Truyen2U.Vip - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 93

--Editor: Autumnnolove--

Đội trưởng cũng cảm thấy quá may mắn ở điểm này.

"Trước khi phát sóng trực tiếp hôm nay, chắc chắn là bọn họ đã phát hiện ra có người của Quốc tế Hắc Minh trên đảo, cho nên mới có thể để lại manh mối cho chúng ta."

"Tốc độ lên đường nhanh hơn nữa, nhất định không được để cho con tin xảy ra chuyện."

Vì các thành viên còn lại trong đội xem phát sóng trực tiếp nhìn thấy tín hiệu cầu cứu của hai người Hàn Trì, sau đó liền báo cáo lên cấp trên, bọn họ nhanh chóng triệu tập cuộc họp để quyết định các phương án giải cứu.

Lúc vừa mới đặt chân lên đảo đột nhiên nhận được một cái chỉ thị từ cấp cao, bất luận thế nào cũng phải cứu được toàn bộ người trên đảo, trọng tâm của kế hoạch giải cứu này chính là bảo vệ Lục Tuân và Kỷ Tinh Hành.

Đặc biệt là Lục Tuân, được xem như mục tiêu cứu viện hàng đầu của kế hoạch, nghe nói vị này không chỉ đơn giản là một minh tinh, thân phận phi thường trọng yếu, không cho phép phạm sai lầm.

Cho nên lúc này bọn họ mới càng thêm khẩn trương, ai biết càng muốn nhanh lại càng phát sinh sự cố khiến cho thời gian bị trì hoãn.

Bọn họ rất sợ mục tiêu cứu viện xảy ra chuyện, nhưng mà sau khi nhìn thấy manh mối đồng đội lưu lại, bọn họ cũng có thể nhẹ nhàng thở ra.

Bọn họ rất hiểu nguyên tắc làm việc của Quốc tế Hắc Minh, chưa thông báo số tiến chuộc thì sẽ không làm ra mấy chuyện như giết chết con tin. Hơn nữa còn có Hàn Trì và Phù Vân Băng đi theo, người bị bắt cóc tạm thời vẫn an toàn.

Người đàn ông hoa tiêu* nói: "Trên đảo này tuyệt đối có thiết bị gây nhiễu tín hiệu rất lợi hại, cho nên thiết bị chỉ đường của chúng ta không nhạy, thiết bị liên lạc cũng vậy."

(*) : Hoa tiêu là những người dẫn tàu công vụ, tàu cá, phương tiện thủy nội địa, tàu ngầm, tàu lặn, kho chứa nổi, giàn di động, thủy phi cơ và tàu quân sự qua vùng nước đã được chỉ đường vùng ven bờ, trên đường đi tới cảng và kênh dẫn tới cảng. (Wattpad: Autumnnolove)

"Trước đó radar của trực thăng xảy ra vấn đề, khẳng định là bị ảnh hưởng bởi thiết bị gây nhiễu trên đảo này."

Buổi chiều bọn họ còn tự hỏi làm thế nào mà radar bị nhiễu nghiêm trọng như vậy, nhưng bây giờ xác định là người của Quốc tế Hắc Minh làm, bọn họ cũng không thấy có gì kỳ quài nữa.

Cái tổ chức này quy mô lớn mạnh, chiêu mộ được nhiều nhân tài với các năng lực đặc thù mà còn đặc biệt lợi hại.

Đội trưởng gật đầu: "Khẳng định là như vậy, thật không nghĩ tới sào huyệt của những người này lại nằm trên cái hoang đảo này."

"Mấy vị minh tinh đó cũng xui xẻo quá, đi chỗ nào quay chương trình mà không được, một hai phải tới cái đảo hoang chim cũng không thèm ỉa này, đầu óc của đạo diễn kia thật có bệnh". Hắn nhịn không được liền phun ra vài câu.

Những thành viên khác trong đội cũng rất tán thành điểm này.

--Editor: Autumnnolove--

Vị đạo diễn nào đó vừa bị mắng bây giờ cũng đang rất hối hận, lúc trước não của hắn thật sự bị đông, vừa nghe nói phát hiện được hoang đảo mới liền liên hệ để có thể mang theo các khách mời và thực tập sinh lên đảo chơi cho kích thích.

Bây giờ là kích thích quá trời quá đất luôn rồi.

Trong lúc đạo diễn đang hối hận thì cửa nhà gỗ đột nhiên bị mở ra, đám người Lạc Ninh bị đẩy vào trong.

Đạo diễn nhìn thấy bọn họ thì kinh ngạc không thôi, sau đó cười khổ: "Các người cũng bị bắt luôn."

Hắn vẫn luôn cầu nguyện cho các khách mời và thực tập sinh không có việc gì, cuối cùng vẫn bị bắt tới đây.

Mọi người nhìn thấy người của tổ tiết mục đều ngẩn người, tất nhiên là không nghĩ tới bên này còn bị bắt đi trước. Lúc này mới hiểu ra mọi chuyện, khó trách di động không có tín hiệu, không phải là do tổ tiết mục cố tình chơi xấu, mà là vì họ đã gặp nạn rồi.

Hiện tại trong lòng người tham gia cũng đang rất tức giận với đạo diễn, ông chọn nơi nào không chọn, một hai phải chạy tới đây chơi cho kích thích.

"Chứ ông nghĩ sao? Lần này chơi quá phấn khích rồi phải không". Sài Kính tức giận nói.

Ngụy Diệu nói: "Đúng vậy, ông chọn chỗ hay quá mà."

Đạo diễn cười như mếu: "Tôi cũng đâu có nghĩ tới chuyện này, ai biết hang ổ của đám bắt cóc tự nhiên nằm trên hoang đảo đâu."

"Xin lỗi mọi người!". Hắn đứng lên cúi đầu, khuôn mặt đầy vẻ áy náy.

Lạc Ninh né đi động tác của hắn, "Bây giờ cũng đã như vậy rồi, mọi người trước tiên bình tĩnh một chút, nghĩ cách bảo toàn mạng sống trước."

Cô nói những lời này cũng làm cho mọi ngươi nuốt xuống những oán giận đang định phun trào. Cũng đúng, bây giờ trách móc có ích lợi gì, nghĩ cách sống sót mới quan trọng nhất.

"Tiểu Ninh Ninh, có phải con đã nghĩ ra cách gì rồi đúng không?". Ngụy Diệu thấp giọng hỏi.

Trong ánh mắt của những người khác cũng nhiều ra một tia hi vọng, bây giờ bọn họ cũng chỉ có thể gửi gắm niềm tin vào năng lực phong thủy và vẽ bùa của Lạc Ninh thôi.

Lạc Ninh giơ tay đặt ở trên môi, làm một cái ám hiệu "suỵt", còn nháy mắt với mọi người. Đồng nghĩa với việc cô có cách, hi vọng trong lòng mọi người lúc này tăng lên không ít.

"Bây giờ ngồi xuống nghỉ ngơi trước, phải giữ gìn thể lực". Lạc Ninh nhỏ giọng nói với mọi người.

Bây giờ ai cũng ký thác hi vọng trên người cô, cho nên sôi nổi gật đầu sau đó tìm vị trí ngồi xuống. Bảo trì thể lực mới có thể chạy trốn được, bọn họ hiểu.

Đúng vậy, trong đầu mỗi người đều đang suy nghĩ chắc chắn là Lạc Ninh tìm được cơ hội chạy trốn, bọn họ cũng không dám đem sinh mệnh của mình giao cho bọn bắt cóc, ai biết bọn chúng có nuốt lời mà giết con tin hay không. Trao tiền chuộc chờ bọn bắt cóc quyết định chỉ là kế sách tệ tệ nhất.

Mọi người mới vừa ngồi xuống một lúc, người đàn ông trung niên áp giải bọn họ tới nhà gỗ mở cửa đi vào.

Hắn nhìn về phía Lạc Ninh nói: "Cô đi theo tôi!"

Trên mặt Lạc Ninh lộ ra một cảm xúc ngoài ý muốn, trong lòng không khỏi kinh ngạc, nhớ ra Hàn Trì đã từng nhắc nhở cô cẩn thận Bạc Tương Tương nói Thạch Ký xử lí cô.

Lục Tuân đột nhiên đứng lên che ở phía trước Lạc Ninh, lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên nói: "Có chuyện gì tôi đi cùng các người."

Hắn không yên tâm khi để một cô gái như Lạc Ninh đơn độc đi cùng những người này.

Kỷ Tinh Hành chậm một bước đứng dậy, chưa kịp lên tiếng: "..."

Nhưng mà lần này hắn cũng không còn tâm trạng để chán ghét Lục Tuân, hắn cũng vội vàng tiến lên che ở trước mặt Lạc Ninh: "Đúng vậy, có việc gì cứ để chúng tôi đi theo các người."

Người đàn ông trung niên híp mắt lại, lấy súng ra chỉa vào hai người: "Tránh ra, nếu không đừng trách tao không khách khí."

Lạc Ninh đứng ở phía sau kéo kéo hai người, khi bọn họ quay lại, cô liền nháy mắt với bọn họ. Bây giờ để cho cô đơn độc đi theo bọn họ chính là một cơ hội tốt, sao lại không đi.

Lục Tuân lập tức hiểu được ý tứ của Lạc Ninh, hạ giọng nói: "Cẩn thận một chút!"

Kỷ Tinh Hành cũng chỉ nhấp nhấp môi nói nhỏ: "Có việc nhớ la lên."

Ở đây ngoài Bạc Tương Tương ra thì ai cũng mang vẻ mặt lo lắng nhìn về phía Lạc Ninh. Đám người này muốn mang cô ấy đi, cũng không biết là định làm gì.

Lạc Ninh gật đầu với hai người Lục Tuân và Kỷ Tinh Hành, tiến lên nhìn thẳng vào người đàn ông trung niên, nói: "Đi thôi!"

Người đàn ông trung niên thu hồi súng, cười cười: "Vẫn là người đẹp thức thời."

Lạc Ninh nhanh chóng đi theo người đàn ông trung niên đến căn nhà gỗ chính giữa, cửa mở ra. Sau khi vào bên trong, người đàn ông trung niên không nói gì cả, chỉ để Lạc Ninh ở trong đó rồi lui ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa lại.

Trong nhà gỗ có một người đàn ông mặc quần áo rằn ri màu đen, mang mặt nạ. Lúc đối phương nhìn cô, Lạc Ninh phát hiện phần chân mày và đuôi mắt của hắn rất quen thuộc, có phần giống như ánh mắt của người thiếu niên luôn đi theo sau lưng cô thời cấp ba.

"Anh là?". Cô làm bộ không nhận ra Thời Ký, bây giờ đối phương cũng đang đeo mặt nạ, hẳn là hắn không muốn cô biết hắn là ai.

Thời Ký thu lại ánh mắt ôn hòa, khôi phục bộ dáng lạnh nhạt: "Cô cứ ở chỗ này hai ngày đi, chờ đám người kia tới thì theo chân bọn họ rời đi."

Lạc Ninh nhìn hắn bằng ánh mắt dò xét: "Anh là ai, anh biết tôi sao?"

Thời Ký lắc đầu, con ngươi khi nhìn về phía Lạc Ninh không khỏi nhiều thêm một phần dịu dàng, "Không quen biết, cảm thấy cô rất lợi hại ở phương diện phong thủy, tôi rất thưởng thức năng lực của cô, muốn kết bạn cùng cô thôi."

Lạc Ninh phát hiện Thời Ký lúc này rất khác biệt so với Thời Ký kiếp trước đột nhiên từ nước ngoài trở về theo đuổi cô, ánh mắt và cảm xúc dao động thất thường không thể lừa được người khác.

Thời Ký kiếp trước theo đuổi cô cả người lạnh lùng mang theo vài phần xấu xa, đôi mắt ân cần của hắn càng giống như cố tình, nói chuyện còn có lúc cáu kỉnh, cô hoàn toàn không có cách nào liên hệ với Thời Ký khi còn ở cao trung.

Nếu không phải dung mạo, giọng nói và cái bớt trên cánh tay đều giống nhau như đúc, cô không khỏi nghi ngờ có phải là cùng một người không.

Bây giờ nhìn thấy Thời Ký trước mắt, Lạc Ninh không khỏi cảm thấy nghi hoặc trong lòng.         

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip