Truyen2U.Vip - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18

" Tiêu Chiến, anh đang làm cái gì vậy hả? "

Nhất Bác thấy Tiêu Chiến lâu quá chưa ra nên mới vào nhà tắm xem thử, nhờ vậy mới gặp cảnh mặt anh đã hoàn toàn chìm vào trong nước. Cậu hoảng hốt chạy nhanh lại đỡ anh ngồi dậy...

" hả... "

Giờ đây hình như Tiêu Chiến mới khôi phục thần trí, Nhất Bác chỉ biết mở to mắt nhìn anh. Anh không giống Tiêu Chiến cậu từng biết chút nào...

" có chút chuyện vậy mà anh định tự tử rồi à? "

" tôi...đâu có tự tử "

Tiêu Chiến đúng là bị tổn thương từ thể xác đến tinh thần nhưng đâu yếu đuối đến mức có chút chuyện xảy đến là đi chết. Huống chi anh còn là nam nhân, dù đã đụng chạm cũng đâu có thiệt thòi gì như nữ nhân...

" vậy...vậy sao anh? "

" tôi...tôi bận nghĩ một số chuyện... "

Anh thật không có ý tự tử, chỉ là không ngờ mới tựa đầu vào thành bồn, khép mắt nhớ lại mọi chuyện vừa qua thì nhanh thôi đã vô hồn rồi...

Nhất Bác lo thật sự, nếu Tiêu Chiến mãi lo nghĩ đến mức nước ngập mặt cũng chẳng hay thì nguy rồi.

" ra thôi...đừng ngâm nữa, anh sẽ bệnh đó "

Nhất Bác cho tay vào bồn ôm Tiêu Chiến ra ngoài, sau đó giúp anh lau người và mặc lại quần áo. Anh giờ cứ ngơ ngơ, tựa như mất hồn...cậu nhìn mà phát sợ.

" về Bắc Kinh nha, anh ngồi xe nổi không? "

Nhất Bác ngồi xổm xuống nắm lấy Tiêu Chiến và hỏi, anh nghe cậu nói chuyện mới định thần lại khẽ gật đầu.

Cậu dắt anh xuống nhà, lấy thức ăn sáng mẹ mình đã chuẩn bị sẵn mang theo ra xe cho anh có đói thì dùng. Trước khi bước khỏi cửa nhà thì mẹ Vương có lên tiếng

" tôi nghĩ Tiêu Vĩ sẽ chẳng nói sự thật với cậu đâu, nhưng tôi tin cậu đủ thông minh để hiểu đâu thật đâu giả "

" con biết rồi dì "

Tiêu Chiến đứng lặng một chỗ mất cả phút mới có thể lên tiếng đáp lại. Xong Nhất Bác cũng dẫn anh đi...

Lên xe thì Tiêu Chiến cũng ngủ mất, Nhất Bác mở máy lọc không khí và chỉnh ghế hơi ngã về sau cho anh dễ chịu.

Tiêu Chiến thật quá mệt mỏi rồi, nếu suy nhược cơ thể còn có thể nhanh hồi phục nếu chịu ăn uống hoặc truyền dịch...nhưng đằng này còn có mặt tinh thần.

Tiêu Chiến thấy mình sắp không chống đỡ nổi rồi, khi về nhà còn đối diện Tiêu Vĩ. Chưa bao giờ anh thấy cụt hướng như hôm nay...thật chẳng biết phải làm cái gì nữa.

Cũng gần buổi chiều mới về đến nơi, trước lúc anh tháo dây an toàn để vào nhà thì Nhất Bác hỏi.

" anh cần tôi giúp anh tìm xem dì Diệp ở đâu không? "

" cậu làm được hả? "

Do Tiêu Chiến chưa biết cậu thật sự là ai nên nghĩ thế lực nhà mình mới tìm người nhanh nhất, thành ra ngạc nhiên mà hỏi.

" tôi có quen bạn làm thám tử...sẽ nhanh có tin cho anh thôi "

Nhất Bác lại nói dối rồi, Tiêu Chiến thấy vậy cũng tốt, nếu như đích thân anh điều tra bị Tiêu Vĩ phát hiện sẽ có chuyện không hay, vì vậy anh cũng đồng ý với cậu.

Nhất Bác cũng muốn tìm người đã nuôi dạy cậu lúc nhỏ để trả ơn thôi, chứ không có ý xấu. Nên vấn đề tìm Diệp Liên để tròn kế hoạch trả thù là không có...

" cảm ơn "

Nhất Bác cười nhẹ, đưa tay luồn ra sau ót Tiêu Chiến, rồi cậu đưa mặt mình kề sát vào mặt anh, khẽ buông xuống một nụ hôn.

" được rồi...tôi vào nhà đây "

Chỉ mới môi chạm môi đã bị Tiêu Chiến đẩy ra khiến Nhất Bác không vui, hành động nuốt nước bọt và mím mím môi nơi cậu đều nói lên tất cả.

" nhưng xe này...là xe của anh "

" cậu giữ đi...sau này đến đưa đón tôi đi làm "

Nhất Bác mở to mắt, Tiêu Chiến đã chấp nhận yêu cầu hồi sáng của cậu rồi sao?

" nhìn gì chứ...hay hối hận khi nói muốn làm đôi tay cho tôi? "

Tiêu Chiến lại đanh đá rồi, chu choe môi hỏi, mà chỉ cần anh trở lại như trước thì Nhất Bác vui lắm, cậu cười lớn phớt phớt tay bảo.

" không có...là do không tin nổi thôi "

Tiêu Chiến xùy một tiếng rồi đi nhanh vào trong nhà với sự ngượng ngùng và gương mặt hơi đỏ ửng. Anh thấy đã cùng Nhất Bác làm rồi thì cho nhau một cơ hội cũng chẳng có gì là không tốt.

Tính khí của Nhất Bác cũng cương trực giống anh, nên từ lâu anh đã có cảm tình và làm anh em tốt trên những cuộc chiến bắt tội phạm với cậu. Giờ thì mối quan hệ đó càng đi xa rồi

Tuổi của Tiêu Chiến cũng đâu còn nhỏ. Chỉ là như vầy lại giống trâu già gặm cỏ non...mà chính vì tuổi tác chênh nhau khá nhiều mới khiến anh chẳng cam tâm nằm dưới. .

Tiêu Chiến vừa vào nhà thì thấy Tiêu Vĩ định ra ngoài, lúc thấy ông, anh liền căng thẳng cũng như có cảm xúc lạ lẫm không tên xuất hiện.

Lòng anh tựa như muốn hỏi mà lại không dám, vì sợ biết được sự thật cũng như phải nghe người ba mình kính trọng lâu nay lại nói dối. Chưa bao giờ anh thấy bản thân mình tệ đến vậy, chẳng dám đối diện sự thật. Anh hít một hơi sâu rồi hạ quyết tâm đi lại cùng Tiêu Vĩ nói chuyện.

Dù cho chuyện năm xưa ra sao, ai đúng ai sai thì Tiêu Chiến cũng muốn nghe, vì anh muốn biết rõ mọi vấn đề về mẹ mình.

" ba...ba ơi "

" sao vậy con? Con muốn nói chuyện gì sao? Gấp không "

Tiêu Vĩ nhìn đồng hồ trên tay rồi hỏi Tiêu Chiến, vì ông cũng sắp trễ giờ rồi. Tự dưng từ ngữ trong cuống họng anh lại chẳng muốn thốt ra...môi hơi mấp máy nhưng không biết phải mở miệng thế nào.

Ông không nhìn biểu hiện khó khăn khi nói trên mặt của anh thành ra không biết...cứ lo soạn giấy tờ và bảo.

" nếu con không nói thì ba đi đây "

Ông sách túi công sở lên và đi lướt qua Tiêu Chiến, anh thấy sớm muộn gì cũng phải hỏi thôi...ngập ngừng hay dời lại cũng chẳng tránh khỏi cả đời, nên từ tốn cất tiếng.

" mẹ con...còn sống đúng không? "

Tiêu Vĩ nghe nhắc đến Diệp Liên liền đứng ngay lại, vẻ mặt tối sầm quay lại hỏi anh.

" ai nói với con chuyện này? Con đã gặp ai hả? "

Nhìn vẻ mặt mang sự gấp gáp còn tức giận vì chuyện mình che giấu bị người khác phơi bày của ông thì Tiêu Chiến đã nhận biết được gì đó rồi. Theo thông thường nếu ông không nói dối thì cửa miệng sẽ chẳng thốt ra hai câu hỏi đó đâu.

" ai nói không quan trọng, quan trọng là mẹ con chưa chết đúng không?"

Tiêu Vĩ buông túi công sở, đưa hai tay lên áp vào gương mặt đầy thương đau của Tiêu Chiến và nhỏ nhẹ bảo.

" con trai à...ba mặc kệ người khác nói những gì với con, để con về đây hỏi như thế...nhưng con phải tin ba chứ...ba mới là ba của con kia mà "

Tiêu Vĩ đang ngon ngọt dỗ dành Tiêu Chiến, ông làm bao nhiêu chuyện xấu, khắt khe với bao nhiêu người cũng chưa từng đánh anh một cái, ông rất thương anh, ông không muốn để anh mang ấn tượng xấu về mình...

Tiêu Chiến muốn thoát khỏi sự ôn nhu yêu thương này ngay lập tức, nhưng như thế là tỏ rõ thái độ quá rồi. Hiện tại cũng chưa biết nên tin ai thành ra anh chọn phương án tiếp thu. Để phía Nhất Bác điều tra xem thế nào rồi tính bước kế tiếp...

Anh vờ tin Tiêu Vĩ, nhẹ gật gật đầu rồi bảo rằng mình mệt và muốn lên phòng nghỉ ngơi. Ông đương nhiên đồng ý, đợi bóng dáng anh đi khỏi ông liền kêu trợ lý Dương

" anh mau điều tra cho tôi, gần đây nó đi đâu và gặp những ai, còn nữa cả tung tích của Diệp Liên "

Từ khi ông đuổi bà đi thì cắt đứt liên lạc, cứ ngỡ việc này sẽ chôn vùi nào ngờ hôm nay được Tiêu Chiến nhắc đến làm lòng anh lo lắng...

Tiêu Chiến nằm phịch xuống giường, cảm giác mệt mỏi đến sâu trong xương tủy và linh hồn.

Nghe ai là đều anh rõ nhất, nhưng bên nào cũng chẳng căn cứ vậy thì anh đợi có kết quả tìm kiếm thôi...

Nhanh thôi đã trôi qua một ngày, Tiêu Chiến vẫn thấy tinh thần không khá hơn là bao, cứ thất thần và thơ thẩn

Nhưng khi gặp Nhất Bác gọi lại vui mừng, vì khả năng cao là cậu có tung tích của Diệp Liên.

" tôi có tung tích mẹ của anh rồi, bà ấy đang ở Thượng Hải "

Tiêu Chiến vui mừng đến mức đứng lên, miệng cười tươi bảo.

" nhanh đến đưa tôi đi Thượng Hải, chúng ta lái xe xuyên đêm là kịp "

Nhất Bác cũng gác máy để chạy nhanh đến nơi Tiêu Chiến, anh xuống lầu để chờ cậu đến đón thì thấy xe ba mình vừa mới chạy khỏi cổng

" dì Lam...ba con đi đâu vậy? "

" nghe đâu đi Thượng Hải, nhưng ông chủ đang gấp nên không mua vé máy bay "

Tiêu Chiến liền phát hoảng, trên đời không có chuyện trùng hợp như thế được...chắc ông cũng có được tung tích của Diệp Liên và muốn che đậy. Anh không cho điều đó xảy ra được, lấy nhanh điện thoại ra gọi cho Nhất Bác.

" cậu đến đâu rồi hả...ba tôi đi trước chúng ta một bước rồi "

Nhất Bác nghe xong lòng cũng nóng như lửa...nếu để Tiêu Vĩ đi trước thì khả năng gặp lại mẹ của Tiêu Chiến rất thấp nên phóng xe như bay. Nhưng mà đột nhiên cậu lại nghĩ ra chủ ý gì đó rồi khẽ nhếch mép cười.

" Tiêu Chiến, tôi xin lỗi, xong vụ này tôi sẽ bù đắp lại cho anh thật tốt "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip