Chap mới nhưng lại là một chiếc oneshort của tớ!
Lưu ý: Nội dung của oneshort này hoàn toàn không liên quan đến phần truyện chính 01/09/20xx.
Ngày đầu tiên vào lớp 1...
Cơn gió cuối hạ đem theo hương thơm dìu dịu của hoa cỏ mùa hè phảng phất quanh cửa sổ phòng tôi từ lâu đã biến mất. Mặt trời thôi tỏa những tia nắng chói chang, thời tiết dần chuyển sang một không khí lành lạnh. Những cơn mưa rào, đặc trưng của mùa hè sôi động biến mất, những chiếc lá mới hôm nào vẫn còn xanh mơn mởn đã úa vàng, đua nhau rời cành, báo hiệu cho sự giao mùa giữa mùa hạ và mùa thu.
Cùng ba quan sát sự thay đổi của thời tiết, cảnh vật ấy, tôi bỗng đâm ra lo lắng. Ngước nhìn ba, tôi dè dặt hỏi:
- "Như vậy là ngày khai giảng lớp 1 của con sắp đến rồi, phải không ba?"
Khẽ gật đầu, ba nắm chặt tay tôi, nói những lời mà sau này tôi không thể nào quên:
- "Đúng rồi. Đừng lo lắng quá. Rồi con sẽ được gặp gỡ các bạn mới, thầy cô giáo và các bạn sẽ rất yêu quý con nếu con hòa đồng với mọi người. Cái quan trọng hơn, con sẽ được tiếp xúc với một thế giới mới, thế giới của tri thức, của tình thầy trò, tình bạn, một thế giới mà con sẽ tự đứng trên đôi chân của con, con sẽ tìm tòi, học hỏi mà không cần bàn tay nâng đỡ của ba mẹ. Khi làm được điều ấy thành công, con sẽ vô cùng tự hào về bản thân vì con đã chứng tỏ mình là một cá nhân độc lập. "
Nghe những lời động viên ấy, tôi không đáp, im lìm dõi theo những chiếc lá rụng xào xạc.
Ngày đầu tiên vào lớp 1, tôi không nhớ rõ tất cả những chi tiết nhỏ nhặt của ngày hôm ấy, đơn giản là vì tôi không thể nhớ hết những gì xảy ra trong ngày hôm ấy khi trí óc đang rối bời.
Lúc đó, tôi là một cậu bé vô cùng nhút nhát, và rất sợ những thay đổi lớn nhỏ.
Ngày ấy, tôi có một chú cún nhồi bông với bộ lông đen mượt mà tôi rất quý, đi đâu cũng đem theo. Khi ăn cơm, khi chơi đùa cũng các bạn hàng xóm tôi đều mang cậu ấy theo, thậm chí khi đi ngủ, cậu ấy cũng luôn được đặt kề sát gối của tôi. Có cậu ấy ở bên cạnh, tôi thấy rất an tâm. Khi đó, tôi luôn có cảm giác cậu là một con người bằng xương bằng thịt, luôn ở bên cạnh tôi để bảo vệ, chia sẻ những tâm sự của một đứa trẻ với tôi vậy.
Vậy mà, lần đầu tiên vào lớp 1, cũng là lần đầu tiên tôi phải xa cậu.
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần rất kĩ càng, nhưng khi cùng mẹ bước vào sân trường, tôi lại thấy rất bối rối, gần như là hoảng sợ.
Nắm chặt lấy tay mẹ, tôi thấp thỏm nhìn quanh sân trường đông đúc người. Thấy tôi lo lắng, sợ hãi như vậy, mẹ liền phì cười rồi đưa tay vuốt tóc, an ủi tôi, hứa với tôi mẹ sẽ đến đón tôi ngay sau khi lễ khai giảng kết thúc. Dù mẹ trấn an đến mức nào, tôi vẫn không thể yên tâm được. Tôi cứ chăm chú nhìn mẹ, dường như sợ rằng mẹ sẽ biến mất khi tôi rời mắt khỏi mẹ. Tay trái cầm lấy bông hoa giấy, tôi luồn những ngón tay phải nhỏ bé, đan chặt tay mẹ không rời.
Cô giáo xuất hiện, nhưng tôi không có bất cứ ấn tượng đặc biệt nào với cô. Thậm chí, tôi còn thấy có phần sợ sệt, bỡ ngỡ vì cô không nhấc bổng tôi lên, áp má cô lên trán tôi trìu mến như những cô giáo mẫu giáo của tôi hay làm. Cô có giọng nói nghiêm khắc, điều ấy làm tôi càng thêm rối bời. Cô hướng dẫn tôi xếp hàng cùng các bạn, tôi vừa làm theo vừa nơm nớp sợ hãi. Tôi không quen bất cứ bạn nào trong lớp, điều ấy khiến tôi vừa buồn vừa mất can đảm nhiều lắm. Tôi đảo mắt nhìn các bạn, khao khát ước sẽ có một bạn cùng lớp mẫu giáo của tôi đến chào tôi, để tôi có thể nói chuyện với bạn ấy, để vơi bớt cảm giác cô đơn, hoảng loạn. Tôi thấy mình thật lạc lõng, thật nhỏ bé giữa sân trường hơn 3000 học sinh.
Mẹ tôi đã về từ lúc nào mà tôi không hay. Khi phát hiện ra điều ấy, tôi đã hoảng hốt biết bao. Tôi tuyệt vọng đưa mắt quanh, cố gắng tìm mẹ. Tôi nhắm mắt, đếm từ một đến mười, hi vọng sau khi tôi mở mắt ra, mẹ sẽ đứng bên cạnh tôi, cười hiền, an ủi, vỗ về tôi.
Một... hai... ba, bốn rồi năm... sáu... bảy... tám... chín... mười...
Mẹ vẫn không xuất hiện.
Tôi ngồi thụp xuống sân trường, run rẩy, những giọt nước mắt hoảng sợ to, trĩu nặng chỉ chực trào ra khỏi hốc mắt. Khi ấy, tôi cảm nhận thấy một bàn nhỏ bé vỗ nhẹ lên lưng tôi. Ngước lên nhìn cậu, tôi ngơ ngác khi thấy cậu là một cậu bé với mái tóc hồng hồng ngộ nghĩnh, da trắng mịn như lòng trắng trứng gà. Dáng người cậu nhỏ nhắn, cùng những đặc điểm mà tôi không nhớ rõ lắm. Nhưng thứ tôi không thể nào quên chính là nụ cười tỏa nắng của cậu. Khóe miệng cậu cong lên, vẽ nên một nụ cười hồn nhiên, xinh xắn, tươi sáng như hoa nở, để lộ hàm răng trắng đều, thiếu mất chiếc răng cửa nho nhỏ càng tô điểm cho vẻ đáng yêu, hòa đồng của cậu.
Cậu giới thiệu với tôi, cậu là Hanbin. Không để tôi kịp trả lời, cậu đã nói rất nhanh, liến thoắng những cảm nghĩ của cậu về ngày hôm nay, về ngôi trường Tiểu học của chúng ta, về cô giáo, về các bạn. Vừa nói, cậu vừa cười híp mắt, lim dim nhắm đôi mắt nai to tròn tỏ ý hạnh phúc lắm. Thấy cậu cười nói vui vẻ như vậy, chợt tôi cũng cảm thấy một niềm vui dần dâng trào trong tâm trí tôi. Tôi bỗng thấy can đảm hơn, tự tin hơn, tôi đã không còn rụt rè, hoảng sợ nữa. Tôi bình tĩnh cùng cậu xếp hàng, tham gia lễ khai giảng, nghiêm túc lắng nghe lời phát biểu của cô Hiệu trưởng. Tôi cùng cậu vỗ tay, reo hò sau các tiết mục văn nghệ được các anh chị khối trên chuẩn bị kĩ càng, tôi cùng cậu thả những chùm bóng bay đại diện cho những ước mơ, hoài bão của lứa tuổi học sinh lên bầu trời trong vắt, xanh thăm thẳm. Lần đầu tiên kể từ khi bước vào sân trường, tôi nở một nụ cười toe toét đáp lại nụ cười phấn khởi của cậu.
Hanbin à, trong 12 năm đi học, tôi đã có rất nhiều bạn bè mới. Nhưng cậu biết không, người bạn chiếm vị trí đặc biệt nhất trong trái tim tôi luôn là cậu; cậu bé đã giúp tôi hòa nhập với mọi người, đã giúp tôi có thêm tự tin, động lực và bạo dạn để rời khỏi sự rụt rè, nhút nhát, theo đuổi những ước mơ sau này, cũng chính là cậu.
Dù đã nhiều năm trôi qua, tôi vẫn không thể nào quên được ngày hôm ấy, ngày đầu tiên vào lớp 1 của tôi.
Ngày ấy, khi tôi còn là một cậu bé nhút nhát đang khóc vì đột ngột không thấy mẹ, khi bàn tay mềm mại của cậu chìa ra đón lấy tay tôi, khi cậu nở nụ cười ngọt ngào tựa nắng ấm an ủi tôi...
Hà Nội, 8/21/2022
_____________________________________________________________
Không giỏi viết oneshort nhưng vẫn thích viết(. ❛ ᴗ ❛.)
Cám ơn mọi người đã đọc oneshort chuyển ver nho nhỏ này của mình.
Thực chất ra, mình chính là tác giả của oneshort này, nhưng là mình của hai năm trước. Hồi đó, nhân vật chính trong fic là mình cơ, mình viết khi quá nhớ một người bạn ngày Tiểu học mà mình đã mất liên lạc từ lâu. Sau khi sìn OTP quá 180 phút một ngày quyết định đổi nhân vật chính thành Hwarang và Hanbin nè, thôi thì coi như chuyển ver đã có sự đồng ý của tác giả nhé(❁'◡'❁) Hai năm trước đây mình viết oneshort này chỉ với một mục đích là để kỉ niệm ngày kết bạn với người bạn nhỏ yêu dấu của mình thôi, nên mọi người có thể thấy đấy, nó hoàn toàn trong sáng không có iu đương gì hết, vì lúc mình gặp bạn mới bắt đầu vào lớp 1 thôi mà( •̀ ω •́ )✧ Tuy có lẽ không thể gọi là oneshort Hwabin vì không có chi tiết lãng mạn nào cả, nhưng ở đây mình vẫn muốn vẽ nên một nét: Hanbin chính là mặt trời của Hwarang, đã chắp đôi cánh ước mơ cho cậu ó. Thôi thì mọi người tạm coi đây là oneshort Hwabin nha :)
Mình chưa đăng được chap mới ở phần truyện chính 01/09/20xx vì hiện tại mình đang dương tính với Covid-19, khá mệt nên chưa viết được ấy. Dù sao cũng thấy mình nên duy trì chap đều đặn nên đã lấy bản word cũ kĩ trong máy ra, sửa lại tên nhân vật rồi đăng tạm cái này lên, mọi người đọc tạm nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip