Truyen2U.Vip - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TG8: Hậu Cung Thánh Mẫu Truyện (3)

Edt: Mítt
~~~~~~~

Thấy chủ tử nhà mình ngồi trên long sàng phát ngốc, tổng quản nội thị Uông Ý lập tức chỉ huy tiểu thái giám phía sau đem thi thể Ngọc Quý nhân nâng xuống, lại quay đầu phân phó cung nữ ở một bên đem tất cả trên mặt đất thu thập sạch sẽ, yên lặng làm xong tất cả, lúc này Uông Ý mới cong thân mình dịch tới trước long sàng, nhặt lên áo khoác minh hoàng ở một bên khoác lên trên người Tô Duệ, nhéo giọng nói thấp thấp hỏi.

“Bệ hạ, có cần phải tắm gội thay quần áo hay không? Giờ thượng triều đã tới rồi!”

Thượng triều em gái ngươi a ~

Tô Duệ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Uông Ý một cái, chỉ là một cái liếc mắt lại khiến cho Uông Ý đổ một thân mồ hôi lạnh.

Lạnh băng, con ngươi thâm thúy u ám như hàn đàm, làm người ta chùn bước.

Uông Ý run rẩy lui về phía sau vài bước, thân mình không tự chủ được khom xuống thấp hơn.

“Tắm gội đi.”

Trầm mặc thật lâu, Tô Duệ cuối cùng trầm thấp lên tiếng. Uông Ý một bên nghe được giọng nói của chủ tử nhà mình, lập tức như được đại xá xoay người tiếp đồ dùng mà các cung nữ trong càn khôn điện đã sớm chuẩn bị tốt đang nối đuôi nhau mà vào, Tô Duệ trên long sàng nhìn thấy quần áo của Đông Phương Diệu ở một bên không tự chủ được nhíu mày, thời điểm hắn lại lần nữa giương mắt, một đám cung nữ như hoa như ngọc đã gần ngay trước mắt.

“Tất cả đều lui ra!”

Tô tướng quân lại lần nữa nổi giận, này không phải bức người ta phạm sai lầm sao?

Nhìn thấy mặt rồng giận dữ, các cung nữ một bên lập tức run rẩy thân mình, tất cả đều quỳ sát lui xuống.

Uông Ý một bên vẫn luôn giả trang bình tĩnh cuối cùng trên mặt cũng xuất hiện một chút thần sắc hoảng hốt, bệ hạ hôm nay là bị làm sao vậy? Ngọc Quý nhân kia rốt cuộc là chọc giận gì tới bệ hạ, ngươi xem làm bệ hạ tức giận đến hiện tại nhìn ai cũng đều không vừa mắt.

“Uông Ý.”

Ở thời điểm Uông Ý âm thầm chửi thầm, Tô Duệ đã từ trên long sàng đứng lên, hắn lấy áo khoác trên vai ghét bỏ ném xuống đất.

“Tất cả đồ vật, bao gồm giường Trương Long này, tất cả đều hủy cho trẫm, còn có, lập tức kêu nội thị vào hầu hạ trẫm tắm gội thay quần áo, về sau Càn Khôn Cung không cần cung nữ ~”

Uông Ý:……

Thảm rồi, chẳng lẽ bệ hạ đã bị Ngọc Quý nhân kích thích dẫn đến chán ghét nữ nhân?

Nghe Tô Duệ phân phó, Uông Ý lập tức xoay người chấp hành, nhưng trong nội tâm lại sớm rơi lệ đầy mặt ~

Trong viện thái y ——

Phòng khách sạch sẽ, Ngôn Vũ Nặc có chút suy yếu dựa vào trên giường, mà Lục Mục Tuần đang ngồi ở trên ghế gỗ lê vàng cạnh mép giường, cầm ngân châm trong tay, ở trên cổ tay trắng nõn của nàng để lại một đám lỗ kim.

Ngôn Vũ Nặc đã mười lăm tuổi nhưng tới nay đây là lần đầu tiên cùng một nam nhân ngồi gần như vậy, hơn nữa mình còn phải ở trước mặt hắn kéo ống tay áo, lộ ra cổ tay trắng nõn, tiếp xúc thân mật như thế, làm Ngôn Vũ Nặc cảm thấy tim mình đập như có một đàn hươu chạy ngang, trên mặt nóng lên.

“Ai nha, mặt Vũ Nặc tỷ tỷ hình như càng ngày càng đỏ nha.”

Băng Nguyệt vẫn luôn đứng ở một bên nhìn thấy gương mặt Ngôn Vũ Nặc đỏ rực nhịn không được kêu lên sợ hãi một tiếng.

Tô Vãn:……

Em gái Băng Nguyệt à, ta biết ngươi thật ra đã quen thuộc với chúng ta, nhưng ngươi la to như vậy thật sự không phải cố ý sao?

Nghe Băng Nguyệt không lựa lời nói, Ngôn Vũ Nặc lập tức không chỗ dung thân, theo bản năng nhúng nhích cánh tay. .

“Đừng nhúc nhích!”

Con ngươi Lục Mục Tuần có ánh sáng nhạt chợt lóe, ngón tay thon dài dài sạch sẽ nhẹ nhàng đè lại cánh tay Ngôn Vũ Nặc, từ đầu ngón tay hắn truyền tới dòng điện nóng, làm cả người Ngôn Vũ Nặc đều cương ở nơi đó, một cử động nhỏ cũng không dám.

Lục Mục Tuần thoáng nhìn qua khóe môi chợt lóe một tia ý cười, Tô Vãn ở cách đó không xa cũng hơi nhếch khóe môi, cô hình như không cẩn thận đem Lục ngự y cùng nữ chủ đại nhân ghép đôi thành công?

A, lại nói tiếp thứ tự đến trước và đến sau thật là rất quan trọng nha!

Ở nguyên cốt truyện Lục ngự y thua ở chỗ xuất hiện quá muộn nha!

Một lát sau....

“Được rồi.”

Lục Mục Tuần thu hồi ngân châm, ôn nhu cẩn thận giúp Ngôn Vũ Nặc xoa xoa ống tay áo...

“Ta cho ngươi thuốc uống, sau khi trở về phải đúng hạn mà dùng, hàn khí trong cơ thể mới có thể hoàn toàn tiêu trừ.”

Thấy Lục Mục Tuần xoay người đến bàn gỗ viết phương thuốc, lúc này Ngôn Vũ Nặc mới cắn cắn môi, lần đầu tiên nhìn thẳng vào bóng dáng mảnh khảnh của Lục Mục Tuần, nhẹ nhàng mở miệng nói.

“Lục ngự y, chẩn kim…… Chẩn kim cần bao nhiêu bạc?”

Hỏi chẩn kim, Ngôn Vũ Nặc hiển nhiên là không đủ tự tin, theo bản năng nàng còn sờ sờ túi tiền bên hông của mình, chỗ này là toàn bộ tiền tiêu vặt tháng này nàng mới được phát.

“Chẩn kim?”

Viết xong một chữ cuối cùng của phương thuốc, Lục Mục Tuần quay đầu nhìn về phía Tô Vãn vẫn luôn trầm mặc đứng ở cách đó không xa.

“Vị muội muội này của ngươi đã giúp ngươi trả chẩn kim rồi.”

“Tiểu Vãn?”

Ánh mắt Ngôn Vũ Nặc lập tức dừng ở trên người Tô Vãn, nàng biết tình huống trong nhà của Tô Vãn, hiện tại Tô lão cha còn thiếu một số bạc rất lớn, nàng so với mình còn khổ hơn.

“Không có việc gì, Vũ Nặc tỷ, Lục ngự y có tiếng là đại thiện nhân, ngài ấy xem bệnh cho người ta rất dễ, ta đưa bạc cho ngài còn được thối lại nữa!”

Nhìn thấy Ngôn Vũ Nặc nhìn mình, Tô Vãn lập tức vẻ mặt tươi cười nói nhỏ một câu, nói xong cô còn nhịn không được tiến lên một bước, nâng tay nhỏ ở trước mặt Lục Mục Tuần xòe ra.

“Lục ngự y, thối tiền lẻ!”

“A.”

Lục Mục Tuần ôn hòa cười, ánh mắt chuyển tới cửa.

“Phúc Lộc, thối tiền lẻ cho người bệnh.”

Tên thái giám gọi là Phúc Lộc nghe Lục Mục Tuần gọi lập tức cúi đầu đi tới trước mặt Tô Vãn.

“Tỷ tỷ, tiền của cô.”

Nói rồi hắn liền đem tất cả những bạc vụn không lâu lúc nãy Tô Vãn đưa cho hắn đều lưu luyến nhét lại vào lòng bàn tay Tô Vãn.

“Cám ơn.”

Tô Vãn cong mắt đem một nửa bạc vụn nhét trở lại vào tay Phúc Lộc.

“Huynh kêu Phúc Lộc sao? Về sau theo Lục ngự học hỏi nhiều một chút! Làm việc tốt, sẽ có hồi báo.”

Làm người tốt, làm việc tốt, sẽ có hồi báo ~

Nghe Tô Vãn nói, đôi mắt Phúc Lộc lập tức lóe sáng lấp lánh, vẻ mặt kích động nhìn cô.

Tô Vãn:……

Đừng cảm tạ tỷ, thỉnh kêu tỷ là Tô thánh mẫu.=)) quỳ vợ chồng nhà này

Không sai, sau khi Tô Vãn tiến vào nhiệm vụ đã nghĩ tới một điểm siêu cấp dễ dàng tuyệt đối thắng được Ngôn thánh mẫu....

Khi bạn gặp được bạch liên hoa như hoa lê dính hạt mưa, thỉnh không cần so chiêu với nàng ta, chủ yếu phải càng thêm điềm đạm đáng yêu hơn so với nàng ta.

Khi bạn gặp được một thánh mẫu lấy ơn báo oán, như vậy thỉnh bạn hãy lớn mật yên tâm giúp đỡ nàng ta, để nàng ta cảm thấy toàn thân của bạn trên dưới đều tràn ngập năng lượng.

Tô Vãn vẫn luôn tin tưởng một điều, khi hai thánh mẫu đi chung một chỗ, tuyệt đối không đơn giản là một người lại thêm một người thành hai người đơn giản như vậy ~

Tóm lại, vì nhiệm vụ này, Tô Tiểu Vãn quyết định liều mạng!

“Ai nha! Ai nha! Ai nha ta tới đây ~”

Ở thời điểm Tô Vãn đang định đỡ Ngôn Vũ Nặc rời đi, một thân ảnh thở hổn hển kêu to chạy tới, đột nhiên vọt vào phòng Lục Mục Tuần, vào đến phòng, người tới nhanh tay vỗ vỗ ngực nhỏ của mình, ánh mắt đảo nhanh một vòng ở trong phòng.

“Ngôn Vũ Nặc, Tô Vãn! Hai người các ngươi, hai người các ngươi, cũng thật là, thật là mệt chết ta!”

“Trần công công.”

Người tới không phải ai khác mà chính là quản sự công công Trần Tập của Thượng Phục Cục.

Lúc này Trần Tập nhìn thấy Ngôn Vũ Nặc và Tô Vãn còn chuẩn bị hành lễ với mình, hắn lập tức vung tay nhỏ, tiến lên một bước bắt lấy tay hai người....

“Hai người các ngươi! Mau cùng ta hồi Thượng Phục Cục! Lần này các ngươi gặp chuyện lớn rồi, gặp chuyện lớn rồi!”

“Chuyện gì lớn a?”

Nghe lời Trần Tập nói, sắc mặt Ngôn Vũ Nặc biến đổi, mà Băng Nguyệt ở một bên đi theo phía sau hai người không dấu vết lùi lại hai bước, cùng hai người bảo trì khoảng cách nhất định..

Trong lúc nhất thời không khí trong phòng có chút khẩn trương áp lực, Lục Mục Tuần vẫn luôn rũ con ngươi, thoạt nhìn việc không liên quan đến mình, nhưng trên thực tế hắn cũng vẫn luôn chờ Trần Tập tiếp tục nói.

“Là bệ hạ, bệ hạ người……”

Trần Tập vừa mới nói tới bệ hạ, một khuôn mặt nhỏ lập tức trở nên trắng bệch.

“Bệ hạ đang ở Thượng Phục Cục, giết, giết rất nhiều người!”

Tưởng tượng đến trường hợp máu chảy thành sông kia, Trần Tập liền cảm thấy bụng nhỏ của mình run lên! Hơn nữa trên đường tới đây hắn còn nhìn thấy cửa cung Tĩnh Vân cung ra ra vào vào đều là tử thi được cuốn chiếu, máu đỏ thẫm, nhìn thật thấm lòng người!

Tóm lại, sáng sớm hôm nay không biết vì sao bệ hạ mặt rồng thịnh nộ, đầu tiên là kiếm thứ nhất giết chết Ngọc Quý nhân, sau đó lại ban chết cho Thục phi huyết tẩy Tĩnh Vân cung, hiện tại, hiện tại không phải đến phiên Thượng Phục Cục sao?

Mà trùng hợp là, hôm nay người củaThượng Phục Cục đại đa số đều ở đó, nhưng lại thiếu đi Tô Vãn và Ngôn Vũ Nặc!

Trần Tập quả thật không dám suy nghĩ tiếp, hai tiểu nha đầu này phỏng chừng hôm nay lành ít dữ nhiều khó thoát cái chết!

Bệ hạ ở Thượng Phục Cục giết người?

Nghe Trần Tập nói, hai chân Ngôn Vũ Nặc mềm nhũn.

“Liêu ti nghi thì sao? Liêu ti nghi không có việc gì chứ?”

Thánh mẫu đại nhân quả thật là ưu tiên người khác hơn chính mình, làm Tô Vãn theo không kịp ~~

Xem ra ngụy · thánh mẫu như ta, còn cần phải tiếp tục nỗ lực mới được!

Nhưng mà……

Hoàng Thượng?

Còn không phải là Tô tướng quân sao?

Quả nhiên là Hoàng Thượng, quả nhiên phô trương rất lớn, hừ hừ hừ ~

~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip