Chap 4
Buổi đấu giá kết thúc, Joseph đích thân đi coi vật phẩm nuốt tiền mà mình vừa mới mua được.
Anh được kẻ bán nhiệt tình dẫn vào bên trong căn phòng nơi giam cậu.
Tiếng khóa cửa lách cách vang lên, Aesop sợ hãi rụt lại. Cậu cứ nghĩ rằng tên già biến thái đó đến đưa mình đi cho nên cậu kiên quyết không ngẩng mặt lên nói chuyện.
Cánh cửa mở ra rồi đóng lại, người vào chỉ có một.
Tiếng giày tiếp xúc với nền đá cẩm thạch vang lên cộp cộp càng lúc càng lớn rồi dừng lại trước cậu. Dù đang cúi mặt, cậu cũng có thể cảm nhận được người đó đang im lặng nhìn cậu.
Qua một lúc, vẫn không thấy người đó mở miệng, cũng chẳng thấy hành động thô bạo nào, cậu liền cảm thấy tò mò rồi nhẹ ngẩng đầu lên, nhìn vào người đứng trước mặt mình.
Đôi mắt vàng ngọc đó cũng đang dịu dàng nhìn cậu.
Cậu không thể nào quên được đôi mắt đã cứu rỗi cậu khỏi bóng tối, cho cậu thêm một tia hy vọng.
Giờ cậu mới có thể nhìn rõ người trước mặt. Ngài đẹp như một vị thần bước ra từ những thần thoại xa xưa, sở hữu mái tóc vàng bồng bềnh, đôi mắt ma mị như nhìn thấu được mọi tâm trí của người khác, đôi môi mỏng hồng đào luôn có độ cong nhẹ, trông giống như lúc nào cũng đang cười. Khí chất cao quý toát ra của ngài thật không giống như một người phàm có thể làm được.
Cánh tay của ngài vươn ra nhẹ nhàng đỡ cậu dậy, giống như vị thần bảo hộ mà cậu thầm mong ước đã đến che chở cho cậu vậy.
Khó tin nhìn bàn tay đang đưa ra trước mặt, cậu chần chừ không dám nắm lấy. Cậu sợ đây chỉ là một giấc mơ, đến khi tỉnh dậy người đó sẽ biến mất. Nhưng dù là mơ đi chăng nữa, cậu vẫn sợ tay mình sẽ làm bẩn mất bàn tay đẹp đẽ của ngài cho nên không dám chạm vào nó.
Thấy cậu ngập ngừng rất muốn đưa tay ra nhưng lại rụt về, Joseph cảm thấy tâm can mình thật ngứa ngáy, thật giống một chú thỏ con rụt rè, thấy gì lạ cũng đều chun cái mũi hồng hồng ra ngửi, sau đó lại rụt về chỗ cũ.
Chưa bao giờ anh lại muốn bảo vệ một thứ gì đó như thế này. Anh muốn ôm lấy con thỏ nhỏ này về nhà ngay lập tức nhưng lại sợ nó sẽ sợ hãi trốn tránh và cố gắng chạy trốn khỏi anh. Để không gây ấn tượng xấu, anh cố kiềm chế lại, dịu dàng nói với thỏ con "Từ giờ ngươi đã là người của ta rồi, không cần phải chịu khổ nơi này nữa. Cùng theo ta về "
Cậu cảm thấy có lẽ mình đã nghe nhầm rồi, ngài ấy đã mua cậu ư? Không phải lão già kia sao? Vì muốn biết được chính xác, cậu rụt rè hỏi lại "Là ngài.... đã.. mua tôi sao? "
Để chứng thực lại với cậu, anh một lần nữa trả lời "Phải, giờ ngươi là của ta"
Cứ như vậy bị câu nói ấy mang tâm trí cậu đi một vòng quanh thiên đường, cậu không biết mình bị ngài ấy ôm ra ngoài như thế nào, chỉ đến khi lên xe ngựa cậu mới thôi miên man. Lúc này cậu mới sực nhớ rằng giờ cậu là nô lệ, không đủ tư cách ngồi cùng xe ngựa với chủ nhân mình, đang định xuống khỏi xe ngựa thì một cánh tay kéo cậu trở về "Nếu ngươi mệt thì cứ nằm xuống đây mà nghỉ ngơi chút đi"
Chưa kịp trả lời thì ngài ấy đã đặt cậu nằm nghiêng trên đùi của ngài. Dù cách một lớp vải nhưng má cậu vẫn cảm nhận rõ "con quái thú" của ngài ấy đáng sợ như thế nào. Bây giờ "con quái thú" ấy vẫn còn say ngủ mà đã như vậy, thì không biết đến khi "nó" thức tỉnh sẽ còn hung hãn ra sao nữa. Cậu cũng tự biết rằng nếu có người mua cậu về thì cậu cũng chỉ làm nô lệ tình dục cho người ta mà thôi, nhưng thấy "con quái vật" của ngài ấy cậu lại không tự chủ run người một cái, cảm nhận được một trận ê ẩm từ cúc hoa của mình.
Không biết từ lúc nào chiếc xe đã chuyển động. Hai chiếc xe ngựa lúc đến thì đi cùng chiều, nhưng lúc về thì đã chia làm hai ngả.
Bên trong chiếc xe xa hoa còn lại, Jack đang nằm nghiêng chống một tay lên đầu, một tay khác đang bận cầm viên đá quý vàng y chang viên Topaz nhà Apollo mà ngắm nghía, mà sự thực, đây chính là viên Topaz mà anh và Joseph đã mất cả ngày trời tìm kiếm mà không thu được kết quả như mong đợi. Không ngờ viên đá này lại nằm trong tay cái thằng nhãi dạo gần đây đã làm anh mất ngủ. Anh liếc sang "cái thằng nhãi" đang bị trói như con tôm nằm trên đất mội liếc, cố ý dùng chân để đẩy đẩy cậu ta rồi hỏi "Nhãi con, nếu đây là viên đá thật thì sao ngươi có thể lấy được? "
"Cái thằng nhãi" xui xẻo định lẻn vào đây để đưa người bạn mới quen Aesop trốn khỏi đây thì chui nhầm ngay vào xe của tên oan gia này nên nhanh chóng bị hắn bắt trói lại nằm trên sàn xe ngựa không thể động đậy gì, chỉ có thể trừng lớn mắt hung dữ đáp lại một cách nghênh ngang "Tôi trộm được thì nó là của tôi, trả đây tên đầu hói"
Bị cái cách ăn nói không ra gì của một thằng nhãi con chưa trải đủ vị đời mà dám gọi anh là đầu hói khiến mạch máu trên đầu anh tức đến xoắn lại, thiếu chút nữa đứt phựt.
"Đầu hói? Ngươi không thấy đằng sau ta có đầy tóc sao hả thằng nhãi chết tiệt! "
"Ông có tóc đằng sau nhưng chắc chắn không có tóc đằng trước nên mới phải dùng mặt nạ và mũ che lại. Thiếu chỗ nào là che chỗ đó, ông tưởng tôi không nhận ra sao đồ đầu hói? "
Từ trước đến nay anh chưa từng bị kẻ nào châm chọc như vậy, lại còn là một thằng nhãi con thân phận thấp kém luôn mở cái miệng còn hôi sữa mẹ ra liên tục gọi anh là đầu hói nọ, đầu hói kia khiến anh tức đến nỗi thiếu chút nữa khạc ra lửa.
Cố gắng nhẫn nhịn, luôn tự nhủ đã là quý tộc thì phải hành xử cho giống một quý tộc. Anh ngồi dậy chỉnh lại vạt áo, cố gắng gạt bỏ những thứ thối tha mà thằng nhãi đó vừa phun ra, từ từ tiến lại lôi cổ thằng nhãi đó dậy "Nói, vì sao lấy trộm viên đá này? "
"Ta thấy nó đẹp, buông ra đồ đầu hói"
"Nói láo, ở đó còn nhiều thứ hay ho hơn, sao cứ phải lấy nó? "
"Nó không đẹp mà ông còn muốn nó..."
Nhận ra mình lỡ lời, "thằng nhãi" ngay lập tức ngậm miệng, chung thủy không nói nữa.
"Ta?...... " Mất một lúc để suy nghĩ, cuối cùng anh cũng nhận ra "Thì ra ngươi là kẻ thường xuyên trộm đồ nhà ta?!"
"Thằng nhãi" tiếp tục giả câm, nằm như chết trên mặt đất. Nhưng thực chất, cậu đang cố gắng tìm cách cởi dây trói tự thoát thân cho mình. Thầm nhủ sau khi thoát khỏi đây phải tìm thấy Aesop rồi đưa cậu trốn khỏi đây, người như cậu ấy không thể rơi vào tay mấy lão già quý tộc biến thái được.
Nhưng cậu chẳng biết được Aesop đã được "lão già quý tộc biến thái" rinh về nhà từ lâu rồi.
"Nói, những đồ vật nhà ta bị ngươi trộm đem đi đâu rồi?" Trong số những món đồ bị trộm, có một chiếc áo xanh mà anh yêu thích nhất, chất liệu tốt, mặc lên vô cùng thoải mái, thế mà chưa mặc được mấy lần đã bị trộm đi mất.
"Ta đem bán hết rồi"
Một câu nói đã thẳng tay đập vỡ trái tim thủy tinh của anh. Trong vài giây, anh như điên cuồng kéo đồ cậu ra tìm kiếm, linh tính anh mách bảo chắc chắn vẫn còn đồ của anh trong này.
Áo trong lẫn quần ngoài đều lần lượt bị cởi bỏ mặc kệ cho "thằng nhãi" ra sức dãy dụa, chửi đổng.
Khi toàn bộ đã gần như bị lột bỏ, anh mới phát giác ra hành động thô lỗ của mình. Lúc này cảm giác tội lỗi tràn về, anh cảm thấy mình chẳng khác nào một tên cầm thú biến thái khi khi dễ một thằng nhãi còn chưa trưởng thành.
Thấy thằng nhóc nằm co người lại, quần áo đã bị cởi hơn non nửa đã không còn chỉnh tề, vậy mà vẫn cố làm vẻ quật cường ương ngạnh không khóc, chỉ hung dữ cắn môi trợn mắt trừng lại, vành mắt đã hơi ửng đỏ vì hơi nước, anh lại cảm thấy tội nghiệt của mình không thể nào cứu rỗi được nữa.
Định sẽ xin lỗi bù đắp cho cậu vì những hành động đáng khinh bỉ của mình thì cậu đã tự vùng dậy, dây trói không biết từ lúc nào đã được gỡ hết ra. Quần áo đã rơi khỏi thân người lại nhanh chóng được cậu mặc vào. Cứ thế không chửi thêm một câu nào, chỉ vứt cho một ánh mắt hung dữ rồi nhảy khỏi xe ngựa, biến mất nhanh như một cơn gió.
Không ai biết rằng, khuôn mặt giấu kín trong mũ áo choàng của cậu đã đỏ bừng, chẳng biết là do tức giận vì bị xâm phạm hay do xấu hổ ngại ngùng.
Jack ngồi lại trong xe, thẫn thờ nhìn cơn gió vừa vụt qua. Chưa bao giờ anh cảm thấy tội nghiệt mình nặng đến như vậy. Vò đầu ngồi nghiêm túc sám hối cho những tội lỗi mình gây ra, anh đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, rồi bỗng chợt nhận ra....
"Ủa khoan?... Cái quần lót của cậu ta sao trông giống với cái áo đã mất của mình vậy?"
".............. "
Thằng nhãi chết tiệt thì vẫn chỉ là thằng nhãi chết tiệt. Khiến ta phải tự dày vò bản thân lâu như thế.
Tốt nhất là ngươi hãy chạy cho xa vào, đừng để ta bắt được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip