Hai mươi
———————
Trên giường bệnh, Nhất Bác điên cuồng làm một màn tựa như dã hợp, đem Tiêu Chiến hành đến mặt mày không còn chút máu, ngất đi ở những phút đầu tiên. Nhưng cũng may là cậu biết ôm cái thân thể xụi lơ của anh đi tẩy rửa, sau đó đem cái áo bị rách cũng như đem cái quần kê dưới mông anh lúc nãy để hứng dịch và máu quăng đi.
Và thay cho Tiêu Chiến một bộ đồ bệnh nhân mới, sau đó mới tìm bác sĩ để hỏi tình trạng của anh, cũng như sai điều dưỡng băng lại vết thương ở cổ tay anh.
Nếu Nhất Bác không phải là một tổng tài thì vị bác sĩ kia đã mắng cậu rồi. Mạch tay Tiêu Chiến mới được nối, nguy cơ tàn phế là hết 90%, vậy mà cậu canh bệnh nhân kiểu gì để nó bật máu ướt đẫm bông băng thế kia? Cả ghim nước biển cũng rơi ra ngoài.
Tình trạng của Tiêu Chiến nếu cố tập vật lý hoặc phẫu thuật lại mấy lần thì có thể cầm nắm được vật nặng hơn 3kg, còn tình huống như hiện tại, nếu để lâu thêm một chút nữa thì chính là liệt suốt đời.
" Tình trạng của anh ấy là sao? "
" vẫn có thể sinh hoạt bình thường, chỉ là không nâng được vật nặng "
Nhất Bác quay sang nắm cổ áo ông xách lên và nghiến răng nói rằng.
" tôi đang hỏi tình trạng tâm lý của anh ấy, là sự bất thường nơi anh ấy đó "
Nhất Bác như tức giận, ánh mắt chứa lửa nhìn bác sĩ. Tiêu Chiến của cậu đột nhiên bất thường, cư xử chẳng giống như lúc trước vậy mà ông chưa từng đề cập đến là sao?
" Vương tổng, chuyện, chuyện là... "
Bác sĩ sợ nói lắp bắp, Nhất Bác trừng mắt một cái và nhìn ông đang thốt chẳng thành câu.
" cần phải xét nghiệm máu mới biết được Vương tổng, xin ngài cho tôi thời gian, kết quả 11 giờ sẽ có "
Nhất Bác buông tay, sau đó phủi phủi và bảo rằng.
" được, tôi chờ "
Khi điều dưỡng lấy máu Tiêu Chiến xong thì căn phòng này cũng chỉ còn anh với Nhất Bác. Cậu ngồi xuống cạnh bên, đưa tay vuốt tóc anh vài lần, gương mặt như đang lo lắng và buồn.
" sao anh lại như vậy chứ? Anh là đang muốn tôi phải thế nào? "
Đáng buồn cười. Biết lo, biết buồn, nhưng Nhất Bác lại chẳng biết điểm dừng là cái gì. Đã nhận ra tâm lý Tiêu Chiến có vấn đề thì cậu phải nhẹ nhàng giải quyết, ôn nhu trấn an. Đằng này thì đánh thẳng vào thứ anh đang sợ.
Chẳng biết làm thế nào thì ngồi yên báo bác sĩ cũng được mà. Chứ như hành động lúc nãy của Nhất Bác, chỉ khiến Tiêu Chiến càng tệ hơn khi tỉnh lại lần nữa.
Tiêu Chiến tỉnh lại là buổi tối, kỳ này hoảng hốt hơn hồi sáng rất nhiều. Khi tỉnh đã ngồi nhanh dậy, gấp gáp xuống giường.
" anh, anh định đi đâu? "
Nhất Bác đang gọt trái cây, nhìn Tiêu Chiến sốt sắng cũng giật mình đứng dậy ngăn cản anh.
" buông ra...súc sinh buông tôi ra, đừng chạm vào tôi "
Tiêu Chiến rất kích động, đầy bức xúc, dùng toàn lực xô đẩy Nhất Bác ra. Cậu chau mày rồi tát mạnh anh một cái khiến anh nằm bẹp xuống giường.
" dám mắng tôi sao? "
Muốn đối xử tốt với Tiêu Chiến nhưng Nhất Bác không bỏ được tính khí tệ và dễ nóng giận của bản thân thì sao có thể cải thiện được đây? Anh đã như thế, nếu cậu còn chẳng biết hạ giọng thì mọi thứ càng nghiêm trọng hơn thôi.
Tiêu Chiến toàn thân run rẩy, đôi mắt chứa nước, Nhất Bác đánh tựa trời giáng làm anh vừa đau vừa hoảng. Cậu đưa tay vị lấy vai anh, muốn đem khoảng cách của cả hai ngắn lại, nhưng lần nữa nhận lại sự gạt bỏ từ anh.
" cút đi, tránh xa tôi ra...cút đi...aaa "
Tiêu Chiến nổi giận hét lớn, tay chầm chậm lần mò xem mép giường phía bên kia ở đâu để cho chân đi xuống, chứ Nhất Bác đang chặn phía bên này rồi.
" định trốn tôi à? Tiêu Chiến tôi nói cho anh biết, cả đời này của anh, đừng hòng thoát khỏi tôi "
Nhất Bác xách tay Tiêu Chiến, sau đó kìm chặt anh lại, để mặt anh cùng cậu đối diện.
" buông, buông ra...đừng chạm vào tôi, buông ra, buông ra cho tôi, đừng chạm vào tôi a...không thích, không muốn nữa...aaaaaaaaa "
Tiêu Chiến dùng hết sức để la hét, chỉ mong Nhất Bác buông ra thôi. Anh sợ cậu lắm, hận cậu lắm. Cái người đặt nhục dục lên đầu đó sao có thể chạm vào người anh được?
Nhất Bác mặt như lo ngại cố giữ chặt Tiêu Chiến đang vùng vẫy. Anh không khống chế được bản thân nữa rồi, sợ thế nào, lo ra sao đều bộc lộ hết, còn chống đối ra mặt.
Chỉ cần nghe giọng của Nhất Bác vang lên, chỉ cần cậu đụng chạm vào người thì Tiêu Chiến chỉ nghĩ là mình sắp bị cưỡng bức đến nơi, rất đáng sợ thành ra mức phản ứng luôn cao hơn so với bình thường rất nhiều.
" anh ở yên cho tôi, đừng la nữa "
Tiêu Chiến lắc đầu miết, cũng như dồn lực đẩy Nhất Bác. Nhưng vì xô cậu quá mạnh nên anh từ trên giường cũng ngã xuống theo. Cũng may là tay quơ loạn trong lúc sắp ngã xuống đã vịn lại được đầu tủ, nhờ đó anh chẳng ngã bẹp trên gạch.
Nhất Bác bị đẩy ra khá xa, lòng như có lửa giận cháy lớn. Sao Tiêu Chiến lại dám hành xử với cậu như thế?
" sao anh.... "
Nhất Bác tiến lên, nói còn chưa dứt câu thì đã ngưng lại vì Tiêu Chiến đã chụp lấy con dao gọt trái cây trên bàn mà cậu để lúc nãy và giơ về phía trước.
Tiêu Chiến cũng không định lấy hung khí gì đâu, căn bản cũng chẳng thấy đường. Chỉ là lúc đứng lên thì bàn tay đã vô tình đụng trúng nó. Anh lại không muốn bị con người tựa ác ma kia làm nhục nên không nghĩ suy gì nhiều mà cầm nó đưa ra trước.
" đừng lại gần tôi, đừng lại gần tôi "
Giọng Tiêu Chiến run run, nói đúng hơn là toàn thân phát run nhưng vẫn giữ âm lượng cao để quát với Nhất Bác.
" còn chẳng thấy đường đi mà muốn gϊếŧ tôi sao? "
Nhất Bác cười khinh, chầm chậm tiến về trước hỏi. Tiêu Chiến hít một hơi sâu rồi nói.
" ngài không chết thì tôi chết... "
Tiêu Chiến liền đưa mũi dao dí vào cổ của bản thân. Nhất Bác cả kinh tiến nhanh lại giữ chặt tay cầm dao của anh.
Nhất Bác cố gỡ con dao ra khỏi tay Tiêu Chiến, anh cũng đâu chống lại nổi cậu nên cứ thế mà để hung khí kia bị giành lấy rồi bị cậu văng ra xa.
" anh điên thật đó hả? Muốn tôi đưa vào viện tâm thần không? "
Nhất Bác giữ chặt hai bắp tay của Tiêu Chiến, rồi lay mạnh cơ thể anh hỏi. Một chữ anh cũng không nói, mà nước mắt mãi chảy dài. Giờ đây, anh chỉ một lòng muốn chết, thế mà cậu chẳng thành toàn là sao?
" oan ức lắm sao mà khóc hả? "
Nhất Bác đẩy Tiêu Chiến xuống giường, rồi cho tay nhấn nút gọi điều dưỡng đến.
" tôi không muốn, đừng ép tôi nữa mà...không muốn, không muốn, đừng ép tôi nữa mà "
Tiêu Chiến bị đẩy lên giường thì càng sợ bản thân sẽ bị làm nhục, bất chấp tầm nhìn của bản thân chỉ toàn màu đen mà lần nữa xuống giường, đưa tay về phía trước dò để đường chạy.
" anh ở yên đây cho tôi "
Nhất Bác ôm ngang eo Tiêu Chiến xách ngược trở vào trong. Anh càng giãy giụa điên cuồng cũng như lắc đầu dữ dội, miệng cứ thét lớn.
" aaaaa...không muốn, đừng làm như vậy với tôi....aaaaa không được, aaaaa "
Tiêu Chiến kháng cự đến cùng, dạng như có phát hết năng suất, từ âm lượng đến sức lực, làm cho Nhất Bác giữ muốn không nổi.
Bác sĩ và điều dưỡng cũng đến. Gặp Tiêu Chiến đang nháo loạn ông liền kêu y tá về lấy thuốc an thần. Sau đó mang lại và tiêm vào tay anh.
Thuốc tiêm vào mạch nên công dụng cũng phát tác nhanh chóng. Tiêu Chiến ban đầy thì kịch liệt vùng vẫy nhưng rồi từ từ dịu lại, và ngủ thiếp đi trong vòng tay của Nhất Bác. Cậu thở dài, ôm anh lại giường đặt xuống rồi kéo chăn đắp lại.
" chắc là phải trói lại "
" trói cái gì chứ? "
Nhất Bác nghe họ đòi trói Tiêu Chiến liền khó chịu quay sang hỏi.
" tình trạng của cậu ấy, nếu không trói lại thì sẽ nguy hiểm lắm. Thứ nhất là tự làm tổn thương bản thân, thứ hai làm hại mọi người "
" các người cút ra ngoài cho tôi, cút đi "
Nhất Bác quát lên, cậu không cho ai trói anh lại đâu, tuyệt đối không.
————————
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip