chuyện Nắng và Mưa
Lan Ngọc vốn đã định rời đi rồi, nhưng vừa lái xe ra đến cổng thì Trung Anh gọi đến. Cậu bảo rằng dạo gần đây Thùy Trang ăn không ngon miệng, hay bỏ dở nên cậu gọi đến trưng cầu ý kiến của em. Thời khắc nghe được những điều đó, cái cảm giác không cam tâm vốn đang âm ỉ trong lòng Lan Ngọc đột nhiên bùng nổ.
Người em nhọc công dỗ dành bảo vệ, chăm bẵm bồi bổ gần cả năm trời, bây giờ chị đòi giữ khoảng cách thì em mất cả chì lẫn chài à? Ninh Dương Lan Ngọc sao có thể để Nguyễn Thùy Trang toại nguyện như vậy được?
Nếu như chị đã quyết tâm lùi bước, vậy thì bất quá em tiến thêm vài bước thay phần chị. Tất nhiên, em vẫn hy vọng mình không cần phải làm như vậy.
Giờ đây ngồi bên cạnh một Thùy Trang dè dặt như bé mèo con, húp một gắp bún xong lại liếc đôi mắt to tròn nhìn em, Lan Ngọc xác định là chị gái đầu hồng này không thể thoát khỏi cuộc đời em được.
"Em biết em đẹp rồi. Ăn xong đi rồi cho ngắm."
"... Hông thèm."
Thùy Trang rất khổ tâm. Mình muốn tránh người ta, mà người ta tìm đến tận nhà, lách người vào trong cản không kịp luôn. Tất cả là do cái bụng đói chết tiệt này chứ chị không biết gì hết.
Thùy Trang lại cúi đầu chuyên chú ăn. Lan Ngọc rút khăn giấy, vươn tay chấm vào khóe môi dính bẩn của chị.
"Ăn uống gì mà như em bé."
Chị hơi đơ người ra, sau đó khẽ cau mày giận dỗi, cặp má phúng phính dường như cũng ửng hồng thêm đôi chút.
"Người ta hông phải em bé."
Thùy Trang lùi lại, để cái tay Lan Ngọc lơ lửng giữa không trung. Thế nhưng nhìn gương mặt phụng phịu kia của chị, em lại bật cười thay vì tức giận. Chị gái này cũng đáng yêu quá rồi.
Lan Ngọc đợi Thùy Trang ăn xong, thậm chí em còn không vạch trần việc chị muốn câu giờ, vẫn kiên nhẫn đợi chị gắp miếng hành cuối cùng bỏ vào miệng. Đến khi chỉ còn sót lại một ít nước lèo, em mới kéo cái tô về phía mình.
"Nghịch đủ chưa?"
Thùy Trang vẫn chăm chú nhìn mặt bàn, nhẹ nhàng bỏ đũa xuống, một lòng im lặng không nói gì.
"Sao chị lại né em?"
"Chị không có né."
"Chắc chưa?"
"..."
Lan Ngọc xoay người Thùy Trang về phía mình, nhưng chị vẫn không ngẩng đầu lên. Em thở hắt một hơi, liếm đôi môi đã có chút khô khốc. Chị không muốn nhìn chứ gì, vậy thì đợi đó.
"Sau này em sẽ không mua đồ ăn cho chị nữa."
"???"
"Không có tặng quà cáp gì nữa hết."
"..."
"Có muốn làm nũng ôm ấp gì đó cũng chẳng phải chuyện của em."
"..."
"Em cũng sẽ không hỏi thăm hay chăm sóc chị nữa."
"..."
"Chị có sụt bao nhiêu ký cũng không liên quan gì đến em."
"..."
"Chị có khóc có buồn em cũng không rảnh để nghe."
"..."
"Tóm lại là không làm phiền chị nữa, trả lại cho chị cái khoảng cách chết tiệt gì đó đó. Chị muốn vậy phải không?"
Thùy Trang cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn Lan Ngọc. Cục bông màu hồng này lại mếu rồi, lại mít ướt rồi. Mẹ nó cái đồ mâu thuẫn nhà chị, rốt cuộc chị muốn em làm sao đây?
Lan Ngọc thở dài, đưa tay lên lau giọt nước mắt chực chờ nơi khóe mi người kia. Em muốn giận, nhưng mỗi lần Thùy Trang khóc thì dù em đã chuẩn bị sẵn tinh thần hay chưa, vẫn sẽ luôn có chút luống cuống.
"Ngoan, không khóc."
Em nhích đến gần ôm chị gái đang thút thít vào lòng, dịu dàng xoa xoa lưng. Chỉ có ông trời mới biết Thùy Trang đã nhớ cảm giác này đến bứt rứt, và thế là chị lại nức nở thêm một chút.
Ngang qua từng cơn mưa ta mới nhớ ngày nắng khi xưa, lúc mất đi mới tìm cách níu giữ khi gần muốn xa
"Chị xin lỗi... hức... chị xin lỗi mà..."
"Suỵt, đừng khóc nữa, lem mascara bây giờ. Xấu lắm."
"Chị xin lỗi bé... em đừng bỏ chị mà... hức..."
Khóe môi của Lan Ngọc cong lên. Em đã nghe được thứ em muốn rồi. Tách khỏi cái ôm, Lan Ngọc ghì chặt vai Thùy Trang, ép chị phải nhìn mình. Bắt lấy ánh mắt đỏ hoe của người kia, em vẫn rất kiên định, vươn tay vỗ vỗ đầu chị như một lời trấn an.
"Đối với em chị chỉ đơn giản là Thùy Trang. Nguyễn Thùy Trang duy nhất mà em biết, là một sự tồn tại đặc biệt."
Trong cuộc đời của Lan Ngọc, các mối quan hệ được chia thành bốn loại. Gia đình, bạn bè, quen biết, và những mối tình tạm bợ. Nếu nói chị là bạn bè thì có vẻ hơi hạ thấp, bảo chỉ quen biết thì rõ ràng không phải, lại càng không giống những mối tình tạm bợ. Chẳng thể gom Thùy Trang vào bất kỳ nhóm người nào trong cuộc đời em, nhưng lại lâu bền hơn một câu đính ước.
"Chúng ta nên có khoảng cách như thế nào, chính em sẽ là người quyết định, người ngoài không có quyền nói gì cả. Chị chỉ cần tin em thôi."
Thật ra trong lòng Thùy Trang vẫn luôn có một chút sự tự ti. Chị sẽ vô thức trở nên dè dặt hơn khi tương tác với em trước công chúng, trước mặt mọi người. Bởi vì Lan Ngọc quá rực rỡ, hào quang của em quá lớn, chị sợ rằng mình sẽ làm ảnh hưởng đến em. Đối với Thùy Trang, em rất xa vời, cho nên chị cũng chưa từng mong cầu em đặt mình ở một vị trí đặc biệt nào cả.
"Em nghe lời chị, sẽ sống chậm lại và không tạm bợ nữa. Đổi lại chị đợi em, có được không?"
Ánh mắt của Lan Ngọc luôn là thứ khiến Thùy Trang ấn tượng nhất về em. Đôi khi chúng giống như hồ nước trầm lắng hút lấy chị, khiến chị chìm sâu, đôi khi thì lại giống như ngọn lửa rực cháy, nóng bỏng quấn lấy chị. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt kia, sẽ chẳng còn một lối thoát nào.
"Trang đừng chạy nhanh quá, em theo không kịp. Em sợ cô đơn lắm."
Nhưng nếu như một ngày trong tương lai ta nhớ nhau, thì em có ngoảnh lại phía sau
"Nếu chị từ chối thì sao?"
"Không được. Em đã cho chị một mảnh trái tim của bản thân, chị nhận rồi thì không có quyền từ chối."
"Giờ trả lại kịp không?"
"Miễn đổi trả."
Cái đồ ngang ngược này khiến nước mắt sắp trào ra của Thùy Trang lại chảy ngược vào trong. Chị khịt khịt mũi, giọng nói hơi nghèn nghẹt.
"Sao lúc tặng không nói vậy đi?"
"Tại chị không hỏi. Vừa đưa liền nhận ngay, do chị ham em thôi."
"???"
Thôi được rồi, được một mảnh trái tim của Ninh Dương Lan Ngọc chắc cũng không thiệt thòi gì.
"Miễn trả miễn đổi luôn ạ. Thế sau này muốn đổi mảnh lớn hơn được không?"
Thùy Trang lại dụi dụi cái đầu nhỏ vào cổ Lan Ngọc nũng nịu, trái tim em lập tức mềm nhũn. Em khẽ cười, đưa tay vò vò mái tóc đã hơi xù lên của chị.
"Lúc đó em sẽ cân nhắc."
Chị nắm lấy bàn tay em đang đặt trên đầu mình kéo xuống, nâng niu nhìn nó thật lâu. Trông Thùy Trang có vẻ nghiêm túc lắm, chẳng biết lại đang nghĩ đến đâu rồi.
"Ngọc này."
"Dạ."
"Em biết khái niệm chờ đợi của mỗi người sẽ khác nhau mà đúng không?"
Quỹ đạo thời gian của mỗi cá nhân có thể chảy theo nhiều hướng khác nhau, sẽ hình thành nhịp độ khác nhau, tốc độ khác nhau. Mãi mãi của một người có thể chỉ là một khoảnh khắc trong mắt người khác, một giây với em cũng có thể là một đời của chị.
"Chị không dám đảm bảo dòng thời gian của chúng ta chảy cùng một hướng."
Ý chính là, chị không thể hứa có thể đợi em như em mong muốn. Đôi khi suy nghĩ sẽ không theo kịp những lời đã nói, những lời hứa cứ thế trở thành gánh nặng cho nhau. Thứ duy nhất chắc chắn là sự đối đãi thật lòng với đối phương, khi cần có thể lặng lẽ tìm vai nhau mà thong thả dựa đầu. Kết cục sau này có thể không trọn vẹn, nhưng được thấy nhau vui một chút cũng đủ nhiều.
"Em tin là cùng."
"Tự tin như vậy?"
"Chị Huyền từng bảo chúng ta giống nhau mà."
"Em tin Huyền à?"
"Tin chứ. Mắt nhìn người của chị Huyền tốt lắm."
Thật ra hơn cả người ngoài cuộc, Lan Ngọc tin chính bản thân mình, cũng tin Thùy Trang. Em muốn đặt cược một lần rằng, dòng thời gian của cả hai chảy về cùng một hướng.
Nếu cuộc đời của chúng ta như con quay vòng, có phải là dù ta đi phương nào, cũng về với nhau
[ end part 04 of 04 ]
.
.
vâng xin kết thúc sự đúm nhau nửa vời ở đây vì hai cổ đã gặp nhau (dù ko biết còn chơi khum) =))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip