TG14: Tam Phu Tứ Hầu (9)
Edt: Mítt
~~~~~~~
Ngày hôm sau, Bích Lạc dựa theo ngày thường canh giờ tới hầu hạ Tô Vãn để chuẩn bị vào triều, nhưng vừa vào cửa liền gặp phải khuôn mặt lạnh của Thái úy đại nhân.
Ách.
Ánh mắt Bích Lạc chợt lóe, nhưng vẫn rũ mắt hành lễ với Tô Duệ một cái...
“Bái kiến Thái úy đại nhân.”
“Ừ.”
Biết Bích Lạc là tâm phúc của Tô Vãn, Tô Duệ nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng một cái.
“Ngươi đừng kêu nàng lên thượng triều, để nàng ngủ thêm một lát đi.”
Dù sao thượng hay không thượng triều đối với trưởng công chúa mà nói cũng không phải chuyện lớn gì, hoàng tộc chính là tùy hứng như vậy ~
Bích Lạc: Không thượng triều? Ngài rốt cuộc đã làm gì với chủ tử nhà ta?
Thấy Bích Lạc vẻ mặt hồ nghi cộng thêm đề phòng nhìn mình, Tô Duệ nhịn không được vẻ mặt hắc tuyến.
“Ngươi nhìn ta làm cái gì? Đơn thuần là đắp chăn bông nói chuyện phiếm, ngươi chưa thấy qua sao? Nàng ngủ muộn, ngươi đừng phá giấc ngủ của nàng, nếu không……”
Giết chết ngươi nha ~
Cảm giác được sát ý lạnh thấu xương trên người Tô Duệ chợt lóe qua, sắc mặt Bích Lạc đại biến, nàng không chỉ là trợ thủ đứng đầu bên người Tô Vãn, còn là người dẫn đầu của bí vệ hoàng gia, mấy năm nay nàng giết người vô số, đối với sát khí trên người người khác cũng có hiểu biết nhất định.
Nguyên nhân chính là vì như vậy, Bích Lạc vừa rồi mới có thể sắc mặt đại biến, bởi vì tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, nhưng từ sát ý truyền tới từ trên người Thái úy đại nhân, chỉ là một hơi thở nhỏ cũng khiến cho nàng cảm thấy lông tơ dựng đứng, nguy cơ vô hạn ——
Phong Vô Trần, ngươi rốt cuộc che dấu bao nhiêu sâu?
Chờ Bích Lạc phục hồi tinh thần lại, Tô Duệ đã sớm đi rồi, ừm, trưởng công chúa không thượng triều thì không sao, nhưng thân là Thái úy đại nhân vô gian đạo chuyên nghiệp vẫn phải đi thượng triều..
Tô Duệ đi không lâu, Tô Vãn cũng từ trên giường thức dậy, cô theo thói quen tính giơ tay sờ sờ người bên cạnh, tuy rằng trống không nhưng vẫn còn ấm áp.
“Bích Lạc.”
Tô Vãn ngồi dậy, nhẹ gọi một tiếng, thân ảnh Bích Lạc lập tức xuất hiện ở trước mặt Tô Vãn: “Điện hạ, người muốn dậy?”
“Ừ.”
Tô Vãn gật gật đầu: “Giờ nào rồi? Làm sao không gọi bổn cung dậy?”
Nghe Tô Vãn nói, Bích Lạc lập tức quỳ một gối xuống đất.
“Là nô tỳ thất trách, vừa rồi Thái úy đại nhân ngài ấy, ngài ấy không cho nô tỳ đánh thức điện hạ, nô tỳ nhất thời hồ đồ, thỉnh điện hạ xử phạt!”
“Được rồi.”
Tô Vãn vẫy vẫy tay: “Như vậy cũng tốt, lát nữa bổn cung viết một quyển tấu chương, ngươi tiến cung đưa cho bệ hạ, cứ nói bổn cung cảm nhiễm phong hàn, nằm trên giường không dậy nổi, yêu cầu tĩnh dưỡng.”
“Vâng.”
“Đúng rồi.”
Tô Vãn nhìn Bích Lạc: “Thời điểm Phong Vô Trần rời đi còn nói cái gì không?”
Ách.
Nghe Tô Vãn nói, Bích Lạc lại là vẻ mặt kinh ngạc.
Thời điểm Thái úy đại nhân đi còn nói gì đó sao? Má ơi, nàng lúc ấy thất thần, thế nhưng không chú ý!
Nghĩ đến đây, bạn nhỏ Bích Lạc lập tức thật sâu tự trách...
“Điện hạ, nô tỳ…… Nô tỳ không nghe được, thỉnh điện hạ……”
Thấy Bích Lạc lại muốn quỳ xuống, Tô Vãn lập tức giơ tay đỡ nàng...
“Được rồi, ngươi quỳ tới quỳ lui làm bổn cung nhìn đến đầu cũng choáng váng, ngươi hầu hạ bổn cung thay quần áo trước đi.”……
Từ hôm qua trưởng công chúa đột nhiên dâng một quyển tấu chương, đến hôm nay trưởng công chúa không thượng triều, đối với chuyện này, đáy lòng nhóm văn võ bá quan đều đang chửi thầm, mà không bao lâu liền có tin tức trưởng công chúa cảm nhiễm phong hàn nằm trên giường không dậy nổi từ phủ trưởng công chúa truyền ra.
Một người ngày hôm qua còn tinh thần sáng lạng, hôm nay làm sao lại nói bệnh liền bệnh chứ?
Đây…… Chẳng lẽ là bởi vì hôn sự của Nguyệt công tử cùng bệ hạ sao?
Truyện được đăng duy nhất trên wattpad..
[HBNmoemoe]
Ai.
Hỏi thế gian, tình là chi, mà đôi lứa thề nguyền sống chết.
Trận bệnh này của Tô Vãn, lập tức làm cô trở thành tiêu điểm của toàn bộ kinh đô..
Một đoàn quý nữ cùng đám quan viên đều phía sau tiếp trước đi đến phủ công chúa thăm hỏi, cho dù là trưởng công chúa một phái cũng được, hay là bệ hạ dòng chính cũng được, hiện giờ nếu trưởng công chúa bị bệnh, tất cả mọi người đều nên tỏ vẻ quan tâm một chút.
Ngay cả Trì Tuyết Duyên luôn bất hòa với Tô Vãn thế nhưng cũng mang theo rất nhiều đồ bổ tới phủ thăm Tô Vãn.
Đương nhiên, Trì Tuyết Diên đến xem thử là chính, thăm là phụ.
Trên giường, Tô Vãn sắc mặt trắng bệch, thần thái tiều tụy.
Nói cho cùng một người trong vòng một ngày thế nhưng sẽ có biến hóa lớn như vậy, nếu nói là giả vờ? Thật đúng là không giống.
“Điện hạ, ngài cảm thấy khỏe chút nào chưa?"
Trì Tuyết Diên ngồi xuống bên giường Tô Vãn, ngữ khí nhẹ nhàng hỏi một câu.
“Làm Trì tướng lo lắng, bổn cung thật ra…… thật ra cũng không có gì trở ngại.”
Tô Vãn dựa ngồi ở đầu giường, hướng về phía Trì Tuyết Diên miễn cưỡng cười cười.
Cảm giác được tươi cười của Tô Vãn hơi miễn cưỡng, Trì Tuyết Diên giương mắt thật sâu liếc mắt nhìn đôi mắt Tô Vãn một cái.
“Điện hạ chính là bởi vì chuyện của Nguyệt công tử, buồn bực không vui mới có thể đột nhiên ngã bệnh?”
Tuy rằng tất cả mọi người suy đoán bệnh tình của Tô Vãn có liên quan đến Nguyệt Thanh, nhưng nói trắng ra như vậy, cũng chỉ có Trì Tuyết Diên mới hỏi thôi.
Nghe Trì Tuyết Diên hỏi, Tô Vãn rũ con ngươi, cười khổ một tiếng.
“Trì tướng, ngươi có phải cảm thấy bổn cung thật ngốc hay không?”
Thật ngốc.
Tuy rằng Trì Tuyết Diên cho rằng như vậy, nhưng nàng đương nhiên sẽ không nói ra.
“Trưởng công chúa, ngài phong hoa tuyệt đại, địa vị cao thượng muốn dạng nam nhân gì mà không có chứ? Nếu ngài thích dạng nam nhân có tài đánh đàn, ngày mai hạ quan liền cho người đưa lại đây mấy người.”
Người khác đều vì trưởng công chúa si tình mà cảm thán thương tâm, nhưng Tô Mạn và Trì Tuyết Diên lại không nghĩ như vậy.
Cho dù Tô Vãn si tâm tình trường là thật hay là giả, thời gian này nàng sinh bệnh, rõ ràng chính là muốn ra cái nan đề cho bệ hạ ——
Hiện giờ trưởng công chúa vì một người nam nhân mà bệnh nặng không dậy nổi.
Mà bệ hạ lại muốn cùng người nam nhân đó thành hôn, việc này truyền đến dân gian, các bá tánh sẽ nghĩ như thế nào?
Người đời phần lớn đều thích đồng tình kẻ yếu, mà Tô Vãn vừa lúc xảo diệu đem chính mình nhược hóa, làm cho mình tùy thời đứng ở trên đỉnh điểm của đạo đức.
Đây mới là chỗ cao minh nhất của cô.
Nghe Trì Tuyết Diên nói, Tô Vãn cười cười, tươi cười kia vô cùng phức tạp.
“Trì tướng, ngươi có từng thật tình thích một người nào đó chưa?”
Nghe Tô Vãn hỏi, Trì Tuyết Diên ngẩn ra một chút, lắc lắc đầu.
Thích là cái gì? Có lẽ giống như mình đối với biểu ca? Có nhàn nhạt thưởng thức và vướng bận?
Nhưng cũng không hơn.
“Trì tướng, người chưa từng khắc cốt minh tâm yêu một ai đó, thì sẽ không hiểu được mất đi người mình yêu là một chuyện thống khổ bi thương cỡ nào, thế gian này ngàn vạn người, hắn có lẽ không phải tốt nhất, nhưng lại cố tình là người ngươi yêu nhất. Một người như vậy, là không thể thay thế.”
Nghe Tô Vãn nói, Trì Tuyết Diên nhăn mày.
“Nếu trưởng công chúa thật tình luyến tiếc Nguyệt công tử, cần gì phải chủ động thay hắn cầu thân với bệ hạ chứ?”
“Có một loại tình yêu, gọi là buông tay. Tâm hắn đã không ở chỗ ta, ta đành phải buông tay, để hắn đi tìm hạnh phúc mà hắn muốn.”
Nói tới đây, Tô Vãn thật sâu liếc mắt nhìn Trì Tuyết Diên một cái.
“Bổn cung biết bệ hạ đang lo lắng cái gì, lúc này đây bổn cung là thật tình buông tay chúc phúc bọn họ, thỉnh Trì tướng trở về chuyển cáo bệ hạ, để nàng an tâm thành thân!”
Nghe Tô Vãn nói, Trì Tuyết Diên cũng chỉ cười gật gật đầu.
“Trưởng công chúa nói, hạ quan sẽ chuyển cáo bệ hạ, thời gian cũng không còn sớm, trưởng công chúa nghỉ ngơi sớm một chút đi, hạ quan cáo lui!”
Nói xong, Trì Tuyết Diên đứng dậy cáo từ, mà Tô Vãn nhìn thân ảnh Trì Tuyết Diên, nhịn không được hơi nhếch khóe môi ——
Trì Tuyết Diên sẽ không tin mình nói, mà Tô Mạn cũng giống vậy.
Nữ nhân ở Loan Phượng Quốc, cũng giống như nam nhân sinh ra ở cổ đại, khi thời điểm các nàng cao cao tại thượng nhìn xuống thiên hạ, các nàng đã sớm quên mất tình cảm chân thật nhất.
Trì Tuyết Diên cảm thấy tình cảm có thể có có thể không, mà trong mắt nữ hoàng Tô Mạn này, chỉ có nam nhân xuất sắc mới xứng đôi với mình, mà mình đối với những nam nhân đó đều rất tốt, mình cho bọn họ những thức tốt nhất, thì đó chính là tình yêu.
Cái gọi là duy nhất, cái gọi là chung tình, ở trong mắt các nàng đều chỉ là trò cười.
Thẳng đến khi thân ảnh Trì Tuyết Diên biến mất không thấy, Tô Vãn lúc này mới chân chính ngồi dậy, liếc mắt nhìn bình phong trong phòng mình một cái: “Thái úy đại nhân, trốn lâu như vậy, không nghĩ ra ngoài hít thở không khí sao?”
“A.”
Nghe Tô Vãn nói, Tô Duệ chậm rì rì từ sau bình phong đi ra: “Vợ, vừa rồi nàng nói thật tốt đẹp, ta nghe cũng muốn ghen tị, tới tới tới, nàng nói với ta lại một lần nữa đi.”
“Đừng nháo.”
Tô Vãn dở khóc dở cười nhìn Tô Duệ: “Chàng ghen cái gì chứ? Nguyệt Thanh người ta đã là người của Tô Mạn, muốn ghen cũng là ta ghen, chuyện chàng với Trì Tuyết Diên là như thế nào, tự chàng biết.”
“Ai.”
Nghe Tô Vãn nói, sắc mặt Tô Duệ nặng nề thở dài một hơi.
“Có một loại tình yêu, gọi là buông tay, biểu muội quá cao lãnh, biểu ca cũng thật là bi thương, cho nên, hai chúng ta si nam oán nữ mới là một đôi trời tạo, mà đúng thật là một đôi!”
Tô Vãn:……
Chàng học xong liền biết vận dụng, quả thực là phản ứng nhanh mà.
Nhưng mà, Tô Duệ nói không sai, chờ lần này đem chuyện của Tô Mạn và Nguyệt Thanh giải quyết xong, mục tiêu kế tiếp chính là Trì Tuyết Diên……
~~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip