Truyen2U.Vip - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Lời mời (2)

Author: Tô Bún Chả

_______________________________________

"À được thôi, tầm giờ đó tớ rảnh mà"

G-Gì cơ?

Izana ngồi dậy ngay lập tức nhìn chằm chằm cậu từ phía sau. Takemichi từ trước đến nay vẫn luôn giữ bộ mặt khó gần và luôn luôn từ chối các cuộc vui từ mọi người xung quanh. Tại sao hôm nay lại hành xử khác lạ như vậy? Học riết phát chán muốn tìm cảm giác mới lạ sao?

Hắn là bạn thơ ấu của Takemichi nhưng chỉ toàn đến nhà xem cậu học bài chứ chưa bao giờ có thể cùng cậu chạy nhảy nô đùa hay ngồi nói chuyện như những đứa trẻ khác. Cái này thật sự là đang phân biệt đối xử rồi. Izana không phục

"Vậy tớ sẽ gửi địa chỉ qua cho cậu sau nhé! Cảm ơn cậu nhiều" cô nàng đỏ mặt cúi đầu cảm ơn rồi quay về chỗ ngồi, Takemichi thì lại tiếp tục cắm mặt vào sách vở mặt cho có gà bay chó sủa tứ phía hay ánh nhìn như con dao sắc bén ở sau lưng mình

Trên đường đi bộ đến lớp luyện thi thì cậu bị Izana ngán đường lại. Hắn nhíu mày hỏi rõ

"Sao lại nhận lời?"

Takemichi thở dài một hơi rồi đáp "Từ bao giờ mà cậu lại xen vào chuyện riêng tư của tôi vậy? Đi quá giới hạn rồi đấy"

Izana cau có nhưng vẫn giữ chất giọng bình thường nhất có thể để đối diện với cậu, hắn biết rõ nếu kích động thì hắn sẽ thua

"Mẹ cậu sẽ không hài lòng về việc này đâu Takemichi. Nghe lời tôi, học xong thì về nhà đi. Bọn người đó không xứng để chúng ta bận tâm đến, thế giới này rất nguy hiểm không như cậu suy nghĩ"

Takemichi nghe những lời này đến phát chán, lúc nào cũng "không được", lúc nào cũng "nguy hiểm". Nếu cứ được bảo bọc như vậy hoài thì cậu sẽ trở nên thực dụng mất. Vả lại ngoài Izana ra thì cậu chưa từng bắt chuyện với người bạn nào khác. Nếu cứ như thế thì sau khi trưởng thành cậu sẽ chẳng có một mối quan hệ nào đáng tin cậy cả

"Mẹ tôi đi công tác một tuần nữa mới về nhà. Và tôi tự biết bảo vệ bản thân mình khỏi mấy thứ đó nên cậu đừng ở đây dạy bảo tôi nữa"

"Với lại cậu đang nói chuyện với ai vậy Izana? Đừng có vô cớ xen vào chuyện của người khác" Takemichi khẩy cười khiêu khích nhại lại câu hồi sáng hắn nói với cậu lúc trên xe và điều đó thành công khiến Izana tức đến phát điên chỉ biết siết chặt nắm đấm tối sầm mặt lại

Takemichi chậc lưỡi lướt ngang qua Izana, hắn lập tức vung chân đá thùng rác đặt kế bên khiến nó đổ nhào ra đất. Bóng lưng cậu khuất dần khỏi đoạn đường rồi hòa vào dòng người náo nhiệt của phố thị, Izana không thể cứ kè kè bên cậu nên đành bỏ về nhà trong tức tối

Nếu Takemichi không nghe lời hắn thì cứ trách cậu ngu ngốc đừng trách hắn vô tâm

Đúng 20h15' Takemichi đã có mặt ở một quán thịt nướng bình dân, bên trong quán chỉ có hai, ba bàn mà thôi. Nhưng chẳng hiểu sao khi nhìn vào họ thì cậu lại lạnh hết sống lưng. Cô nàng ban sáng thấy cậu liền vui vẻ vẫy tay

"Cảm ơn vì cậu đã đến nha Hanagaki, tớ cứ tưởng cậu sẽ bỏ về mất"

Cô nàng Youka nhẹ nhàng kéo cậu ngồi kế bên rồi giới thiệu vài người bạn cho cậu

"Đây là anh Toru đang làm ở tiệm sửa xe, tiếp theo là anh Yong năm ba cao đẳng, đối diện với cậu là anh Sammi hiện là chủ một cửa hàng môtô"

Đặc điểm của ba người này đều xỏ khuyên và xăm hình trên cánh tay nên cậu cứ cảm thấy sai sai ở đâu đấy không rõ. Một người con gái với nét dịu dàng như Youka mà lại đi chơi thân với mấy người này sao? Nhìn họ như vậy mà nói không sợ là nói dối đấy. Trước khi đến đây Takemichi còn tưởng Youka sẽ giới thiệu cho cậu vài người bạn đồng trang lứa nào ngờ sự việc ngoài thực tế lại khác xa so với tưởng tượng

"Em chào các anh, em là Hanagaki Takemichi năm nhất trường Minami Katsushika, học cùng lớp với Youka ạ"

Ba người họ nhìn nhau rồi cười gật đầu chào cậu. Người tên Yong vui vẻ rót cho cậu một ly bia khiến cậu lúng túng từ chối

"Em chưa đủ tuổi đâu ạ"

Toru lên tiếng cắt ngang "Không ai thấy đâu, với lại là đàn ông phải có tí men rượu mới đáng mặt nam nhi chứ"

Sammi híp mắt cười xòa hùa theo "Đúng rồi đấy Hanagaki, uống một chút thôi cũng được"

Đến cả Youka cũng ủng hộ việc này nên Takemichi ngậm ngùi uống một cốc bia nào ngờ do tửu lượng kém nên bắt đầu ngây ngất quên cả trời trăng. Bọn họ cứ rót tiếp không có điểm dừng còn cậu chỉ biết làm theo lời như bị bỏ mùa mê

Đến một lúc nào đấy không nhớ rõ, Takemichi mắt nhắm mắt mở nhìn bọn họ đang lôi ra một đống thuốc phiện ngay trong quán thịt nướng. Mấy bàn bên kia cũng như vậy khiến cậu đánh vào đầu mình một cái thật mạnh rồi tự mắng ngu ngốc. Quán này trá hình rồi còn gì nữa

Youka là người duy nhất tỉnh táo và cũng là người tỏ vẻ sợ sệt nhất. Cô nàng đang cảm thấy ân hận hay lo lắng bị phát hiện nhỉ?

"E-Em phải về nhà rồi"

Takemichi định đứng dậy thì liền bị Toru nắm lại vật ngã xuống ghế. Giọng nói trầm cùng tông giọng lãnh lẽo khiến cậu sợ đến phát hoảng

"Làm gì phải vội hả thiếu gia? Chẳng phải mẹ cậu đang đi công tác mấy ngày mới về sao. Chi bằng hôm nay cứ chơi cho đã đi"

Takemichi mở to mắt nhìn bọn họ, người cậu run rẩy đến mức đứng chẳng nổi "S-Sao mấy người biết điều đó?"

Yong lên tiếng phá tan bầu không khí chết chóc, gã giờ đây như cởi bỏ lớp mặt nạ mà lớn giọng chửi rủa đủ kiểu

"Cha mẹ mày nổi tiếng quá chứ còn gì. Chắc bọn nó không nói cho mày biết rằng mày là đứa con trai duy nhất của một gã đàn ông đã từng thống trị Tokyo nhỉ? Cha mẹ mày là dân anh chị đấy, nói trắng ra là mafia. Cũng may là cha mày sang Thượng Hải làm ăn rồi chứ không thì bọn tao sẽ chẳng ngóc đầu lên nổi mất. Nhưng vẫn còn mẹ mày ở đây vì thế tao phải diệt trừ mày để cảnh cáo bà ta"

Đôi đồng tử của Takemichi co thắt lại hệt như đang nghe một điều gì đấy rất khủng khiếp. Cha mẹ cậu chẳng phải đều là người lương thiện làm ăn chân chính sao? Bọn người này từ đâu ra lại nói cha mẹ cậu thuộc xã hội đen chứ? Lừa dối, tất cả đều chỉ là đang cố công kích cậu mà thôi. Takemichi vội lắc đầu phản kháng từ chối tiếp nhận lượng thông tin mà bọn người này đang thốt ra

"Mày không tin đúng không? Đương nhiên là mày sẽ không tin rồi" Sammi hút một điếu thuốc rồi liếc nhìn cậu

"Mẹ mày luôn mang một bộ mặt giả tạo đến hoàn hảo. Bà ta rất biết kinh doanh và luôn biết cách khống chế người khác dưới chân mình, một người đàn bà khiến ai cũng nể sợ"

Yong tiếp lời của Sammi, gã ta đang trong cơn phê thuốc nên những lời nói ra đều rất đay nghiến

"Bà ta bảo bọc mày đến phát tởm đấy Takemichi, mày cứ đi học rồi lại về nhà không biết thú vui bạn bè là gì. Có phải đôi lúc mày sẽ cảm thấy chán ghét điều đấy đúng không? Nhưng mày nên cảm ơn bà ta vì sự bảo vệ quá mức đó đi, vì ai cũng muốn giết mày thôi. Bọn tao cũng vậy. Nhưng tao sẽ cho mày một cái chết từ từ và đau đớn hơn thế"

Chợt những đôi mắt ấy của bọn họ khẽ nhìn chằm chằm vào Takemichi, thâm tâm mách bảo cậu nên chạy đi trước khi mọi chuyện quá muộn. Sammi nhanh chóng tiến tới siết chặt lấy cằm Takemichi, một viên thuốc trắng tinh đang được gã cầm trên tay, nó là ma túy dạng viên hay thuốc độc? Cậu cũng không thể biết rõ nhưng theo lời bọn người này nói thì chắc chắn cậu sẽ nhận một cái chết đau đớn khi nuốt thứ này vào bụng

Takemichi kêu cứu nhưng không một ai đáp lời cậu, tiếng kêu cứu đầy yếu ớt ấy khiến Youka rơi nước mắt. Cô là bị bọn chúng uy hiếp tung video nóng lên mạng nên mới lôi kéo cậu đến đây, cô ân hận lắm rồi. Cứ ngỡ Takemichi sẽ bị chúng trêu đùa một chút thôi nào ngờ lại nghe được sự tình này, thật sự quá khủng khiếp

"Quý khách muốn dùng gì nữa không ạ?"

Một tông giọng quen thuộc vang lên bên tai, tông giọng ấy đến chết Takemichi cũng không quên được. Cả đám người quay sang nhìn thì thấy một thanh niên với mái tóc bạch kim cùng nụ cười vui vẻ đang đứng đấy. Thanh niên cầm khay đựng, đeo tạp dề quán thịt nướng từ tốn nắm chặt lấy cánh tay đang siết cằm cậu cất giọng ngân vang

"Tôi hỏi quý khách có muốn dùng gì nữa không? Nếu không thì để tao gọi món cho chúng mày nhé!"

_______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip