Chương 10
Anh đang lựa đồ thì nghe tiếng ba mình vang lên rất lớn thành ra cho chân chạy nhanh qua phòng ông
Nhất Bác cũng không gấp vì cậu biết trước chuyện gì rồi mà , món quà này cậu dành cho ông chẳng qua là giao lưu một chút thôi...không có gì đáng rợn cả , chỉ tiếc có tật giật mình nên ông đã biến cái mở màn này thành điều cực kỳ đáng sợ mà thôi...
" ba...có chuyện gì vậy ba ? "
Tiêu Chiến chạy nhanh vào phòng nhìn ông đang ngã trên sàn , dưới nền nhà toàn dính thứ gì đó như máu...nhưng dưới đôi mắt của anh thì liền nhận biết đó chỉ là màu , cũng như không bốc lên mùi tanh...
" ba...có sao không ba ? "
Anh đi lại đỡ Tiêu Vĩ đứng lên , cơ thể của ông vẫn còn đang run , sắc mặt thì khó coi...
" không...ba không sao "
Tiêu Chiến dìu ông đứng lên , song đưa mắt nhìn lên bức tường có ghi mấy chữ bằng màu đỏ to đùng
" tai nạn năm đó , hàm oan tham ô , tôi bắt ông phải trả giá "
Tiêu Chiến đọc xong thì khó hiểu và chau mày , câu đó là ý gì ? Đe dọa hay ghi bừa ? Vì trong mắt anh Tiêu Vĩ là một người quang minh lỗi lạc...
" có chuyện gì vậy công tố Tiêu "
Nhất Bác thấy ở đây có Tiêu Vĩ cũng như trợ lý của ông đang bước vào , thành ra xưng hô với Tiêu Chiến cũng lịch sự hơn...
" chắc là có người muốn gây rối "
Mặt Tiêu Chiến có chút lo lắng quay lại nói với Nhất Bác
" cậu ta là ai vậy ? Đến từ lúc nào ? "
Nhà có chuyện như thế còn có người ngoài chứng kiến khiến không không hề vui
Huống chi đây còn là người lạ ông chưa từng gặp qua , mới sáng sớm đã có thể xuất hiện ở đây thì chính là đến từ hôm qua , nhưng nếu đến từ hôm qua thì xác suất gây ra vụ này rất cao
" cậu ấy là cấp dưới của con , đến nhà mình từ hôm qua "
Sự nghi ngờ về Nhất Bác trong lòng Tiêu Vĩ càng cao , liền kêu vị trợ lý của mình đến bắt cậu đem về sở . Ông thà bắt lầm còn hơn bỏ sót
" ba...không phải cậu ấy làm đâu ba à "
Tiêu Chiến liền dang tay dùng thân che chắn Nhất Bác cho ông Dương đừng bắt được cậu...
" con lấy gì chứng minh không phải cậu ta làm ? "
Đó giờ chưa từng xảy ra điều này , nhưng đêm hôm cậu ngủ lại đây thì sáng ra lại có chuyện lớn như thế , nói sao chẳng bị hiềm nghi...
" con......con...đêm qua chúng con..."
Tiêu Chiến nói không thành lời , anh đâu thể nào bảo đêm qua do bị còng chung một chỗ mà ngủ cùng nhau được
" thế nào ? "
Nhìn anh nói không đặng thì ông nhíu mày hỏi . Nhất Bác khẽ đẩy nhẹ anh qua một bên và đáp lại Tiêu Vĩ
" đêm qua chúng tôi cùng nhau bàn về một vụ án , do quá khó thành ra cả đêm không chợp mắt . Chắc anh Tiêu sợ bác trách mắng nên không thể nói "
Tiêu Chiến đưa mắt nhìn Nhất Bác , anh biết nói dối là tốt nhất ở thời điểm này...nhưng lòng anh như đang day dứt , vì anh chưa từng nói dối người ba này bao giờ
" thật không ? "
" dạ thật "
Nghe con mình trả lời như thế thì ông cũng tin . Nhất Bác không ngờ Tiêu Chiến lại bảo vệ cậu...
Cậu nghĩ có cần cảm ơn sự tốt bụng ngu ngốc này không ? Do Tiêu Chiến ngỡ cậu đã bị còng , đâu thể đi lung tung nên mới bênh vực
Chứ Tiêu Chiến nào hay biết , lòng tốt hiện tại của anh chính là thứ gián tiếp hại chết Tiêu Vĩ lẫn bản thân anh..
Sau này khi mọi chuyện dở lỡ...chẳng biết Tiêu Chiến sẽ ra sao nữa , hiện tại không thể nói trước được gì . Nhưng chắc sẽ đau lắm...
Không phải Nhất Bác làm thì thôi , chuyện này coi như dừng ở đây...
" con...về phòng thay đồ và xuống lầu ăn sáng đi , còn đến sở nữa mà "
" nhưng mà ba à...chuyện này "
Tiêu Chiến còn muốn điều tra rõ là ai lại chơi mấy cái trò này
" để tự ba điều tra...con về phòng đi "
" nhưng mà ba... "
Ông giơ tay lên ngăn cản không cho Tiêu Chiến nói tiếp nữa . Anh thấy vậy cũng thôi , nhìn Nhất Bác rồi ra hiệu cho cậu cùng anh rời đi
Việc trên xảy ra trong nhà của Tiêu Chiến , anh muốn bắt tay điều tra là chuyện đương nhiên . Thế mà Tiêu Vĩ đã bảo thế thì anh không nhúng tay vào vậy...
" sao không thấy ai hết vậy ta...lạ thật đó.... "
Tiêu Chiến cùng Nhất Bác ngồi xem lại các camera gắn trong nhà nhưng chẳng thấy bóng dáng ai cả . Từ sân sau , ban công...cầu thang và cả trong phòng của Tiêu Vĩ thì không có gì bất thường , một con ruồi bay ngang cũng chẳng có...vậy ai gây nên chuyện như thế ?
Tiêu Chiến liền có chút rồi , cứ cho đoạn clip tua đi tua lại vẫn không thấy gì bất thường hết
" có khi nào...là cái đó , cái đó làm không ? "
" cái đó , cái đó ? "
Tiêu Chiến lập lại hai lần , rồi tự lắc đầu
" trên này không có chuyện đó đâu "
Anh chẳng phải không tin về chuyện tâm linh , nhưng nếu thật là cái đó làm thì sao lại dùng màu thay gì là máu mới đúng chứ ?
" đâu phải ở nước chúng ta không có những vụ án về người cõi âm làm chứ ? "
" đợi tin từ ba tôi đi "
Chưa có thông tin gì rõ ràng , anh chẳng muốn đưa ra kết luận...
Nhất Bác gật gật đầu , cậu chẳng phải là thần thánh gì mà tàn hình đi chẳng thấy bóng đâu . Do Nhất Bác từng học một khóa về IT , nên đã cắt ghép các đoạn camera lại thật liền mạnh . Trừ khi đem nó đi kiểm chứng thì mãi mãi sẽ không nhận ra nó bị chỉnh sửa
" anh Tiêu à...tôi về trước nha , vì từ nhà anh đi bộ đến sở cảnh sát sẽ mất rất nhiều thời gian "
" đi bộ sao ? Hôm qua cậu đến nhà tôi cũng là đi bộ ? "
Khi nghe Nhất Bác nói Tiêu Chiến liền ngạc nhiên mở to mắt...cậu chịu bỏ công sức lội mấy cây số chỉ vì muốn thăm hỏi vết thương của anh...
" đúng...tôi đi bộ "
Tiêu Chiến biết lội bộ sẽ rất mệt thành ra đã đưa ra một chủ ý...
" thuận đường mà...để tôi chở cậu đi "
" nhưng mà...nhưng... "
Tiêu Chiến cười nhẹ bảo không sao , rồi lấy chìa khóa xe đưa cho cậu...
" cầm chìa khóa rồi bảo dì Lam dẫn cậu xuống gara , nhờ dì ấy chỉ cho cậu biết xe nào là của tôi rồi lái nó đến trước cổng chờ tôi xuống "
Nhất Bác đưa tay nhận lấy , cậu không tin mọi chuyện lại đúng như những gì cậu thu xếp đến vậy
" à mà cậu biết lái không ? "
Nhất Bác đáp lại là có , cậu từng lái xe cho đội trưởng mình hoài nên biết . Tiêu Chiến cũng gật đầu rồi đi thay đồ , còn cậu thì đi làm theo những gì anh nói...
Lúc cả hai vào trong xe thì Nhất Bác có bảo muốn vào nhà vệ sinh một chút
" vào nhà của tôi đi "
" tôi đi công cộng được rồi cũng không xa nhà anh là bao . Chứ giờ vào trong nhà của anh thì kỳ lắm "
Nhất Bác đã nói vậy thì anh cũng đành chịu thôi , cậu đi đâu được thì đi...
Cậu bước không quá 10 mét đã đến nhà vệ sinh công cộng rồi , Tiêu Chiến trong thời gian chờ đợi cũng lấy bản báo cáo ra xem thử
Tầm mắt cũng đảo qua gương chiếu hậu một cái , nhờ vậy mà Tiêu Chiến mới phát hiện có chuyện không hay
Phía sau xe của Tiêu Chiến đang bóc cháy , anh có một chút hoảng liền cho tay mở cửa để có thể chạy ra ngoài nhưng không được
Cửa xe đã bị khóa chặt , anh muốn mở cỡ nào cũng chẳng được...chìa khóa xe cũng đã bị Nhất Bác cầm đi luôn rồi , làm anh muốn thoát khỏi xe là điều không thể
" sao lại như vậy chứ...sao lại như vậy "
Tiêu Chiến không phải sợ chết mà là không muốn chết trong cái trường hợp như thế này...
Anh có cho chân đạp mạnh cửa xe liên tục nhưng nó vẫn không tài nào mở ra được...chẳng lẽ số phận của anh sẽ kết thúc như vầy sao ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip