đầu những tên côn đồ kia lên xe, các nhân viên y tế nhanh chóng đưa anh chàng ân nhân cứu tôi lên băng ca, nhanh chóng đi đến bệnh viện cùng anh Taeil và anh Doyoung. Cảnh sát mời tất cả những người còn ở lại đi theo họ để làm rõ vụ việc, bao gồm cả tôi.

Trong lúc mọi thứ đang dần ổn định, tôi vẫn không thể tin vào mắt mình những chuyện vừa xảy ra, càng ôm chặt anh Mark hơn khi anh Hendery vừa đi về phía cảnh sát thăm dò. Tiền bối Jisung và anh Chenle an ủi tôi nhiều hơn, cứ liên tục bảo rằng mọi chuyện ổn rồi và đã có các anh ở đây. Anh Johnny và Jaehyun cũng bắt đầu tiến về phía tôi hỏi han, an ủi.

- Không sao nữa rồi, mọi chuyện ổn rồi em ạ, cũng may bọn anh tới kịp! - Anh Johnny như trút được gánh nặng, thở phào hơi nhẹ nhõm, chắc hẳn anh đã lo lắng lắm khi nhận được cuộc gọi của tôi vào lúc muộn như thế này.

Bây giờ tất cả chúng tôi đều phải đi theo phía cảnh sát, trừ anh Renjun và Haechan sẽ đến bệnh viện hỗ trợ cho hai người kia, anh Yuta cũng đã gọi điện báo với mẹ tôi về vụ việc. Mọi thứ diễn ra nhanh đến mức đến khi tôi bước và yên vị trên xe cảnh sát, tôi vẫn không tài nào tin được chuyện kinh hoàng vừa xảy đến với mình, và suýt chút nữa, tôi đã không còn biết số phận mình ra sao. Anh Jungwoo trong lúc vỗ về tôi khóc nức nở và hộ tống tôi lên xe cảnh sát đã bảo rằng.

- Anh chàng lúc này vừa vào viện vì ra tay giúp em đấy, là Yangyang, thành viên cuối cùng trong hội em chưa biết.

*happy new year cả nhà nhó, quà năm mới thứ hai của mình nè
*mình tính đăng vào hôm qua cuối năm cơ nhưng mà do có trục trặc nên sáng hôm sau mình phải viết lại và đăng kịp
*mình mong mọi người có đầu năm vui vẻ nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip