Tám
—————
Nói quanh nói quẩn, Nhất Bác là muốn khẳng định chủ quyền, dù một ngày nào đó chán ngán mà bỏ rơi Tiêu Chiến, thì anh vẫn phải làm người của cậu, thuộc về cậu, ai ai cũng đừng mong chạm vào.
- Hôm nay đã làm rồi mà, đêm nay cho tôi nghỉ một đêm đi
Quay lại vấn đề, Tiêu Chiến mệt nhoài, cho tay chống đỡ cơ thể vô lực ngồi dậy đáp lại Nhất Bác bằng âm lượng nhỏ, còn có chút hụt hơi. Cậu thở ra một cái rồi đứng lên, tay xoa xoa thái dương và hơi lười biếng bảo rằng.
- Anh nghĩ bản thân có quyền chọn lựa số lần trong ngày sao? Mỗi một lần ngủ, là trừ được vài ngàn, anh đồng ý ngủ nhiều thì sẽ được trừ nhiều chứ sao lại cứ chối từ chứ?
Nhất Bác nói y như là nhà Tiêu Chiến thiếu nợ cậu thật vậy. Mà nếu cậu không chơi chiêu, dùng một cái cớ để trói buộc Tiêu Chiến thì chắc tình thế như hiện tại cũng chẳng khác là mấy đâu.
Vì cậu căn bản có thể mang người đến cưỡng chế mang Tiêu Chiến về đây, có đôi khi còn dữ hơn vì nếu anh chống đối thì sẽ giam cầm.
Bây giờ đời anh cũng chẳng khác cá trong chậu, nhưng Nhất Bác cũng cho đi tới lui trong nhà nếu anh muốn. Chứ thật là tình thế bức ép đó thì chắc đã bị trói trên giường.
Tiêu Chiến cũng hiểu, phải lên giường nhiều mới nhanh hết nợ, nhưng anh không còn sức cũng như nơi kia làm sao chịu nổi nữa? đã liên tiếp mấy ngày rồi, cứ vết thương mới chồng lên vết thương cũ, ma sát miệt mài đến mức sưng to và chưa có dấu hiệu trở lại bình thường.
Thành ra, dù Tiêu Chiến mặc kệ sĩ diện, cùng Nhất Bác xảy ra quan hệ nhiều lần để tiền nợ mau trừ hết cũng chẳng được. Từ lý trí đến thân thể không cho phép.
- Thật sự không nổi nữa, làm ơn đi, tôi xin ngài đó, làm ơn đi
Tiêu Chiến đúng tội nghiệp, hạ giọng cầu xin. Nhưng Nhất Bác đã muốn phát dục, sao có chuyện nhịn để bản thân chịu đau mà cho anh nghỉ ngơi chứ, nên đã xách tay anh lên kéo đi.
- Xin ngài, xin ngài mà, tôi không chịu nổi nữa, xin ngài, làm ơn tha cho tôi đi, đêm nay, đêm thôi cũng được
Tiêu Chiến thừa biết, sự mệt mỏi này một ngày không thể biến mất, vết thương nơi kia cũng chẳng lành nhanh như thế, nhưng chí ít cũng nghỉ được một hôm.
- Anh muốn tôi phải lặp lại bao nhiêu lần mới chịu hiểu là chỉ có tôi mới có quyền quyết định làm hay không
Nhất Bác đã vào cơn bực, đưa tay kéo mạnh Tiêu Chiến lôi đi, nhưng anh chẳng muốn nên đưa cái tay còn lại nắm chặt lưng ghế, ra sức ghị để cậu không thể kéo anh đi tiếp được nữa.
- Xin ngài mà, một đêm thôi cũng được, làm ơn tha cho tôi đi
Tiêu Chiến chống đối đến cùng, mặt lem nước mắt cầu xin Nhất Bác, cậu thôi lôi kéo, buông cánh tay đã nắm đến sắp rớt ra đến nơi của anh xuống. Sau đó cho tay cởi thắt lưng ra quất mạnh vào người anh một cái.
- Aa......
Tiêu Chiến nhanh thét lên vì đau, Nhất Bác mất sạch kiên nhẫn hạ xuống thêm mấy roi để trút sự nóng bực trong người ra ngoài, để ngọn lửa giận hơi hạ thấp xuống một chút mới ngưng lại, cao giọng hỏi một câu.
- Biết đau thì anh cũng phải biết nghe lời chứ?
Tiêu Chiến bị đánh đến ngồi ngồi co rúm trên ghế, mỗi lần quất dây lưng vào người anh đều vang lên âm thanh chát chát, tuy có một lớp vải che thân nhưng anh cứ thấy da thịt mình đã rách nên phải hé miệng hét lên vì đau.
Mà phía Nhất Bác dường như nghe anh càng la thì càng cho nhiều lực hơn để xuống tay. Nghe cậu hỏi, Tiêu Chiến chỉ biết lắc đầu liên tục, nước mắt cũng tuôn trào.
- Xin ngài, làm ơn đi, đừng đánh nữa, tha cho tôi đi, tha cho tôi một đêm nay thôi mà...
- Cái gì là tha hả? Tôi ăn nhai xương anh hay sao mà sợ?
Nhất Bác quát lớn, song cũng đánh thêm một roi, điều này làm nước mắt anh chảy nhiều hơn mà thôi. So với chuyện chết đi thì anh thấy bị cậu nuốt sống mới là cái kinh khiếp.
Anh vốn đã đâu thấy đường, cuộc đời cũng chẳng có cái gì gọi là ý nghĩa, thành ra có chết cũng không có gì đáng vướng bận.
Vì thế, Tiêu Chiến mới nghĩ tiêu cực như vậy. Từ thể xác đến tâm hồn đều bị tổn thương, sống mãi trong cảnh nhục nhã thì chết còn sướng hơn.
Nhất Bác lần nữa kéo Tiêu Chiến đứng lên để đi lại giường, nhưng anh thì kiên quyết nói không. Một tay cậu giữ anh, một tay cầm thắt lưng quất xuống.
- Anh muốn chọc điên tôi à? Hai chữ biết điều không có trong đầu anh à?
Tiêu Chiến điên cuồng lắc đầu, anh chỉ là không muốn bị cậu chà đạp đêm nay thôi mà, căn bản đâu có gì sai mà phải bị đánh bị chửi như thế?
- Đừng mà, không muốn...aa...không muốn...
Nhưng đối với Nhất Bác, chống đối lại cậu chính là sai lầm rồi, một tay kéo một tay hạ roi đánh vào Tiêu Chiến. Mặt anh ghi rõ chữ khổ sở nhưng cậu vẫn không muốn ngưng.
Nhất Bác đẩy ngã Tiêu Chiến xuống giường, làm đầu anh đập vào thành giường. Vết hôm qua còn chưa hết sưng, giờ lại thêm một vết mới gần xuống trán. Anh thật sự cảm thấy cuộc đời mình quá khổ rồi.
Nhất Bác cởi sạch quần áo của bản thân, đưa tay kéo dây buột áo của Tiêu Chiến xuống, nhanh đem áo ngủ quăng đi rồi làm một màn bạo tàn.
Tiêu Chiến không la nổi, cũng chẳng phản kháng nổi, nằm yên đó cho cậu hành hạ xác thân và lệ rơi đầy. Loại đau đớn dường như thẩm thấu đến cốt tủy, làm anh toàn thân suy nhuyễn, cử động tay cũng không được chứ nói chi là vùng vẫy...
Cơ thể anh có những dấu hằn lớn vì dây lưng để lại, quả nhiên là có chỗ rướm máu, có chỗ lại bầm tím, bầm xanh.
Sau một đêm xâm chiếm nhiệt tình, sáng ra Tiêu Chiến đã đổ bệnh còn sốt. Nhất Bác thấy phiền phức nhưng cũng phải mời bác sĩ đến, vì anh bệnh rồi thì cậu chơi với ai?
Từ lâu đã chán ngán mấy nam nữ bên ngoài lắm rồi, khó lắm mới tìm được một món như Tiêu Chiến.
Bác sĩ nói Tiêu Chiến suy nhược cơ thể, cần được nghỉ ngơi, không thì tình trạng sẽ càng nghiêm trọng hơn. Nhất Bác cũng thừa biết là chuyện đó cũng bị cấm do vậy mà chẳng vui.
- Tha anh hôm nay, tốt nhất, nên nhanh khỏe lại cho tôi
Tiêu Chiến muốn bệnh sao? Anh hiểu rõ bản thân nhất, đã thấy chống đỡ chẳng nổi rồi tại Nhất Bác luôn muốn làm mà thôi.
Cơ thể sốt, nên cuống họng có chút khô, cạnh bàn lại chẳng có nước nên Tiêu Chiến đành đi lại bàn mà tìm. Cơ thể như rụng ra từng khúc khiến anh càng khó trụ vững. Khó lắm mới đi được đến bàn thì phát hiện trong bình cũng không có nước.
Tiêu Chiến thở ra một hơi bất lực, cố dò đường đi xuống lầu lấy nước. Chứ ở đây anh có thân phận gì mà sai bảo ai, cứ cho họ nể mặt Nhất Bác mới làm, thì anh cũng đâu muốn.
Tiêu Chiến nhờ cô giúp việc rót cho mình bình nước rồi cầm đi lên lầu, nhưng chưa bước được tới cầu thanh thì đã nghe ngoài cửa truyền vào âm thanh cười nói của một nam một nữa, giọng nam đương nhiên là của Nhất Bác, tỏ rõ sự sủng nịnh dành cho cô gái nói chuyện đầy lả lơi.
Ăn Tiêu Chiến không được, Nhất Bác đành tìm từ bên ngoài thôi, chuyện này cũng bình thường mà thôi. Anh cũng đâu có gì để ghen, nói đúng hơn là chẳng bận tâm đến nên cứ tiếp tục bước đi.
- Vương tổng à, người mù đó là ai vậy?
Nhìn cách Tiêu Chiến đưa tay về trước để tìm đường đi thì cô gái đó cũng biết anh không thấy đường.
Nhất Bác cười khẩy, buông cô gái đó ra đi lại giữ tay Tiêu Chiến lại, còn kéo anh sát vào lòng mình rồi bảo.
- Là người được tôi bao dưỡng thôi
Mặt Tiêu Chiến rõ không thích, nhưng lực tay cậu mạnh quá, anh chẳng nhúc nhích nổi.
- Nhưng cô biết không? Người được bao dưỡng sẽ nhận được tiền, còn người này thì không, dù chỉ một đồng
Nhất Bác như đang khinh bỉ nói, trong lúc nói cũng đưa tay vuốt ve mặt Tiêu Chiến, anh uất ức đến muốn khóc, muốn đẩy ra nhưng ngược lại càng bị cậu siết chặt.
- Nhưng được cái, rất thích làm giá
Cô gái đứng đó cứ cười liên tục, Nhất Bác nói xong cũng cười lớn và xô anh ngã qua một bên, đi lại khoác tay cô gái đó đi lên lầu.
—
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip