Truyen2U.Vip - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

hồi 10

Trong lúc chiến dịch Sấm Rền vẫn còn đang hoạt động. Alfred đã quyết định hướng đến một " hoà bình " khác. Hắn đến chỗ Liên để trình bày suy nghĩ của mình

Hắn ngồi không yên, trong lòng thấp thỏm vì sắp được gặp lại người mà mình mong chờ bao lâu nay rồi. Khuôn mặt hắn đỏ lựng khi thấy người đó xuất hiện trong tà áo dài thướt tha mà gần mấy năm nay hắn không thể thấy, chiến tranh ở Việt Nam quá dài khiến hắn cũng phần nào mệt mỏi, phải nếu Alfred mà là một câụ thanh niên bình thường chứ không phải là một quốc gia thì nó gần như phí cả thanh xuân rồi

-Alfred, anh đang làm cái trò gì đấy?

Alfred giật mình nhận ra hành động mình quá kì cục, khuôn mặt thì đỏ, hai tay đan xen nhau cứ chuyển động không dứt, hai chân cứ đung đưa hai cái đầu gối ra vào thật sự thì trông chả khác gì thiếu nữ mà gặp người yêu cả

Ho khụ khụ vài cái, anh nở một cười thật tươi với cái giọng điệu quen thuộc

- Nè Liên! Tôi đến đây để lập khế ước hoà bình giữa hai chúng ta

- Không!

Liên trả lời một cách dứt khoát không đợi Alfred nói gì thêm

- Sao vậy? Em coi thử đi, một chút thôi

- Tôi không muốn xem - Liên đẩy đống giấy của Alfred ra

Điều này khiến Alfred hơi hụt hững, cũng đúng cái đống này chả có xác thật gì cả, hắn đến đây vì mục đích khác cơ

Alfred lủi thủi đi về trông hắn cứ như một kẻ thất tình tội nghiệp vậy
______________________

Hương hối hả chạy đến điểm đóng quân của quân giải phóng sau khi nghe Alfred và boss của hắn nói chuyện về việc sẽ tìm và diệt tận gốc quân giải phóng

- Chào cô, Hương cô lại đến à? - một người chiến sĩ tươi cười chào hỏi

Thở hồng hộc, cô nắm vai người chiến sĩ nói một cách đứt quãng

- C...ch...ạy đi

Người chiến sĩ khó hiểu, hỏi cô lần nữa, cô lấy hơi cố gắng nói thật lớn

- Tôi nói là chạy đi!!!!
__________________________

Chiến dịch Junction City, khi Mỹ huy động tới 45.000 quân và hàng trăm trực thăng với ý định bao vây để diệt gọn cơ cấu lãnh đạo chiến tranh của Mặt trận Giải phóng miền Nam, phá hủy khu căn cứ đầu não của Trung ương cục miền Nam và Mặt trận Dân tộc Giải phóng. Các cuộc tiến công tuy đã huy động rất lớn các lực lượng của Mỹ nhưng không đem lại kết quả: các cơ cấu lãnh đạo, kho tàng, căn cứ của Quân Giải phóng vẫn an toàn. Trong khi đó, quân Mỹ bị tiến công liên tục trong thế trận đối phương đã bày sẵn ở địa bàn quen thuộc, lực lượng Mỹ bị tiêu hao liên tục mà không thu được kết quả gì nên phải bỏ dở các cuộc hành quân
________________________

Quân Mỹ và đồng minh mở các "chiến dịch tìm-diệt" để truy lùng và tiêu diệt các đơn vị quân Giải phóng, nhưng chẳng thấy đối phương đâu trong khi bất cứ lúc nào họ cũng có thể bị tấn công. Các chiến dịch tìm diệt thường gây thương vong cho dân thường vì nhầm lẫn người dân là quân Giải phóng, thậm chí gây ra các vụ thảm sát thường dân tại các khu vực quân Giải phóng thường hoạt động hoặc do người dân ở khu vực đó che giấu và cung cấp nhân lực, vật lực, tài chính cho quân Giải phóng
____________________________

Nåm 1961, tổng thống Mỹ John F. Kennedy đã bật đèn xanh cuộc chiến hóa học này, ban đầu được gọi là "chiến dịch Trail Dust" sau đổi thành "chiến dịch Ranch Hand". Các loại chất diệt cỏ (nổi tiếng nhất là chất độc da cam) đã được Mỹ sử dụng quy mô lớn trong những năm từ 1961 đến 1971, mục đích là làm rụng lá cây rừng để quân Giải phóng Miền Nam không còn nơi ẩn náu, cũng như không thể trồng cấy lương thực. quân đội Mỹ đã rải 76,9 triệu lít hóa chất xuống rừng núi và đồng ruộng Việt Nam. Trong số này có 64% là chất độc màu da cam, khiến nhiều vùng ở miền Nam Việt Nam bị nhiễm độc nghiêm trọng, hơn 1 triệu người bị nhiễm độc
_________________________

Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà của Liên dần nắm được lợi thế trên chiến trường ngược lại, lại khiến cho quân Mỹ càng ngày càng sa lầy tại chiến trường Việt Nam hơn, giống như lời cảnh báo trước đó của Francis
___________________________

Quân Giải phóng vẫn còn lẫn đâu đó ngoài kia, thoắt ẩn thoắt hiện nhảy ra từ xó nào đó phục kích quân Mỹ một cách đầy bất ngờ mà không ai ngờ được, là từ những bụi cây à không phải họ là ẩn thân thành những bụi cây mới đúng.

Đến giờ Alfred vẫn không tin được điều mà hắn chứng kiến khi quân lính của hắn đụng độ với quân Giải phóng trong những lần phục kích. Hôm đó hắn trực tiếp cùng đội quân mình canh gác cứ điểm, cứ ngỡ mọi chuyện sẽ yên bình và không có chuyện gì xảy ra cho đến khi hắn nghe tiếng súng nổ ra. Quân đội hoảng loạn dáo dát đi tìm nguyên nhân của cái âm thanh đấy nhưng chẳng tìm được gì ngoài khoảng rừng cây rộng lớn

- Phát hiện kẻ địch!

Một người lính hét lên khi xác nhận được nguyên nhân của những tiếng súng kia

- WTF

Cái quái gì đây? Thứ Alfred thấy chính là một bụi cây biết di chuyển, biết bắn súng? Quái vật cây à? Nó còn tuôn ra một tràng chửi thề bằng tiếng anh nữa?

- Bắn nó đi!

Alfred giật một cây súng của người lính gần đó, hét to ra lệnh cho người của mình bắn những bụi cây này. Nhưng than ôi, xung quanh đây là toàn là rừng có xả súng liên miên thì cũng khó mà bắn chính xác được đâu là địch, đâu là cây, chỉ tổ phí đạn

Lính của mình thì bị tiêu diệt gần hết mà những bụi cây kia thì vẫn lúc nhúc lúc ẩn lúc hiện tấn công danh trại địch, bắn hoài không chết, cứ trúng đạn rồi lại đứng lên, bộ họ là Siêu Nhân à?

- Toàn quân tấn công!

Alfred giật mình khi nghe khẩu lệnh của người nghe thấy tiếng nhưng không thấy hình. Một đám người đứng dậy từ khoảng đất trước mặt hắn, hắn shock vô cùng, hết "quái vật cây" rồi giờ tới "quái vật đất" ư?

Trong lúc tâm trạng của Alfred đang còn trong tình trạng load không thể hiểu gì thì hắn nghe thấy một chất giọng trong trẻo quen thuộc, dí đầu súng  vào đầu hắn

- Suprise
_______________________

- Mỹ vẫn cương quyết thu phục miền Bắc vì thế ném một lượng bom rất lớn để oanh tạc miền Bắc Việt Nam, điều này gây thiệt hại cho quân ta khá nhiều, gây khó khăn trong việc vận chuyển cho miền quân giải phóng miền Nam

Liên nhíu mày khi nghe người đang trình bày trước mặt mình thuật về tình hình hiện nay. Chắc chiến lược của hắn bom và bom đến khi Việt Nam chịu đầu hàng thì thôi, đến mức số lượng bom mà hắn thả vào miền Bắc có khi còn nhiều hơn số hambuger hắn ăn mỗi ngày rồi, có lẽ ngoài hambuger ra Alfred còn một sở thích nữa đó là ném bom nhà người ta chăng?

- Được rồi Như, tôi hiểu rồi

Như trong suốt thời gian qua đã luôn ở bên cạnh Hương, chính cô cũng là người gửi những bức thư bí mật của Hương đến Liên và cũng là người báo cáo cho Liên về những địa điểm căn cứ địch để phục kích

- À, khoan đã - Như móc trong túi ra một mẩu giấy

- Cái gì thế?

- Là địa điểm phục kích tiếp theo đó ạ

- Có lẽ Alfred sẽ phải khổ với đống "quái vật cây" và "quái vật đất" dài dài rồi - Liên cười ranh mãnh
_________________________

Thời gian sau ngoài những cuộc phục kích vô cùng "Suprise" mà Alfred được Liên chiêu đãi, thì đội quân Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà còn tấn công với quy mô lớn hơn nữa có tên là " Tổng tiến công Tết Mậu Thân" điều này làm cho Việt Nam Cộng Hoà chả kịp trở tay

Ngày 30/1 - 28/3
Trận Mậu Thân ở Huế

Đây hoàn toàn là một cuộc tiến công bất ngờ không lường trước được. 2 giờ 33 phút ngày 30/1/1968, pháo binh Quân giải phóng đồng loạt bắn phá các mục tiêu Việt Nam Cộng Hòa ở khu Tam giác, khu Phan Sào Nam, Phú Bài, Động Toàn, Đông Ba, mở đầu cho tổng tiến công vào Nội đô Huế. Sau loạt pháo mở màn, lực lượng vũ trang trên hai hướng cùng lúc đánh vào 40 mục tiêu trong và ngoại thành Huế.

1/2/1968 (Đêm 2 rạng ngày 3 Tết): Các lực lượng vũ trang tiếp tục đánh vào các tỉnh lỵ khác: Kiến Hoà, Định Tường, Gò Công, Kiên Giang, Vĩnh Bình, Bình Dương, Tuy Hoà, Biên Hoà, Tuyên Đức, Châu Đốc, An Xuyên.

Trong ba ngày liên tiếp quân đội Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà cứ đánh rồi rút gây thiệt hại rất nhiều nhưng mãi đến Mồng 5 Tết thì quân đội Hoa Kỳ và Việt Nam Cộng Hòa mới bắt đầu phản công với 16 tiểu đoàn, khoảng 15.000 quân thuộc các đơn vị

Alfred đang đứng trước hai ngả. Một là thận trọng mà tiến, chiếm từng nhà bằng cận chiến vũ khí cá nhân, chấp nhận thương vong cao cho binh sĩ. Hai là quyết tâm đánh mau đánh mạnh, dùng hỏa lực mạnh như bom, pháo để nhanh chóng đánh bật Quân Giải phóng miền Nam, nhưng như vậy sẽ buộc dân chúng Huế phải chấp nhận tổn thất rất lớn. Cuối cùng hắn chọn cách thứ 2, để đối đầu với một Liên đang hiếu chiến ngoài kia. Ngay cả máy bay B-52 cũng được trưng dụng để ném bom trải thảm vào thành phố
____________________________

Về phía Sài Gòn

Ngay đêm tiến công đầu tiên tại Sài Gòn các đội biệt động cảm tử của Giải phóng quân đã nhằm vào các mục tiêu khó tin nhất: Toà Đại sứ quán Mỹ, dinh Tổng thống, đài phát thanh, bộ Tổng tham mưu, sân bay Tân Sơn Nhất...(tất cả gồm 9 mục tiêu: 1/ Dinh Độc Lập; 2/ Đài Phát thanh; 3/ Bộ Tổng tham mưu Sài Gòn; 4/ Đại sứ quán Mỹ; 5/ Sân bay Tân Sơn Nhất; 6/ Tổng nha Cảnh sát; 7/ Biệt khu Thủ đô; 8/ Bộ Tư lệnh Hải quân; 9/ Khám Chí Hòa). Sau đó quân tiếp ứng thẩm thấu vào thành phố tiếp quản các mục tiêu và tham gia chiến đấu. Cuộc tiến công đã gây bất ngờ lớn cho phía Mỹ và Việt Nam Cộng hòa. Cuộc tiến công cho thấy sự bất lực của hệ thống tình báo của Hoa Kỳ và Việt Nam Cộng hòa đã không tiên liệu được khả năng, tính chất cũng như thời điểm, quy mô của sự kiện mặc dù có sự khập khiễng về ngày giờ tiến công của quân Giải phóng ở các địa phương

1/Sân Bay Tân Sơn Nhất

Sau gần một ngày chiến đấu, dựa vào các toà nhà dọc phố Trương Quốc Dung, cụm biệt động đánh trả quân Mỹ quyết liệt, loại khỏi vòng chiến đấu nhiều lính Mỹ và Việt Nam Cộng hòa, bắn cháy hai xe bọc thép. Đến 14 giờ ngày 30/1/1968, bị tổn thất và hết đạn, những người còn lại của cụm biệt động buộc phải rút lui

2/ Đài phát thanh Sài Gòn

Sau ba phút chiến đấu đã chiếm được đài, loại khỏi vòng chiến đấu một trung đội cảnh sát dã chiến bảo vệ. Nhưng nhân viên kỹ thuật và bộ phận chính trị phụ trách phát thanh đã bị ngăn chặn ở Phú Thọ Hoà không đến kịp nên kế hoạch sử dụng Đài phát thanh làm công cụ tuyên truyền, gây tiếng vang dư luận không thực hiện được. Nhận rõ vị trí quan trọng của Đài phát thanh, ngay sau khi đài bị mất, quân Mỹ đã dùng cả trực thăng vũ trang, xe tăng yểm trợ nhanh chóng tổ chức lực lượng phản kích. Chỉ 15 phút sau khi biệt động nổ súng, quân Mỹ đã bao vây toàn khu vực. Tiểu đoàn 3 Dĩ An (Phân khu 5) không đến chi viện kịp như đã hiệp đồng. Sau ba ngày chiến đấu quyết liệt, những chiến sĩ biệt động còn sống sót quyết định dùng biện pháp cảm tử, dùng bộc phá phá hỏng một góc Đài phát thanh. Lực lượng biệt động thương vong gần hết (chỉ còn hai nữ phục vụ viên là bị bắt).

3/ Toà Đại Sứ Mỹ

17 chiến sĩ Đội biệt động số 11 dùng xe du lịch có hoả lực B-40 yểm trợ đột nhập thẳng cổng Toà đại sứ. Sau khi diệt 4 quân cảnh Mỹ ở ngoài cổng, biệt động dùng thuốc nổ phá thủng tường, tiến đánh vào bên trong, chiếm gần hết tầng 1 phát triển lên tầng 2 và 3 Toà đại sứ. Một nhiệm vụ quan trọng đặt ra là phải bắt sống Đại sứ Bunker, nhưng các nhân viên an ninh sứ quán Mỹ đã lén đưa được Bunker rời khỏi biệt thự bằng một chiếc xe bọc thép sang ẩn nấp trong một hầm bí mật ở một địa điểm khác.

Chỉ 20 phút sau khi Đại sứ quán bị đánh, một toán quân cảnh Mỹ đến cứu viện, nhưng bị biệt động bắn chặn nên không vào được cổng chính. 7 giờ sáng ngày 31/1/1968, một trung đội quân cảnh Mỹ lọt được vào cổng chính. Cuộc chiến đấu trong sứ quán diễn ra quyết liệt.

Việc quân Giải phóng đánh chiếm và trụ lại trong Toà đại sứ Mỹ tới hơn sáu giờ đồng hồ đã gây một tiếng vang lớn, làm chấn động nước Mỹ. Tất cả các cấp chỉ huy quân sự, ngoại giao ở Sài Gòn và cả nước Mỹ bàng hoàng

4/ Dinh Độc Lập

khoảng 1h30 mùng 2 Tết Mậu Thân 1968, 15 người trên ba xe tải nhỏ và hai chiếc Honda (trong đó có 1 nữ chiến sĩ 19 tuổi Vũ Minh Nghĩa) xuất phát từ hai hướng tiến thẳng vào. Xe tải đi đầu mang khối thuốc nổ gần 200 kg có nhiệm vụ phá cổng. Chiếc xe đi đầu đã tiêu diệt ụ gác đầu tiên rồi nhanh chóng phóng đến cổng sau dinh Độc Lập để một người lao vào đặt khối thuốc nổ phá cổng nhưng không nổ. 5 chiến sĩ trèo qua tường rào, tấn công vào trong dinh. Lính gác cổng bắn trả dữ dội, 5 người hy sinh tại chỗ. Bên ngoài, 3 xe của quân Mỹ chạy đến tiếp viện bị đội biệt động tiêu diệt. Gần sáng, không thấy quân chi viện, 8 người còn lại rút vào một cao ốc đang xây dở cạnh đó tiếp tục cố thủ, đẩy lùi nhiều đợt tiến công của quân đội Mỹ nhưng mất thêm một người. Gần sáng mùng 3 Tết, lợi dụng những lỗ hổng trên tường do đạn bắn, 7 người dìu nhau thoát ra đường Thủ Khoa Huân. Đến sáng tổ bị bao vây, còn quả lựu đạn cuối cùng rút chốt nhưng không nổ, 7 người bị bắt

5/ Bộ Tư Lệnh Hải Quân

Hai xe du lịch đưa lực lượng đến trước mục tiêu lúc 2 giờ 50 phút ngày 31-1-1968. Sau khi diệt hai lính gác ở đầu cầu Cửu Long, biệt động đánh bộc phá mở cửa và đột nhập vào bên trong, nhưng bị hoả lực ngăn chặn mạnh, không phát triển được. Các chiến sĩ biệt động chiến đấu cho đến khi hy sinh gần hết, chỉ còn hai người về được căn cứ và Phân khu 4
_______________________

Nhảy từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, Alfred bị Liên làm cho bất ngờ đến phát shock. Tuy chỉ chiếm được Đài phát thanh và Toà đại sứ, giữ trong thời gian ngắn, các mục tiêu khác không vào được bên trong nhưng thật sự gây nên một sự chấn động cho toàn nước Mỹ, Alfred không thể ngăn lũ nhà báo truyền hình Mỹ nhốn nháo đến ghi hình, các hành động bạo liệt mất nhân tính, các hình ảnh thương vong của lính Mỹ được trình chiếu trên TV đã đánh vào lương tâm công chúng. Họ đòi hỏi phải chấm dứt chiến tranh ngay lập tức. Họ coi chiến tranh là bẩn thỉu
__________________________

Sau khi kết thúc chiến dịch, Liên mệt mỏi tìm một góc nào ít người để nghỉ ngơi, trong bộ quân phục rách nát và máu tanh dính khắp người, thở dốc cô nhìn lên bầu trời, không còn bom đạn nữa, chiến dịch thành công tuyệt vời. Nở một nụ cười, cô reo lên thích thú

- Chúc mừng cô, chúng ta chắc chắn đã có thể có một cuộc đàm phán đấy

- Tôi biết mà, chắc chắn rồi - Liên nhảy một điệu nhảy vui vẻ

Như mỉm cười nhìn Liên, lúc vui trông Liên bây giờ như một đứa trẻ được cho kẹo vậy, còn lúc chiến đấu thì lại nghiêm túc vô cùng
___________________________

Alfred đang chuẩn bị cho cuộc đàm phán của mình, anh đến giờ vẫn không thể tin được những gì mà Liên làm đến tận bây giờ, nó hoàn toàn đẩy Alfred vào ngõ cụt không thể suy nghĩ được gì hơn nữa. Một thiên tài quân sự như anh ta mà bây giờ chẳng thể nghĩ cho ra được một kế hoạch quân sự cho đoàng hoàng sao?

Cạch

Tiếng mở cửa vang lên, Liên bước vào trong bộ áo dài thướt tha, khuôn mặt tuy vẫn vô cảm nhưng thoáng trong đáy mắt có niềm vui len lói

- Giờ thì Alfred, tôi cần anh công nhận Chính phủ Cách mạng lâm thời Cộng hòa miền Nam Việt Nam có vị thế ngang với Việt Nam Cộng hòa và quân đội anh hãy " xuống thang" chấm dứt ném bom miền Bắc Việt Nam

Alfred gật gù nghe Liên nói, nhưng đôi mắt không ngừng chăm chú nhìn vào Liên, bất giác anh ta đưa tay vuốt mi mắt Liên

- Liên à...

Alfred nói với chất giọng đều đều, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hổ phách như bị thôi miên

- Tại sao em phải như vậy? Nếu có anh bảo vệ thì không phải tốt hơn sao? Em thật quá đáng đấy Liên à

- Vì tôi cần tự do!

Alfred giật mình khi Liên trả lời

- Tôi muốn sống là chính một đất nước chứ không muốn sống với tư cách thuộc địa - Ánh mắt Liên kiên định

Alfred bất ngờ nhìn Liên, đôi mắt Liên bây giờ lại giống anh khi xưa, cũng tham muốn tự do, muốn được sống như một đất nước do đó anh mới phản bội lại Arthur

- Em làm tôi nhớ đến khi xưa đấy Liên à
________________________

Ngày 31 tháng 3 năm 1968, lần đầu tiên kể từ đầu cuộc chiến, chính phủ Mỹ buộc phải xuống thang chiến tranh. Tổng thống Lyndon B. Johnson tuyên bố chấm dứt ném bom miền Bắc Việt Nam, sẵn sàng đàm phán để chấm dứt chiến tranh, không tăng thêm quân theo yêu cầu của Bộ chỉ huy chiến trường và từ chối tranh cử nhiệm kỳ tới. Tân tổng thống Richard M. Nixon, thắng cử vì hứa chấm dứt chiến tranh, tuyên bố sẽ dần rút quân về nước và đàm phán với Quân Giải phóng. Chiến lược Chiến tranh cục bộ được kỳ vọng sẽ đem lại chiến thắng cho Mỹ giờ bị loại bỏ. Vấn đề của Mỹ bây giờ không còn là chiến thắng cuộc chiến nữa mà là rút ra như thế nào

                   TO BE CONTINUED (◍•ᴗ•◍)❤
_________________________

Phew, cuối cùng thì cũng xong đươc một nửa trận chiến rồi :')

Thật sự thì kháng chiến chống Mỹ của dân tộc ta kéo dài 20 năm lận nên tui đã cố gắng gói gém lại gọn bớt rồi quăng vào truyện nên mấy chap này đều từ 3000 mấy từ trở lên không hà ( ;∀;)

Đọc truyện + vote + bình luận cho mình nha, nếu có sai sót gì thì ib hoặc bình luận cho mình biết nha (◍•ᴗ•◍)❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip