Chương 27
Nhất Bác cho tay ôm lấy cơ thể đang dần khụy xuống của Tiêu Chiến, ngực anh thủng một lỗ tuôn máu không ngừng. Súng cậu dùng là loại hảo hạng, dù đường bắn không xa nhưng lực đẩy đạn rất mạnh, viên đoạn xuyên luôn qua ngực anh và rơi xuống đất vang lên một tiếng cạch.
Tiêu Chiến nằm trong lòng cậu, hơi thở yếu ớt, khó khăn nói một câu.
" tha...tha cho ba của anh "
Có thể một mạng này của Tiêu Chiến không đủ đổi lại những bất hạnh mà cậu phải chịu cũng như hai mạng người. Nhưng anh vẫn không muốn cậu gϊếŧ ba mình.
" đừng nói nữa, em đưa anh đến bệnh viện, đừng bỏ em, đừng bỏ em "
" tha cho ba của anh, làm ơn "
Tiêu Chiến dùng cách này là thấy vẹn cả đôi đường rồi. Không phải tự tay bắt lấy Tiêu Vĩ, cũng chẳng đưa mắt nhìn Nhất Bác lún sâu vào thù hận để cuộc sống dần dần bị hủy hoại.
Tiêu Chiến chết đi mà mọi chuyện có thể cứu vãn thì coi như mãn nguyện rồi, huống chi giờ phút này anh không còn tiếc sống.
" anh phải bình an, bằng không sự hy sinh hôm nay của anh sẽ thành vô nghĩa "
Nhất Bác tựa như hăm dọa Tiêu Chiến, thật nếu anh mà chết thì cậu cũng sẽ kết liễu Tiêu Vĩ, rồi sau đó cũng đi theo anh luôn.
Nhất Bác rất sợ. Tiêu Chiến liệu có chờ kịp đến nơi cấp cứu không? Lỡ trên đường anh chết trên tay cậu thì sao?
Cậu sợ lắm, dốc sức chạy đi như bay. Cơ thể Tiêu Chiến bị xốc xáo theo từng bước chạy của cậu nên máu càng rỉ nhiều thêm.
Tiêu Vĩ lấy điện thoại ra, gọi cho trợ lý Dương bảo rằng.
" mau thu xếp mọi chuyện đi, Tiêu Chiến cũng không chắc nó sẽ sống được. Cho nên cứ tiễn hai đứa đó cùng đi một lượt đến âm phủ cho có bạn "
Tiêu Vĩ nói xong cũng tắt điện thoại, tự đi đến bệnh viện để xử lí vết thương. Là con mà chẳng nghe lời ông thì giữ lại làm gì. Triệt hết đi, để trên đời này ông sẽ làm chủ.
Nhất Bác đưa cậu đến bệnh viện gần đó, nhưng bác sĩ và máy móc ở đây không giỏi cũng như hiện đại bằng ở thành phố, nên họ chỉ cấp cứu tạm thời rồi chuyển viện
Nhất Bác biết Tiêu Chiến không chờ nổi khi về đến Bắc Kinh đâu, nên đem anh lên xe của mình. Xe có băng ca, ôxy và bác sĩ giỏi cũng có mặt đầy đủ để tiến hành phẫu thuật ngay trên đường chuyển bệnh.
" anh phải bình an, bình an.... "
Dù anh là con của Tiêu Vĩ thì đã sao? Vốn đó đâu phải cái tội mà để cớ sự như hôm nay xảy ra chứ.
" Tiêu Chiến, anh đừng bỏ em, đừng bỏ em "
Nước mắt đã lưng tròng, Nhất Bác không kìm được để nó tự rơi ra. Hình ảnh Tiêu Chiến khỏe mạnh, nói cười vui đùa cùng cậu cứ hiện ra trong đầu.
Nụ cười đầy nhu tình còn tỏa nắng, tựa như bao dung tất cả của anh khiến Nhất Bác khi nhớ đến liền nhói đau đến tim muốn vỡ tung.
" anh à...phải sống, anh phải sống, chúng ta cùng nhau xây nghiệp lớn nha "
Nhất Bác giữ chặt tay Tiêu Chiến, người bị rạch da thịt là anh. Nhưng cậu cũng như đang trải qua vậy, tựa hồ ai đó cũng phanh ngực cậu ra, rồi dùng dao hay kéo cắt cứa tim cậu.
" lão đại, không hay rồi "
" cái gì? "
Nghe tài xế hoảng hốt lên tiếng, Nhất Bác cũng chau mày.
" phía trước...phía trước "
Nhất Bác hạ kính xe xuống nhìn, đúng là ở phía trước có một chiếc xe khách đang chao đảo và chạy với tốc độ cao như mất thắng, muốn tránh cũng không biết tránh nên nào.
Và không lâu sau đó, một trận tai nạn đã xảy ra. Cái xe kia đã tông vào xe của Nhất Bác, khiến chiếc xe lăn mấy vòng và bốc cháy...những người ở bên trong, chắc chắn không thể thoát ra được.
Hơn 1 năm sau.
Tiêu Chiến đi đến mộ của Tiêu Vĩ, đặt xuống một bó hoa mà thuở đương thời ông rất thích ngắm.
" là của em ấy sao? "
Tiêu Chiến hơi kinh ngạc khi thấy có một bó hoa mới được đặt ở đây. Ngoại trừ Nhất Bác ra thì không còn ai có khả năng nữa.
Tiêu Chiến đưa mắt nhìn xung quanh, thì không thấy cậu ở đâu hết. Anh thở dài một hơi rồi thôi.
" ba à...ba nằm đây cũng đã một năm rồi... "
Hôm nay là ngày giỗ đầu tiên của Tiêu Vĩ, nhớ lại lúc anh biết chuyện và trải qua cú shock đó tính đến nay cũng đã hơn một năm rồi...
Thời gian trôi qua đúng là nhanh thật, chỉ như một cái chớp mắt mà thôi.
Ở với ông một chút thì Tiêu Chiến cũng về, anh đang đi chầm chậm xuống các bậc cầu thang thì gặp Nhất Bác đang đứng đợi.
Anh ngừng lại vài giây và đưa mắt nhìn. Sau một lúc thì cũng đi xuống. Cả hai tìm quán cafe rồi vào trong nói chuyện.
" anh định, chúng ta, cứ như vầy hoài sao? "
Nhất Bác cũng thấy hơi khó khăn khi mở miệng hỏi, thành ra nói ngắt quãng. Tiêu Chiến từ đầu đã căng thẳng, tay cứ khuấy ly cafe suốt.
" chứ em muốn chúng ta thế nào? "
Tiêu Chiến đó giờ cũng chẳng có tính do dự, mọi chuyện căn bản chần chừ cũng đâu thể giải quyết. Thành ra phải đối mặt thôi.
" không thể đến với nhau sao? "
Nhất Bác hơi ngập ngừng hỏi. Vì cậu biết rõ, Tiêu Chiến cũng giống như bản thân cậu thôi, nhưng sự khó chịu trầm uất trong anh còn nhiều hơn cậu gấp trăm ngàn lần, thành ra cậu càng thương anh nhiều hơn.
Chuyện quá khứ đâu thể xóa bỏ được, huống chi còn chưa phai nhòa, thì làm sao có thể nói đến chuyện tương lai cạnh nhau.
Nhớ lại vào lúc diễn ra tai nạn giao thông. Nhất Bác đã đoán ra được là Tiêu Vĩ làm, trước khi hai xe tông vào nhau thì Nhất Bác đã nhanh tay chụp lấy bình ôxy nhỏ cho Tiêu Chiến thở, rồi xốc anh lên ôm anh nhảy khỏi xe đang chạy với tốc độ chậm theo sự yêu cầu của cậu.
Nhất Bác cùng Tiêu Chiến lăn vào bụi cỏ, vết thương vừa khâu lại của anh liền chảy đầy máu, nhưng may là không mất mạng trong chiếc xe đang bốc cháy dữ dội.
Nhất Bác cũng đau, khủy tay và đầu gối đều bị thương. Nhưng may là có thể cùng đem Tiêu Chiến thoát khỏi tử thần.
Nhất Bác đứng dậy, ôm anh chạy bộ đến bệnh viện gần nhất. Giờ phẫu thuật đã xong, bình ôxy nhỏ này cũng cầm cự được một lúc, coi như tia hy vọng còn sáng lấp lánh.
Sau đó, Tiêu Chiến nằm viện cũng suốt 1 tháng mới bình phục, mất thêm một tháng mới sinh hoạt bình thường vì vết thương ở ngực đã hoàn toàn lành.
Tiêu Chiến đã dùng mạng để đổi lấy sự sống cho ông, dù bấy nhiêu đó không đủ để hóa giải những thương tổn cậu nặng mang thì cũng chẳng đồng nghĩa với việc cậu phải gϊếŧ ông mới được.
Tiêu Vĩ đã làm ra loại chuyện không thể tha thứ, Tiêu Chiến cũng không ngăn cậu đem những chuyện xưa phơi bày để ông chịu trách nhiệm hình sự.
Chỉ là...trong khoảng thời gian này, Tiêu Chiến chẳng dám nhìn mặt Nhất Bác. Anh thấy mình không có tư cách hay mặt mũi nào để đứng đối diện với cậu.
Riêng Nhất Bác thì thoải mái hơn, cậu yêu thì yêu, hận thì hận, dù gì người cậu căm thù cũng đâu phải Tiêu Chiến. Nói là vậy nhưng lòng vẫn nằng nặng khó tả, vì kẻ thù vẫn còn sống.
Mà Nhất Bác nghĩ rồi lại thôi, sớm muộn Tiêu Vĩ cũng thi hành án tử hình. Cũng đâu có khác gì với mong muốn bấy lâu của cậu, tiếc ở chỗ là chẳng phải chính cậu xuống tay mà thôi.
Tiêu Vĩ về sau cũng tự ăn năn hối hận trong tù, nghĩ lại mình gϊếŧ người chẳng gớm tay, cả con mình cũng muốn thủ tiêu thì sống làm chi cho chật đất. Do đó mà ông cũng tìm cách tự tử và chết đi.
Nhất Bác vẫn cứ nuôi ý định tự tay gϊếŧ ông, nhưng Tiêu Chiến vừa thập tử nhất sinh nên cậu chẳng dám hành sự manh động nữa, ông chết thì mọi chuyện cũng coi như kết thúc rồi.
Thù hằn cứ để theo thời gian trôi mà phai từ từ thôi...Ai đời đi trách người chết chứ, lúc sòn sống, ông không hề nhận được câu tha thứ của Nhất Bác, cứ coi như mang theo sự nuối tiếc ra đi chẳng thanh thản là giá trả đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip