Truyen2U.Vip - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

13.

Hanbin lặng lẽ bước lên cầu thang gỗ dẫn đến phòng ngủ, vặn tay nắm cửa phòng. Anh chán nản xé tờ lịch in dòng chữ nghiêng nghiêng 'Thứ Sáu, ngày 02-11-20xx' trong cuốn lịch treo trên cửa phòng, khẽ chép miệng. Đã gần hai tháng trôi qua, hai tháng Hanbin sống khổ sở, nơm nớp lo sợ gặp bạo lực học đường, mà thủ phạm không ai khác ngoài Jaewon và những cô tiểu thư bám đuôi theo cậu. 

Tại sao anh lại phải chịu đựng tất cả những điều tồi tệ này? Tại sao lại là anh?

Tại sao anh vẫn mù quáng thích cậu, dù cậu đối xử với anh tàn nhẫn như vậy?

Liệu đó có phải là một điều mỉa mai không, khi dù hết lần này đến lần khác, Hanbin đều bị Jaewon từ chối mà anh vẫn không thể nào ngừng thích cậu? Từng hành động nhỏ của Jaewon đều làm trái tim anh xao xuyến, gây cho anh biết bao nhiêu ảo tưởng rằng cậu có chút tình cảm với anh, khiến cho Hanbin đắm chìm trong những tưởng tượng của chính mình. Trong những giấc mộng ngọt ngào, vẩn vơ ấy, Hanbin vẫn mơ về một Jaewon dịu dàng mỉm cười, trìu mến chìa cánh tay rám nắng ra đón lấy tay anh. Trong vô thức, Hanbin đáp lại cái cười mỉm của cậu bằng một nụ cười rạng rỡ gấp bội, anh vui sướng nhào vào vòng tay dang rộng của cậu, tựa mình vào đôi vai rắn chắc mà anh có thể tin tưởng giao phó cả cuộc đời anh.

Nhưng mơ mộng có phải lúc nào cũng tốt không?

Không! Dĩ nhiên là không! Mơ mộng cho chúng ta hi vọng, sinh ra những tưởng tượng về một cuộc sống tốt đẹp không hề xuất hiện ở cuộc sống hiện tại, làm chúng ta càng ngày càng chìm dần trong vũng lầy hi vọng ấy, rồi lại lặng lẽ rút đi để cuộc sống kéo chúng ta trở về với thực tại, khiến chúng ta thất vọng vô cùng vì những điều tưởng chừng rất chân thực ấy, lại không có thật! Bị giằng co giữa những ảo ảnh của cuộc sống vô thực và cuộc sống thường nhật, liệu có ai đủ can đảm để trở về với hiện tại, hay tất cả mọi người đều muốn chìm mãi, chìm mãi trong những giấc mộng sung sướng luôn có đầy đủ mọi thứ chúng ta muốn?

Hanbin cũng không ngoại lệ. Anh chẳng thể tìm được cách nào để chối bỏ sự thật rõ rành rành rằng: JAEWON KHÔNG THÍCH ANH ĐÂU. Ồ, nhưng hình như có một cách hay sao nhỉ?

Hết đêm này đến đêm khác, Hanbin ngồi bó gối trên kệ cửa sổ, áp đôi má mịn lên tấm kính lạnh, tưởng tượng về những cuộc nói chuyện thật lãng mạn giữa anh và Jaewon. Quần vải flanen trắng dài lướt thướt đến gót chân quét quanh mặt đất dưới những bước nhảy thanh thoát của cậu thiếu niên, hai bàn chân trắng muốt bước khẽ như lướt trên những tấm thảm bện tròn, ấy là khi Hanbin tưởng tượng mình đang nắm tay chàng trai trong mộng của anh, vượt qua mọi sự phũ phàng, vượt qua những cái nhìn lạnh băng không cảm xúc. Trong điệu nhạc ballad nhẹ nhàng, Hanbin sung sướng ôm chầm lấy cậu trai trong tưởng tượng, mỉm cười khiêu vũ cùng cậu. Ngọn nến thơm lan tỏa ánh sáng dịu dàng bao bọc lấy căn phòng nhỏ, bao bọc lấy thân thể người thiếu niên đang đắm chìm trong tưởng tượng, hương thơm dìu dịu như khuyến khích Hanbin tiếp tục thỏa sức để trí tưởng tượng của anh bay bổng.

Xem nào, Jaewon sẽ đứng ở giữa cánh đồng hoa anh túc, hướng ánh nhìn về phía anh, chỉ trong ánh mắt ấy đã chứa chan biết bao nhiêu xúc cảm lẫn tâm sự: trìu mến, cưng chiều, dịu dàng... Những bông anh túc nở rộ cao đến thắt lưng Jaewon, ánh nắng vàng ươm sẽ chiếu rọi bóng lưng rộng của cậu. Trong giấc mộng mơ hồ không bao giờ kết thúc, Hanbin thanh thoát trong bộ quần áo trắng tinh khôi, cười rạng rỡ, chạy nhào đến ôm lấy cậu, bàn tay thon gọn của anh vuốt nhẹ lấy nếp áo sơ mi trắng. Jaewon sẽ thoáng bất ngờ, nở một nụ cười khuyến khích rồi dang tay đón lấy anh; trong trí tượng tưởng vô bờ bến, có lẽ cậu đã thân với Hanbin lắm rồi. Cậu sẽ vùi mặt vào mái tóc thơm mùi dâu trắng ngòn ngọt của anh, bàn tay cậu sẽ nhẹ nhàng vuốt lưng gầy đang run lên thổn thức vì xúc động của anh, dịu dàng dỗ dành anh. Ở trong vòng tay ấy, Hanbin sẽ cảm thấy an toàn, ở trong vòng tay ấy, Hanbin sẽ cảm thấy được thoải mái. Chỉ là cậu, chỉ có thể là cậu...!

"Past lives couldn't ever come between us

Some time the dreamers finally wake up

Don't wake me I'm not dreaming

Don't wake me I'm not dreaming"

Nhưng có kẻ mộng mơ nào lại có thể sống mãi trong giấc mơ của mình? Khi bị kéo ra khỏi giấc mơ, họ sẽ còn đau đớn gấp bội phần. Vì vỡ mộng? Vì tưởng rằng giấc mơ ấy đã là hiện thực rồi? Vì phải đối mặt với thực tế? Những giấc mơ, những ảo giác như một chiếc lá chắn đã che chắn cho họ, đã giúp họ trốn tránh sự thật, nhưng có thật sự là giúp hay không?

Bị giằng xé giữa thực tế và mộng tưởng hão huyền, Hanbin đau lắm chứ. Linh cảm mạnh mẽ của anh luôn mách bảo, cậu không hề thích anh một chút nào, thậm chí còn ghét bỏ ra mặt. Tại sao anh lại cần phải chối bỏ trực giác của mình? Tại sao anh cứ nhắm mắt mà tưởng tượng, bất chấp tất cả lời khuyên của bạn bè, bất chấp những ánh nhìn lạnh lẽo, khó chịu của cậu mỗi khi nhìn anh?

Hanbin không biết nữa. Anh sẽ chẳng bao giờ có câu trả lời. Không bao giờ. Không bao giờ cả. Hanbin cứ thế chìm dần trong tưởng tượng, mặc cho đau đớn đêm đêm cấu xé anh, mặc cho nước mắt cứ thế lăn dài trên gương mặt xinh đẹp, mặc cho hàm răng trắng vô thức cắn chặt môi đỏ mọng đến bật máu tươi trong vô thức xen lẫn với đau buồn, chìm dần, chìm dần... 

***

- Này Jaewon, anh thích em - Hanbin đã thì thầm với Jaewon như vậy trong một buổi tập luyện cùng nhóm.

- Lần thứ 29. Anh nói câu đó không chán sao? - Jaewon ngước lên, ném một cái nhìn chán ghét về phía Hanbin, nhưng tại sao anh lại cười? Hanbin điên rồi sao?

- Ừm. Có lẽ vậy. - Hanbin mỉm cười, một nụ cười mới thật duyên dáng làm sao! Chỉ với nụ cười thanh lịch, trong vắt có thể so sánh với sợi ánh trăng ấy, Hanbin có thể làm xao xuyến biết bao nhiêu trái tim mới lớn rồi. Nhưng Jaewon chỉ nhìn cô chán chường rồi quay lại với quyển sách mà cậu vẫn đang say sưa đọc.

"Jaewon à, anh ước em có thể nhìn về phía anh với ánh mắt khác. Chỉ một lần thôi" - Hanbin khẽ thì thầm. Jaewon có nghe được không? Có chứ! Nhưng nghe được thì cậu có thay đổi ánh nhìn về anh không? Ồ, không...! 


____________________________________________________

Hôm nay deep một chút cho đúng tâm trạng.

Mình vẫn rất buồn vì sự việc trên Twitter mọi người ạ. Thực sự mình không thể hiểu được vì sao họ lại có thể buông những lời cay nghiệt, độc ác đến một tâm hồn tuyệt vời xứng đáng với tình yêu thương chân thành và hạnh phúc như Hanbin vậy?

Không nói nhiều, anh bé chính là thiên thần.

Thật lòng mà nói thì chính bản thân mình khi đó đã có ý định bỏ ship rồi, mình đã cảm thấy mình không thể có đủ vững vàng để ship nữa. Mình ship Hwabin, nhưng khi có moment của nhà khác mình cũng không thấy khó chịu, vì điều đó chứng tỏ tình cảm anh em của các thành viên rất bền chặt, Tempest rất đoàn kết cơ mà. Số lần Bin chủ động skinship với các thành viên rất ít, tại sao lại có thể nói anh bé trà xanh, tiểu tam, phá hoại couple của người khác?? Hiện tại trong Tempest chưa có couple chính thức nào, trà xanh kiểu gì được 😀? Nhóm có 7 người mà 2, 3 người phải gò bó trong sự áp đặt "trà xanh, tiểu tam", "lăng nhăng, trăng hoa, không chung thủy", "chung tình, chỉ yêu duy nhất một người" rồi :)? 

Mà sao khi ổn định lại tâm lí thì mình quyết định sẽ tiếp tục dành tình cảm cho Hwabin, đặc biệt là cho bias của mình - Hanbin ấy. Mình thực sự hi vọng các thành viên sẽ khoonh biết đến những lời nói cay độc, toxic ấy, mình không muốn họ phải chịu tổn thương từ chính một số kẻ tự nhận mình là iE như thế này!

P/S: Tempest là gia đình.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip