ㅇㅅㅇ~6~
-Vẫn còn sai động tác!Làm lại!
-Em không thể nghỉ ngơi một chút sao?Đã 3 tiếng rồi đó!Rengoku-san!
-Là truyền nhân của ta thì phải tập luyện như vậy!Em bớt kêu ca lại sẽ đỡ mệt hơn đấy Y/n!
Y/n mệt mỏi chống tay đứng dậy dù chân đã muốn rã ra như bị đánh bầm dập vậy.Cô là truyền nhân được đích thân ngài viêm trụ chọn lựa.Mọi chuyện cũng sẽ chẳng có gì nếu như không có những buổi huấn luyện quá sức khắc nghiệt đối với một cô gái thân hình nhỏ bé như cô.
Ai mà có thể chịu được việc hàng ngày phải dậy từ lúc 4,5 giờ sáng chạy bộ,rồi tập kiếm,tập phản xạ,tập thể lực,tập né đòn,...Đã thế Y/n lại không phải kiểu người có thiên hướng về thể lực nên mấy bài huấn luyện này với cô không khác gì địa ngục trần gian
Rengoku-san thì muốn cô phải có cơ thể thật khỏe mạnh nên luôn nâng cao các bài tập khó hơn và nhiều hơn lần trước.Hôm nay cũng vậy,cô lại phải trải qua những màn huấn luyện kinh khủng và đáng sợ như mọi ngày
Toàn thân đau nhức như bị búa đập mạnh khiến chân tay Y/n run run đau nhức, anh như không hề để ý tới cô,càng nâng cao bài huấn luyện phản xạ.Y/n mất sức ngã vật ra nền cỏ,anh dừng lại cúi xuống xem xét
-Này Y/n!mau dậy luyện tập tiếp đi chứ!
-Y/n!em không nghe ta nói gì sao?chớ có lười biếng như vậy!dậy nhanh.
Gọi mãi mà không thấy cô tỉnh dậy,anh lo lắng nhấc Y/n lên vai đưa đến trang viên hồ điệp chữa trị
.
.
-Rengoku-san!Anh tới đây có chuyện gì sao? Y/n em ấy sao vậy?
-Kochou!phiền cô xem giúp tôi em ấy đang luyện tập thì đột nhiên ngã vật ra đất!
-Rengoku-san,anh lại bắt em ấy luyện tập đến đuối sức đúng không hả?
-Tôi...
-Tôi biết anh là muốn tốt cho con bé mới bắt nó luyện tập hàng ngày nhưng sức khoẻ và thể lực cần cả chế độ nghỉ ngơi phù hợp nữa, nên anh phải để cho em ấy một ít thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức đấy!
-Tôi hiểu rồi,tôi sẽ cẩn thận chú ý hơn tới sức khoẻ của em ấy.
-Sau khi em ấy tỉnh lại anh phải để con bé nghỉ ngơi ít nhất 2 tuần mới được phép cho con bé luyện tập tiếp.Với cả giảm nhẹ mấy bài luyện tập của anh đi thì em ấy cũng không yếu hơn được.Hiện tại con bé chỉ cần ngủ một giấc rồi nghỉ 2 tuần là sẽ khỏe hơn thôi,không cần dùng thuốc đâu.
-Cám ơn cô Kochou,tôi đưa em ấy về dưỡng sức đây!
-Anh đi cẩn thận.
-Ừm!
.
.
.
Cô mở đôi mắt nặng trĩu nhìn xung quanh rồi dừng lại ở bên cạnh giường,Rengoku-san?Anh ấy ở đây cả đêm ngồi bên cạnh chăm sóc cho mình sao?Y/n ngắm nhìn gương mặt điển trai của người đối diện,lấy tay nghịch tóc mái của anh.Bỗng một giọng nói cất lên làm cô giật mình:
-Tỉnh rồi hả?
-A!!Rengoku-san,anh dậy từ lúc nào thế?
-Lúc em nghịch tóc của ta
-Em xin lỗi mà!Mà Rengoku-san,hôm qua em bị sao vậy?
-Không có gì đâu,chỉ bị mất sức thôi!
-Ồ!?Vậy hôm nay ta sẽ luyện bài tập gì thế ạ?
-Hôm nay không phải tập luyện,ta dẫn em đi chơi,nếu em không khoẻ có thể nghỉ ở nhà..!
-Không không!em khoẻ lắm,em muốn đi chơi với Rengoku-san!
-Vậy em mau chuẩn bị đi chúng ta sẽ đến chợ mua đồ bồi bổ cho em
-Dạ!!
Cả hai cùng nhau tới khu chợ tấp nập,hàng người qua lại mua bán thật lâu rồi cô mới lại được đến đây chiêm ngưỡng sự đông đúc này.Anh mua cho Y/n rất nhiều thịt cá và thuốc bổ đến nỗi cô còn phải cản anh lại vì quá nhiều,Rengoku-san dẫn cô tới một quán nước gần đó để nghỉ ngơi:
-Có vui không?
-Dạ vui lắm luôn!Nhưng có chút mệt.
-Uống ly nước rồi về thôi,em còn phải nghỉ ngơi nữa!
-Vâng!
Y/n cùng anh đi về lại dinh thự,trên đường đi chẳng ai nói câu nào,bỗng trời đột nhiên trút cơn mưa lớn.Anh đưa haori màu lửa của mình cho cô che mưa rồi cả hai tấp vào một mái hiên gần đó,cả anh và cô đều đã ướt như chuột lột rồi.Lúc này Y/n để ý thấy tóc anh vì nước mưa nên rũ xuống,chiếc cột tóc phía sau vì tóc ướt mà bung ra
Không biết vì sao mà chỉ vừa mới nhìn anh được vài giây mà mặt Y/n như mới trét ớt lên vậy,sao mà soái khí phát ra nồng nặc như vậy???
-Sao thế?Mặt đỏ lên rồi này,cảm lạnh rồi?
-À...à dạ không..không sao đâu mà..mình nên về dinh thự thôi ạ
-Ừ,về thôi,em sẽ bị cảm mất!
.
.
Về đến nơi,cô lấy khăn lau lại qua mái tóc ướt sũng,anh thấy vậy thì tiến lại gần:
-Em giúp ta lau lại đầu được không?
-À..v..vâng!em giúp anh!
-Cô giúp anh lau lại cái đầu ướt nhèm nhẹp,bỗng anh cầm tay cô ngẩng nhẹ đầu lên
Cô thật sự choáng vì cái con người này rồi,lại còn biết ném thính như này thì ai mà chịu cho nổi đây???Anh thật sự giết được người đó Rengoku-san! Y/n xấu hổ chạy về phòng bỏ mặc anh ở đó phì cười vì sự dễ thương này.
Cứ như vậy mà 2 tuần trôi qua Y/n đã hoàn toàn hồi phục lại sức khoẻ và trở lại luyện tập cùng Rengoku-san nhưng lần này,có vẻ như anh đã giảm nhẹ bài tập luyện cho cô,chỉ kêu cô chạy vòng quanh phủ 5 lần và tập kiếm 3 tiếng mỗi ngày,quá đỗi nhẹ nhàng so với khi trước.
Đến một hôm,anh đưa cô tới một khu đất ngập trong cỏ xanh và thoang thoảng gió mát,Y/n đã theo lời anh đến đây trước nhưng lại không thấy anh đâu cả.Bỗng một bàn tay ai đó nhẹ nhàng ôm Y/n từ phía sau lưng,cô bối rối khi biết được đó là ai:
-R...Rengoku-san..anh..buông em ra đi...anh làm gì vậy chứ...?
-Y/n,ta cần phải thú nhận với em một chuyện
-Gì..gì vậy ạ..?
-Rằng không biết từ lúc nào,ta đã thích em mất rồi!
-D..Dạ..?
-Ta thích em Y/n! có lẽ là lúc em luyện tập bị ngất đi,là khi ta cùng em đi chơi,là khi được em quan tâm,hỏi han.Có lẽ là từ khoảnh khắc ta thấy em,là lúc mà ta không thể thích thêm một ai khác ngoài em
-Thú thực, em cũng rất thích Rengoku-san, Y/n rất là thích Rengoku-san
-Đồng ý làm người bên cạnh ta để ta có thể bảo vệ em,yêu thương,chăm sóc em nhiều hơn nữa có được hay không?
-Vâng!
-Cảm ơn em vì đã đến bên ta,Y/n!có em ở bên chính là điều may mắn nhất đối với ta!cảm ơn em!Y/n!
ㅇㅅㅇ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip