Chương 124
Chương 124
Chính bản thân Nhan Duệ cũng không thể tin được vào những gì mình vừa nghe được, thậm chí anh cũng quên nháy mắt luôn, chỉ nhìn thẳng vào Ninh Vi Nhàn, tay anh vẫn luôn nắm tay cô, chưa hề buông ra: "Vi Nhàn...... Vi Nhàn, em vừa nói cái gì?!"
"Em nói là được." Ninh Vi Nhàn khẽ mỉm cười, lặp lại lời nói của mình một lần nữa: "Em vẫn muốn ở cùng với anh, mãi mãi không bao giờ rời xa anh. Nhưng mà......"
Bị tiếng 'nhưng mà' này của cô hù dọa, Nhan Duệ vô cùng khẩn trương, hai mắt trợn to, chờ đợi câu nói tiếp theo của Ninh Vi Nhàn: "Việc này cũng không có nghĩa là em sẽ tin tưởng anh, tha thứ cho anh, chính là anh nợ của em, anh phải từng chút, từng chút một đền bù lại cho em mới được. Trước kia anh đã đối với em không tốt như vậy, em thật muốn trả thù anh, nhưng em cũng không biết phải trả thù như thế nào, không lẽ em cũng phải đi tìm những người đàn ông khác hay sao?"
Vừa nghe được Ninh Vi Nhàn nói muốn tìm đàn ông, Nhan Duệ sợ muốn chết: "Đừng, đừng, đừng mà, Vi Nhàn, không cần phải như vậy!"
"Em còn chưa có nói xong đâu." Ninh Vi Nhàn sờ sờ mặt của anh, khi tới nơi khóe mắt của anh thì từ từ vuốt ve: "Anh phải nhớ kĩ, anh nợ của em rất nhiều, rất nhiều, nhưng sau khi em tỉnh lại, anh đối xử với em như thế nào, yêu thương em ra sao, em đều nhìn thấy được, những việc anh đã làm, cũng không cách nào xóa bỏ, nhưng em cũng không muốn đem tương lai của chúng ta vứt bỏ, lần đánh cược này quá lớn, mà cho tới bây giờ, em cũng không phải là một dân chơi cờ bạc giỏi." Ngón tay mảnh khảnh đi xuống dưới một chút, vuốt ve góc cạnh cương nghị trên gương mặt anh: "Nói thật ra, nguyên nhân để em không rời khỏi anh tới chín mươi phần trăm là vì Ninh Ninh. Em thương con như vậy, dĩ nhiên cũng không muốn để con phải đau lòng, chỉ cần nghĩ đến sẽ làm cho con phải rơi nước mắt, lòng của em đã đau đến độ không cách nào hít thở được. Cho nên, em cũng giống như phần lớn những người phụ nữ khác, vì con, em chấp nhận cho anh một cơ hội. Tất nhiên, em cũng đang cho chính mình một cơ hội. Nhan Duệ...... Em đã bị anh làm tổn thương quá nhiều rồi, có rất nhiều cảm xúc cũng không thể có lại được nữa, anh phải chịu trách nhiệm làm cho em tin tưởng anh một lần nữa, để em tin tưởng rằng em vẫn còn có thể có được hạnh phúc."
Nhan Duệ không ngừng nháy mắt, nhưng anh lại không nói ra được lơi nào, đôi môi mỏng mấp máy, phát ra vài âm thanh nhưng cũng đều không thành tiếng."Một lần nữa, anh phải để cho em nhớ lại tất cả những tình cảm kia, để cho em có thể tin tưởng anh lần nữa, yêu anh lần nữa, vì như vậy thì em mới có động lực để tiếp tục sống." Cô nhẹ nhàng dựa vào trong lòng ngực rắn chắc của anh, khóe môi nâng lên một nụ cười yếu ớt, giống như đã nhìn thấu được rất nhiều việc: "Em đã từng rất yêu anh, nhưng bây giờ đã quên mất rồi, cũng không nhớ ra được, anh hãy giúp em nhớ lại đi, nếu không chúng ta cũng sẽ không có được hạnh phúc."
"Anh đã hiểu rồi, Vi Nhàn, anh đã hiểu rõ rồi." Giọng nói Nhan Duệ có chút khàn khàn, nhưng không thể che dấu được sự vui mừng cực điểm trong đó: "Anh sẽ làm cho em nhớ lại tất cả, anh sẽ không bao giờ làm em bị tổn thương nữa, không bao giờ như vậy nữa. Vi Nhàn......" Anh chợt chống tay xuống giường chồm người dậy, một tay khác lại ôm chặt lấy Ninh Vi Nhàn, đôi môi mỏng không nói thêm bất cứ lời nào mà chỉ hôn lên môi cô, đầu lưỡi anh tham lam đi vào, kích khích cảm xúc của cô. Từ sau khi Ninh Vi Nhàn sinh con gái xong, hầu như bọn họ không có tiếp xúc thân mật với nhau, đây là lần đầu tiên Nhan Duệ được chạm vào cô.
Bị anh hôn thật lâu, thật điên cuồng, Ninh Vi Nhàn dùng đầu ngón tay chọc chọc sau ót của Nhan Duệ, đẩy anh nằm trở về giường, cô thì ngồi khoanh chân trên giường, vuốt ve dịu dàng mái tóc mềm mại của anh: "Ngủ đi, em chờ anh ngủ rồi mới đi."
Thật ra Nhan Duệ không muốn ngủ, anh cho rằng mình không ngủ được. Nhưng bàn tay của Ninh Vi Nhàn thật ấm áp, không biết từ lúc nào mí mắt anh bắt đầu trĩu nặng, sau đó từ từ chìm vào giấc mơ ngọt ngào.
Ninh Vi Nhàn lẳng lặng ngắm nhìn Nhan Duệ đang ở trong lòng mình, dáng dấp của anh rất đẹp, cũng khó trách có nhiều phụ nữ say mê anh như vậy, ngay cả cô, không phải cũng bị sự hấp dẫn của anh đánh bại sao? Khóe miệng khẽ nâng lên một nụ cười, cô nhẹ nhàng lướt qua gương mặt anh tuấn của Nhan Duệ, sau đó hôn lên trán anh một cái. Chỉ mong anh sẽ có giấc mơ thật đẹp, chỉ mong chúng ta còn có tương lai
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip