Chương 3: Tsuna-nii
Vẫn không được!
Rốt cuộc vẫn không được!
Giữa buổi tờ mờ sáng, một người con trai nằm gục trên nền đường, ngực phập phồng phát ra tiếng thở hồng hộc gấp gáp. Cùng với đó là mồ hôi nhễ nhại và mái tóc nâu toán loạn xuống nền đường.
Tsuna môi mím chặt, bàn tay nắm chặt đập mạnh xuống mặt đường.
Yếu! Thật sự cái thân thể này quá yếu! Chỉ mới chạy một vòng quanh khu phố mà đã chịu không nổi rồi. Cứ thế này đừng nói là muốn đấu tay đôi với nhóm người kia, ngay cả một người bình thường cũng đánh không lại rồi.
Nhưng biết làm sao bây giờ? Tsuna thở dài, chống tay ngồi dậy, điều hắn có thể làm bây giờ là cố hết sức thay đổi thể chất của thân thể này mà thôi. Mới lại cái thân thể cũng không phế đến nỗi hắn cũng phải bó tay.
Nghĩ đến đây Tsuna lấy sức ngồi dậy, liếc mắt về phía chân trời xa xăm, cơn gió nhẹ khẽ thổi. Tsuna bất giác mỉm cười khẽ, cất bước.
Bình minh thật đẹp đâu, nên về nhà thôi.
Đáng tiếc dù bình minh đẹp đến đâu vẫn là không có còn người ngắm cùng như trước kia nữa....
Tsuna hắn không biết vẫn luôn có người theo dõi hành động của hắn nãy giờ, người đó nhìn theo bóng dáng dần biến mất của hắn mà ngẩn người.
Quang mang kim sắc dưới ánh bình minh phản chiếu ra vô vàn màu sắc rực rỡ, nhưng lại làm cho người khác cảm thấy man mác nỗi buồn không thấu hiểu nổi.
Vì sao đến lúc này hắn mới nhìn ra màu sắc ấy đẹp đẽ đến cỡ nào? Chẳng qua màu sắc ấy lại xuất hiện trên một người mà từ trước đến nay hắn chẳng thể nào có hảo cảm nổi.
.................
Về đến nhà Tsuna tắm rửa và vệ sinh cá nhân xong xuôi thì lấy đại chiếc bánh mì đã được đặt sẵn trên bàn mà ăn qua loa, song hắn cầm cặp sách bước ra khỏi nhà," con đi đây.", dẫu hắn biết sẽ chẳng ai đáp lại hắn.
Bình tĩnh bước trên con đường mòn đến trường, Tsuna cảm thán cuộc đời đúng là không ai biết trước được điều gì, đến cả hắn cũng không ngờ có ngày mình trở về trường với thân phận là một học sinh đâu.
Đến trường,nhìn từ xa rồi liếc dọc liếc ngang như tìm kiếm ai đó, thấy không có Tsuna thở phào nhẹ nhõm, may quá tên đó không có ở đây, bây giờ hắn cũng chưa muốn cả hai đối mặt với nhau, dù hắn biết vẫn là không phải.
Tuy nhiên hình như nãy giờ có khá nhiều nhìn hắn chỉ trỏ rồi thì thầm vào nhau bàn tán gì đó thì phải. Chẳng lẽ ở thế giới này hắn nổi tiếng vậy sao?Nhưng theo hắn nghĩ thì ngược lại đi.
Bỏ qua những lời bàn tán, Tsuna bình tĩnh đi đến lớp học, mở cửa bước vào. Tiếng lớp học ồn ào náo nhiệt khi Tsuna bước vào thì bỗng im bặt, hàng chục ánh mắt nhìn chằm chằm soi mói vào Tsuna rồi lộ ra sự khinh thường.
"Này, tên đó lại tiếp tục bị thương kìa."
"Đúng là học đã chẳng ra gì suốt ngày còn đánh nhau."
"Sao cái tên phế vật này lại học với chúng ta nhỉ? Đáng lẽ hắn nên chết xó ở nhà thì đúng hơn."
"Rõ ràng cùng là anh em sinh đôi với nhau nhưng Kazuo-kun dễ thương hơn tên này nhiều."
"Sự tồn tại của tên làm cái gì cũng không ra hồn này đúng là sự thất bại của tạo hoá."
"....."
Tiếng bàn tán làm Tsuna nhíu mày chặt, giống hệt như hắn vào hồi còn đi học luôn bị người khác coi khinh, nhưng cũng không nói một cách công khai ra mặt như kiểu này. Với lại rõ ràng là anh em sinh đôi với nhau thế mà một người được được yêu quý, một người thì bị chán ghét. Thân thể này đúng là thất bại đâu.
Mà kệ đi, nói bao nhiêu cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hắn, cũng chẳng làm hắn tổn thọ được. Càng để ý càng đau đầu, hắn cũng lớn rồi không chấp nhặt với mấy đứa nhỏ chưa nếm mùi đời.
Tsuna nhún nhẹ vai, bỏ qua mà đi về chỗ ngồi. Đi nửa đường hắn tặc lưỡi ngán ngẩn trước đôi chân để chắn ngang trước đó. Trò trẻ con này mà cũng dùng được? Để thù lù như thế thì đứa ngốc cũng nhìn được ra.
Nếu đã muốn thì đừng có trách hắn, Tsuna loé lên tia cười lạnh. Rồi hắn tỏ vẻ chưa nhận ra mà tiếp tục tiến về phía trước. Những người xung quanh thấy vậy thì cười trộm, thầm nghĩ Tsuna đúng là tên ngu ngốc.
Tất nhiên là bọn chúng chưa cười trộm được bao lâu thì....
"Aaaaaaa!!!! Chân tôi!!!", tiếng kêu thất thanh vang lên, tên đó ôm lấy chân mình đang bị sưng của mình xuýt xoa, đau đến chảy cả nước mắt.
"Ai, ai.", Tsuna quay đầu, bề ngoài bày ra dáng vẻ kinh ngạc đầy hối lỗi," không sao đi? Tự nhiên cậu để chân ở đó nên mình không để ý mà dẫm phải. Từ nay bỏ thói này đi nha, là mình chứ vào người khác thì chắc gẫy chân rồi.", đến câu cuối thì Tsuna nhấn mạnh từng chữ, cho thấy là hắn dẫm phải thì còn nhẹ chán, kêu cái gì mà kêu.
"Mày....", tên đó tức đến thổ huyết nhưng không thể nào phản bác được, từ lúc nào mà cái tên ngốc này lại có thể tránh được vậy? Mọi lần thì kiểu gì cũng té sấp mặt và người cười là hắn mới đúng.
Cùng lúc đó mấy người khác vẫn mắt chữ A mồm chữ O như kiểu chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chưa tiêu hoá được.
Còn riêng Tsuna nói xong thì tiếp tục bình tĩnh về chỗ ngồi.
"Kyoko-chan, cậu thấy hôm nay Tsunayoshi khác không?"
"Mình cũng không biết nữa.", người được gọi là Kyoko lắc đầu khẽ, lén lút nhìn Tsuna đang ngồi đó, cậu ấy hình như thay đổi rồi...
"Hừ, vậy càng tốt, mong tên này không còn bám cậu như trước nữa.", người khác giọng điệu hừ lạnh hơi chế giễu nói.
Dù cho hai người con gái đó nói rất nhỏ nhưng vẫn không qua được lỗ tai Tsuna, hắn nâng mí mắt nhìn chưa đến ba giây thì nhìn ra ngoài cửa sổ.
Kyoko-chan sao? Đúng là một cái tên đáng để hắn hoài niệm đâu.
Người con gái này năm xưa đã chiếm trọn tâm trí của hắn, tuy nhiên hiện tại đến giờ phút này thứ tình cảm ấy lại nhỏ bé và yên lặng đến kì lạ. Nó bất quá chỉ là nhiệt huyết thanh xuân đã qua đi,chứ không phải nhịp đập trái tim của sự rung động nhất thời kia nữa.
Hắn đã trưởng thành rồi, sóng gió tối tăm của Mafia đã bào mòn đi cảm xúc của hắn mà làm nó chai sạn.
Đến cuối cùng thì người con gái này vẫn không phải định mệnh của cuộc đời hắn.
Trong lúc Tsuna đang suy nghĩ đi tận đâu đó thì ngoài cửa ồn ào náo nhiệt vô cùng.
"Cái con bò ngốc này, buông Juudaime ra!!", Gokudera gào lên rồi đập một cú đấm thật to vào đầu Lambo.
"Oaaa...", bám chặt vào cánh tay Kazuo rồi gào khóc thảm thiết, Lambo cắn răng," phải nhẫn nại!"
Song Lambo bật người xuống lấy ra ống két màu hồng nhảy vào.
Bùm! Trong làn khó hồng hiện ra một người thanh niên dáng vẻ lười biếng nhưng đôi mắt hơi đỏ giống như mới khóc xong vậy.
"Lambo mười năm sau!", Kazuo kinh ngạc bật thốt, hắn vui mừng chạy đến cầm tay," thật lâu rồi chưa gặp nhau đâu."
Lambo mười năm sau cái kia một hồi nhíu mày chặt," đừng động vào ta!", rồi chán ghét gạt phăng cánh tay của Kazuo ra.
"Lambo...", Kazuo sững sờ, bặm môi đáng thương nói, hắn không ngờ bản thân lại bị đối xử như vậy.
"Chết tiệt! Ngươi là tên nào vậy?!", Lambo mười năm sau gầm nhẹ, tên này giống hệt người con trai đó y đúc, nhưng tuyệt nhiên không phải là người con trai đó, dùng ngoại hình y hệt rồi này bày ra biểu cảm này...nó làm hắn buồn nôn.
"Này! Ngươi dám ăn nói với Juudaime như vậy!", Gokudera tức giận nói, mười năm sau hay mười năm trước đúng là vẫn không ưa nổi.
"Câm miệng!", Lambo phiền chán bộc phát khí thế đáp lại Gokudera, song hắn đánh giá một hồi Kazuo, châm chọc," tên này mà cũng xứng đáng làm đệ thập của Vongola.", còn không bằng một góc người con trai kia.
Đúng lúc đó xuyên thẳng qua cửa vào phòng học, nhìn thấy bóng hình người Tsuna ngồi ở đó, Lambo mở to mắt, trái tim đập liên hồi, hắn nghẹn ngào bật thốt," Tsuna-nii...."
Bùm! Khói hồng lần nữa phát ra, Lambo hiện tại trở về. Lại thêm trận ồn ào nữa diễn ra.
"Hở!", Tsuna nghi hoặc liếc mắt ra ngoài cửa, thấy không có gì khác lạ thì quay đầu.
Hắn nghe lầm đi? Ảo giác đến nỗi nghe thấy Lambo gọi hắn đâu.
..............
Cùng lúc đó ở nơi nào đó, khói hồng tan đi, Lambo suy sụp thẫn thờ ngồi xuống,"Tsuna-nii....Tsuna-nii...Tsuna-nii...", hắn cứ như vậy gọi tên Tsuna trong đau đớn, nước mắt lách tách từng hạt chảy xuống.
"Lambo ngươi bị mê sảng hả?!", hai thân ảnh đi ngang qua, một người đầu bạc nghi hoặc hỏi.
"Ta không có mê sảng, ta gặp được Tsuna-nii ở mười năm trước.", Lambo lắc đầu thì thào nói.
"Lambo, ngươi quên mất là từ lúc Tsuna mất thì ống két đã không có cách nào quay lại quá khứ rồi sao?", một người máu tóc đen, có vết sẹo ở cằm lên tiếng.
"Không phải, nhất định là Tsuna-nii! Vì chỉ có anh ấy mới khiến tim ta đập mạnh như vậy!", Lambo gào lên phản bác, khẳng định chắc nịch," mới lại ta là bị Lambo mười năm trước đưa đến đó, nhưng ngoài Tsuna-nii ra thì còn một tên khác nữa y hệt, hơn nữa tên đó mới là Boss chứ không phải anh ấy."
Nghe vậy hai người đó nhìn nhau, ăn ý gật đầu.
"Đi tìm tên Byakuran, có lẽ có chút manh mối rồi."
Bầu trời của bọn họ....đợi một chút nữa thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip