Chương 23: Một Đêm Xuân
Hoàn Ân nhắm mắt thở dốc, giống như không có nghe thấy, không nói một lời mặc cho nam nhân kéo tóc ôm lấy, lấy tư thế cưỡi ôm vào trong ngực. Tính khí nóng như sắt trực tiếp đâm nhập vào chỗ sâu nhất trong cơ thể , trước mắt y tối sầm, ngay cả kêu đều kêu không được, cổ giống như thiên nga chậm rãi rũ xuống.
Dung Thành nhẹ nhàng đẩy tóc y ra, bàn tay một đường theo hai má khẽ vuốt đến cằm khéo léo, nhìn chăm chú khuôn mặt Hoàn Ân ánh mắt gần như ôn nhu, chậm rãi thấu tiến lên, ai ngờ Hoàn Ân quay đầu đi, làm Dung Thành lại rơi vào khoảng không.
Lần thứ hai.
Dung Thành vừa mới nổi dậy một chút ôn nhu nháy mắt bị đánh cho dập nát, đưa tay nắm cằm Hoàn Ân, lạnh lùng cười: "Sao vậy, lại không muốn cùng trẫm hôn môi như thế?" Cả đêm có thể chọc giận hắn nhiều lần như thế, nếu là người khác thì đã sớm bị tha ra ngoài chém!
Hoàn Ân cũng không giương mắt nhìn nam nhân trước mặt."Thần không biết, tiết dục cần hôn môi."
Dung Thành không giận ngược lại cười: "Uầy? Ngươi mở miệng nói không muốn hôn môi, vậy liền hầu hạ dương cụ của trẫm." Vừa nói liền đem Hoàn Ân theo trên người ôm xuống, nắm đầu tóc của y để sát vào hạ thể nộ trương của mình, "Ngậm vào."
Nam tính tượng trưng thô dài gần ngay trước mắt, mùi tinh đàn xông vào mũi, Hoàn Ân xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, lập tức liền nhắm mắt lại quay đầu đi.
"Trẫm nói lại một lần cuối cùng, ngậm vào."
Hoàn Ân còn giãy dụa, bị Dung Thành đưa tay nắm cằm, dùng lực mở miệng, kéo tóc y về phía trước, cứng rắn đem tính khí xâm nhập trong miệng.
Hung khí của Dung Thành thật là kinh người, mới chỉ vào cái đầu, đã chạm tới cổ họng Hoàn Ân, không thể đi tới. Hoàn Ân bị ép nuốt đến gần như muốn phun, bản năng liều mạng giãy dụa, tránh thoát trói buộc nằm úp sấp đến bên giường ho khan không ngừng, giống như ngay cả phổi đều phải ho ra.
Nghĩ đến y thỏa hiệp khuất phục, giữa đường lại muốn phạm bướng bỉnh, một hồi tính sự tốt đẹp lại bị nháo đến không vui như thế. Dung Thành nhíu mày, tùy tiện xé tơ lụa bên giường trên bàn dài thay Hoàn Ân lau lau vết dơ bên môi. "Ngoan ngoãn làm cho trẫm hôn liền xong rồi, không nên náo loạn thành như vậy."
Hoàn Ân lặng yên . Đây là điểm mấu chốt cuối cùng của y.
Ở trong lòng y, vẫn cảm thấy, chỉ có người yêu nhau mới hôn môi.
Hoàng đế lâm hạnh sủng thiếp, ân khách phát tiết luyến đồng, đều là thuần túy tiết dục, làm sao cần hôn môi làm tiền diễn tô điểm, cởi quần ra rồi thượng là được.
Vì quốc gia, y có thể chịu nhục, làm cho bạo quân này tùy ý chà đạp thân thể. Nhưng y nên vì chính mình lưu lại một phần trong sạch cuối cùng.
Y nếu ý thức không rõ, bị hôn coi như thôi. thời điểm ý thức thanh tỉnh, tuyệt không thỏa hiệp.
Dung Thành thấy Hoàn Ân không nói lời nào, tức giận lại nhảy lên: "Không muốn cũng được thôi, vậy há miệng dưới của ngươi hầu hạ trẫm cho tốt!"
Hoàn Ân bị ôm lấy đến, lại ngồi ở phía trên dục vọng của Dung Thành, tiến công giống như bão tố phút chốc đánh úp lại. Tư thế ngồi khiến cho tính khí thô dài toàn bộ nhập vào, nam nhân đỉnh lộng càng thêm lợi hại, Hoàn Ân theo không kịp tiết tấu, cũng chậm chạp không thở nổi, bản năng bắt tay khoát lên trên vai nam nhân, muốn ổn định cân bằng, nam nhân lại đột nhiên đỉnh lộng càng nhanh hơn mạnh hơn, lực mạnh ngắt mông y, năm ngón tay hãm sâu.
Hoàn Ân mệt sắp chết đi, mí mắt đều vô lực chống đỡ, hạ thể đau đớn cùng khoái cảm lại dị thường rõ ràng. Nam nhân giống như bị điên, cắn cắn trước ngực y, giống như muốn cắn xuống toàn bộ đầu vú. Trong cơ thể cảm giác chướng bụng theo tràng bích liên tục truyền đạt đến các nơi ở thân thể, da đầu run lên, ngón chân co lại, ngón tay đều nắm lại không được. Dục vọng đang kêu gào, khoái cảm như điện lưu tụ tập ở đỉnh tính khí, run rẩy để ở trước bụng nam nhân.
Dung Thành cũng đã nhận ra, để sát vào bên tai Hoàn Ân cười nhạo một tiếng: "Trẫm nghĩ ngươi là có bao nhiêu trinh liệt, không nghĩ tới thân thể lani dâm đãng như thế."
Dược hiệu xuân dược vốn là chưa hết, Hoàn Ân bị thượng cùng phía dưới kích thích đến tâm thần hoảng hốt, làm sao phản ứng được . Ngọc hành bị cầm xoa nắn vài cái, liền trước mắt tối sầm, một cái tiết ra. Nơi bí xử không tự giác co rút lại, y chỉ nghe Dung Thành giống như mắng câu thô tục, liền đại lực va chạm, hai hòn dái nện vào mông y, thậm chí có thể nghe được tính khí xuất nhập thân thể cùng tiếng nước dâm mỹ.
Dung Thành rất nhanh ở trong thân thể của y bắn lần thứ hai. Tinh dịch đánh vào trên một điểm không biết tên trong thân thể, Hoàn Ân chịu không được, ngã vào trong lòng Dung Thành kịch liệt thở dốc, giống như mưa đánh vào hoa đào, mảnh mai như có phong tình vạn chủng.
"Ngươi nơi đó thật đúng là chặt... kẹp trẫm đến chịu không nổi ."
Dung Thành ác tính cười, đem Hoàn Ân đặt ở trên giường, đại lực tách ra hai chân.
Hoàn Ân cơ hồ chảy lệ , lại bất chấp tôn nghiêm , khàn khàn cổ họng cầu xin nói : "Bệ hạ, tha cho thần đi." Nơi đó thật sự không thể lại. . .
"Ô!"
Dung Thành giống như không có nghe thấy, vừa mới thẳng tiến chỗ sâu nhất, lại bắt đầu một vòng xâm chiếm mới.
. . . . . .
Tiếng vang bốn phía giống như đều càng biến càng nhỏ, khuôn mặt bạo quân cũng trở nên mơ hồ không rõ.
Bên tai vang lên thanh âm của tiếng vó ngựa xẹt qua bụi cỏ, trước mắt xuất hiện một mảnh thảo nguyên lớn, còn có các ca ca phía trước cưỡi tuấn mã. Áo giáp phản chiếu ánh mặt trời, sức sống bay lên.
"Tiểu Ân, ngươi sao lại chậm như vậy, mau cùng đi lên!"
Hoàn Ân làm sao cố gắng, cũng chỉ có thể nhìn các ca ca cách y càng ngày càng xa, càng ngày càng xa, tiếng vó ngựa ong ong giống bị buồn ở trong chuồng, bốn phía dần dần lâm vào một mảnh hắc ám.
"Hoàng huynh. . . Ca. . .Ca. . ."
. . . . . .
Chợt thấy người dưới thân không có phản ứng, Dung Thành ngẩng đầu vừa thấy, Hoàn Ân sớm đã hôn mê, tóc mai bốn phía, khóe mắt còn đọng một giọt nước mắt.
"Hoàn Ân?" Dung Thành vỗ vỗ hai má y, "Hoàn Ân!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip