22 - Mèo hoá sói 1
Đã là phận nam nhi - nói thì phải giữ lấy lời. Nói kết hôn liền kết hôn.
Tầm 3, 4 ngày sau, khi tỉnh dậy, tôi liền thấy mình trong bộ âu phục lễ cưới màu trắng tinh khôi, nằm gác đầu lên đùi Dermot, cậu ta thì đang cầm vô lăng, tập trung lái xe. Tôi thực sự bị Dermot làm cho kinh hoảng. Còn cậu ấy thì vẫn vẻ mặt trầm ngâm như chẳng có gì kỳ lạ. Thậm chí còn mỉm cười ngây ngô chào buổi sáng với tôi.
Tôi lười biếng đáp lại. Rồi ngắm nhìn những hình ảnh lướt ngang qua chiếc kính xe, khí trời trong lành mát mẻ, những tia nắng ấm nhảy múa lượn sóng trên tán cây, bóng lũ trẻ nô đùa trước nhà hay những người tản bộ cùng chú cún cưng,... Khung cảnh sinh động, nhộn nhịp tràn đầy sức sống của một ngày mới tốt lành. Tôi vươn tay lên, đón lấy ánh nắng, như khát khao sự ấm áp của nó. Dermot chợt cau mày trừng tôi, biểu hiện rất khẽ. Giống như lần tôi bước đến tấm tranh vẽ nhìn y như chiếc cửa sổ và quang cảnh sau nó vậy. Cậu ta có vẻ không thích lắm việc tôi có niềm yêu thích đối với những thứ thuộc về thế giới bên ngoài.
-"Nè Dermot, tôi từng có ước mơ sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới khi lớn lên..."
Tôi ngập ngừng dò la suy nghĩ của Dermot, một con người phức tạp và khó hiểu này liệu ghét tôi tự do đến mức nào.
-"Tôi sẽ đi cùng cậu."
-"Không thích, đi một mình mới vui."
Tâm trạng vốn dĩ vẫn bình tĩnh, nghe câu nói này liền trở nên tồi tệ, Dermot không nhân nhượng một cỗ khí độc ác đe doạ tôi nhưng nét mặt vẫn một vẻ điềm đạm đến khó tả.
-"Chân cậu... tôi không ngại bẻ gãy nó đâu."
Chỉ một câu vỏn vẹn cũng đủ tả sát khí của nó. Dermot quả thật có khí chất uy áp người.
-"... Cậu không thích tôi một mình bên ngoài đến thế à?"
-"..."
Cậu ấy im lặng, một tiếng cũng không phát ra nhưng gương mặt thì tỏ rõ tất cả những suy nghĩ trong tâm tư. Xem ra cậu ta định sẽ bẻ gãy chân tôi thật nếu tôi dám làm như thế. Tuy nhiên, tôi nhây từ trong máu, không có câu trả lời rõ ràng thì tôi phải ép được cậu ta nói ra thì mới ngưng.
-"Ê... Nè... Có nghe không đó? Hú hú."
Tôi chọt chọt đôi má phúng phính của Dermot, chúng lạnh như băng.
-"Hôm nay là ngày vui của chúng ta, y/n... Tôi mong cậu sẽ không làm gì ngu ngốc."
Bầu không khí bỗng chốc trở nên nghiêm trọng, khung cảnh yên bình bên ngoài cũng chẳng thể làm ảnh hưởng đến sự ngột ngạt, căng thẳng mà Dermot đang tạo ra. Tôi cảm nhận, quả nhiên cậu ta ghét đến kịch liệt chuyện này mà. Thật may mắn là tôi cũng đã quen với việc tối ngày ru rú trong nhà nên xem chừng cũng không có gì mệt mỏi lắm.
-"Đùa tí thôi mà, hehe. Tôi làm được gì đâu chứ."
Tôi đưa tay vuốt ve chiếc cằm Dermot, như đang vuốt ve một chú mèo nhỏ cáu kỉnh, nét mặt cậu ta hoà hoãn lại. Nhưng vẫn liếc nhìn tôi với ánh mắt dò xét, xem ra vẫn chưa tin tưởng lắm. Dermot cứ liếc tôi đến mức gương mặt này muốn thủng lỗ. Có lẽ tôi đã đề cập đến chuyện không nên nói.
-"Cậu giận tôi hả..?"
-"Không có."
Ai nha, thật là... Miệng thì trả lời một nét, mặt thì thể hiện một đằng. Tôi đủ thông minh để nhận biết mà.
-"Vậy thì là dỗi. Dermot của tôi dỗi tôi phải không?"
-"Tôi thích gọi chồng hơn."
Cậu ấy ngắn gọn đáp một câu không liên quan.
-"Rồi rồi, chồng dỗi tôi phải không?"
-"Không có."
Ca này khó nha. Nội dung chính của câu thì không trả lời mà chú ý phần xưng hô là như nào. Được, cậu thích thì tôi sẽ chiều thôi, vô tư mà.
-"Không sao chồng tôi dỗi nhìn vẫn dễ thương, cứ dỗi đi, tôi ngắm."
Đôi tai Dermot chuyển sang phớt hồng, tôi liền biết cậu ấy đã tha tội cho tôi. Đôi khi tôi tự thấy Dermot thật đơn giản, đáng yêu làm sao.
Ah... Muốn hôn cậu ấy quá...
Tôi mà làm vậy thì chắc gây ra tai nạn giao thông mất, nên kiểm chế lại thôi bản thân à.
-"Dermot."
-"..."
-"Chồng."
-"Vâng y/n."
Hài thật. Chắc tôi chơi trò gọi tên gọi chồng này cả ngày cũng được. Tôi tủm tỉm khoái chí cười với những ý nghĩ ngây ngốc của bản thân mình.
Dermot vẻ mặt đã dịu dàng hơn hẳn, bị phân tâm bởi nụ cười của tôi. Không biết cậu ấy suy nghĩ gì trong đầu mà tự dưng tai đã đỏ ngày càng đỏ gay gắt. Tôi nhận định tình hình, mới biết rằng nãy giờ mình vẫn giữ nguyên tư thế cũ từ lúc ngủ đến lúc tỉnh dậy tới giờ - đầu nằm gác lên đùi Dermot. Nhưng do chủ nhân vật thể đã thức, các chi cứ cựa quậy, những lọn tóc nhỏ cứ chà xát vật to lớn dưới lớp vải dày, không khỏi khiến nó có chút ngứa ngáy mà trương phình lên. Nở nụ cười nham hiểm, tôi vờ như không biết gì, tiếp tục chuyển động cơ thể nhiều một chút.
-"Chồng ~"
Cố tình gọi với một giọng điệu câu dẫn. Tôi chăm chú quan sát gương mặt nhẫn nhịn, hơi hướng khó chịu của Dermot. Khí lạnh của máy điều hoà cũng không ngăn được, thân nhiệt cậu ấy nóng lên, trán bắt đầu chảy mồ hôi nhưng vẫn cật lực kiềm nén, gắng gượng giữ vững tay lái. Tôi tự ý thức được cậu ta vẫn đang lái xe nên chỉ vờn chút rồi dừng. Miệng cười tà mị nhìn Dermot, hai má hồng hồng thi thoảng cũng ngó xuống mặt đối mặt với tôi nhưng không nói một lời. Thật tạo cảm giác khiến cho người khác muốn trêu ghẹo mà.
-"Nếu y/n thực sự muốn làm đến như vậy thì... Dù sao cũng không vội. Chúng ta có thể dừng xe một chốc rồi tiếp tục đi cũng được..."
Im lặng một hồi lâu, mãi mới cất tiếng nói, Dermot liền làm tôi thấy hối hận về hành động lỗ mãng của mình khi nãy. Giờ đến lượt trán tôi chảy đầy mồ hôi, ồ ạt như suối vì căng thẳng.
-"Ơ nào, đâu có... Tôi có muốn làm gì đâu. Cậu cứ tự nhiên tiếp tục lộ trình đi."
Nhanh chóng ra kế rút lui, tôi không muốn vừa nằm liệt xuống đất vừa cử hành hôn lễ đâu. Ai mà biết sẽ có bao nhiêu người ở đó nhìn tôi chứ.
Dermot dường như không để ý đến lời nói của tôi, cậu cầm vô lăng quẹo vô một góc khuất không người, kéo tôi ngồi lên đùi cậu, mông tôi đặt ngay lên chỗ hung khí đang ẩn náu chỉ sau một lớp vải. Tay không nhẫn nhịn còn sờ soạng tứ tung mơn trớn khắp thân thể. Vẻ mặt mê luyến ngắm nhìn tôi dưới bộ âu phục cưới trắng tinh khôi. Đôi môi mỏng mấp máy, nhỏ nhẹ thầm thì sau mang tai mẫn cảm.
-"Tự làm tự chịu thôi... Y/n cứ xem như chúng ta đang hâm nóng tình cảm trước hôn lễ đi..."
Thôi rồi lượm ơi...
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Tác giả: Hiểu chứ mọi người ( ͡° ͜ʖ ͡°) Hiểu chương tiếp theo nội dung về cái gì rồi ha( ͡° ͜ʖ ͡°) Btw, chương ngược đang rất gần nha ^^!
Cập nhật #1: Vừa mới sửa một chi tiết nhỏ để tránh cho chương 25 bị phi logic.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip