Chương 29: Ngồi xuống
Tôi nhịn xuống xúc động muốn cười, hết sức nghiêm túc nói: "Không phải ai cũng có thể gây dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng giống như Ôn Dương."
Tôi chậm rãi ngồi xuống, buồn bã: "Điểm này tôi làm không được."
Ôn Hách khinh thường nói: "Hắn có cái gì gọi là từ hai bàn tay trắng, còn không phải nhờ bán đi căn biệt thự mẹ hắn lưu lại, có tiền vốn ai mà không thể gây dựng sự nghiệp, cậu cũng vậy."
Tôi ngẩng đầu nhìn Ôn Hách, trong lòng là hận ý mãnh liệt, bọn họ lại bức Ôn Dương đến nước này, tôi sớm muộn gì —— sớm muộn gì cũng sẽ đem hết thảy thống khổ anh đã phải chịu hoàn lại gấp bội.
Ôn Hách cho là tôi không tin, tiếp tục: "Tôi nói đều là sự thật, không có số tiền kia, hắn lấy cái gì gây dựng sự nghiệp?"
Tôi hít vào một hơi: "Chính là nói cái này, tiền vốn của tôi ở đâu ra?"
"Không cần phiền toái như vậy, chỉ cần hắn thất bại, cậu lại trở thành giám đốc của một xí nghiệp nước ngoài, vậy hắn chính là LOSER. Bỏ phí tổn gây dựng sự nghiệp tính phiêu lưu quá lớn, không nhất thiết phải mạo hiểm như vậy."
Trong lòng tôi cười lạnh, muốn mang tôi ra làm bia chắn, ngồi không hưởng lợi, nào dễ dàng như vậy.
Tôi giả ngu nói: "Ôn Dương sẽ không dễ dàng thất bại, công ty hắn bây giờ càng ngày càng vững chắc, lấy năng lực của hắn, thành tích sau này khẳng định cũng sẽ không chỉ có như vậy."
Quả nhiên sắc mặt Ôn Hách rất khó coi, ngữ khí mang đầy hận thù: "Hắn sẽ không thành công, công ty trong giai đoạn phát triển nếu bị tung ra lời đồn gì, đó cũng sẽ là bước đi chấm dứt."
Tôi lặng lẽ đưa tay tìm bút máy trong túi áo, trấn định nói: "Anh có ý gì?"
"Ôn Dương hiện tại rất tín nhiệm cậu, tôi biết hắn đang cạnh tranh một hạng mục lớn, bọn họ rất chú trọng, nếu thành, đủ cho hắn ăn vài năm, nhưng nếu ——" Ôn Hách cười vẻ mặt châm chọc, "Nếu hắn ăn cắp ý tưởng bên kia, liền không còn cơ hội nữa, đời này đều không thể trở mình."
Tôi hít một hơi thật sâu: "Ý của anh là ... "
"Thạch Sam cậu thông minh như vậy, tôi không tin cậu không rõ, cậu hiện tại rất được Ôn Dương tín nhiệm, còn ở một chỗ cùng hắn, nếu muốn xem chút gì đó, sợ là rất dễ dàng đi."
"Anh nói không sai, lấy quan hệ giữa tôi cùng Ôn Dương quả thật có thể làm được." Tôi cười một cái, nhìn hắn, "Nhưng mà tôi cự tuyệt."
Ôn Hách vẻ mặt bất ngờ: "Vì cái gì, cậu chẳng lẽ không muốn dẫm Ôn Dương xuống dưới chân?"
Tôi lại cười, ngữ khí trào phúng: "Chuyện này với tôi mà nói thực chất không có điểm nào tốt, về phần cái gọi là dẫm Ôn Dương dưới chân cũng bất quá là hả hê nhất thời, không có gì thay đổi, quan trọng là chuyện này mạo hiểm quá lớn, người được lợi chân chính cũng không phải tôi, sự tình làm ơn mắc oán như vậy tôi vì sao phải làm?"
Tôi lấy vẻ mặt trêu tức nhìn Ôn Hách, thật xem tôi là tên ngốc sao, IQ này cũng đủ thấy, phụ thân Ôn Dương thế nhưng lại tự hào với cái thứ như vậy, không điểm nào có thể so với Ôn Dương.
Ôn Hách bị tôi nhìn tựa hồ rất tức giận: "Cậu muốn cái lợi ích gì?"
Tôi cười nhạt: "Anh nói tôi và Ôn Dương thực lực tương đương, cho nên tôi cũng muốn thử xem mình có thể gây dựng sự nghiệp hay không, vừa rồi tôi đã nói mình thiếu vốn, có người tài trợ thì thật không gì bằng."
Ôn Hách lần này lại không tiếp tục đánh Thái Cực nữa, cắn răng nói: "Cậu muốn bao nhiêu?"
(đánh Thái Cực: đưa đẩy, không muốn trả lời vấn đề chính)
Tôi một tay nâng cằm, ngón tay điểm điểm thái dương, nói: "Năm trăm vạn đi."
"Cái gì?" Ôn Hách khiếp sợ, "Ai gây dựng sự nghiệp mà cần từng đó tiền, lúc trước Ôn Dương phỏng chừng cũng không dùng đến nhiều như vậy."
Tôi khoanh tay, không cho là đúng nói: "Ôn Dương còn có cả đối tác Quan Lỗi đó, tôi chỉ có một mình cần nhiều như vậy không phải rất bình thường sao?"
"Không thể nào, chỉ chút chuyện như thế, cậu mở miệng liền 500 vạn, tiền này không phải quá dễ kiếm rồi?"
Tôi hừ lạnh một tiếng: "Anh nói thì nhẹ, chuyện này tính ra tôi phải gánh vác phiêu lưu cực kỳ lớn, một khi bị phát hiện, bị phá hủy không chỉ có quan hệ của tôi cùng Ôn Dương, còn có cuộc sống vốn dĩ thuận lợi ổn định của tôi, tôi chính là sẽ ngồi tù, đương nhiên, anh có thể không đồng ý, nhưng đừng nghĩ muốn nhờ tôi làm ra trò lén lút gì."
"Cậu đừng tưởng không có cậu thì không được, chuyện này tôi cũng có thể tìm người khác tới làm."
"Tìm ai?" Tôi cười lạnh nói: "Quan Lỗi thì anh không cần suy nghĩ, anh lấy mẹ hắn ra uy hiếp cũng vô dụng. Lương Mễ? Ha hả ... nếu sự tình đàm luận thành công, chuyện ngày hôm nay tôi tự nhiên sẽ thêm thắt một chút nói cho Ôn Dương, anh cảm thấy Ôn Dương đã có phòng bị, anh còn cơ hội xuống tay sao?"
"Mày..." Ôn Hách sắc mặt dữ tợn, cắn răng nói, "Cùng lắm thì tao không làm nữa, đừng mơ tưởng uy hiếp tao!"
"Có cần tôi nhắc lại không, là anh tìm đến tôi, sự tình thành hay bại đối với tôi đều không có tổn thất gì, ngược lại là anh..."
Tôi nhìn hắn chậm rãi nói, "Anh hẳn đã minh bạch, đây có thể là cơ hội khiến cho Ôn Dương vĩnh viễn không thể trở mình, cơ hội mà từ trước tới nay anh tha thiết mơ ước. Nói đến, tất cả mạo hiểm cũng là một mình tôi chịu, anh chẳng qua chỉ xuất một chút tiền, là có thể trừ bỏ tai họa lớn nhất trong lòng, thế nhưng bởi vì một số tiền mà lùi bước, chỉ có chút tầm nhìn ấy, khó trách không sánh bằng Ôn Dương."
Gân xanh trên mặt Ôn Hách bạo nổi: "Mày nói cái gì?"
"Cái hạng mục này một khi Ôn Dương bắt được, anh liền không còn cơ hội động đến hắn, ai cũng không thể ngăn cản hắn thành công."
Tôi đặt một tấm danh thiếp xuống bàn, đứng lên nói: "Anh có thể từ từ suy xét, bất quá kiên nhẫn của tôi có hạn, sau ba ngày coi như anh muốn tìm tôi cũng vô dụng."
"Chờ... một chút, làm sao tao biết mày không phải đang gài bẫy?"
"Nếu anh tìm tới tôi, không phải nên có đầy đủ tin tưởng rồi sao? Dù là không có anh bức thiết, tôi cũng muốn nhìn thấy cái gọi là cảm giác ưu việt khi nhìn người sụp đổ, cái vị Ôn Dương luôn tự cho là đúng kia, bị tôi dẫm dưới chân, ngẫm lại cảm giác này cũng không tồi."
Tôi quay đầu, trầm giọng nói: "Nếu đã suy nghĩ kỹ, trước hết chuẩn bị 200 vạn tiền đặt cọc."
"Mày ... "
Thanh âm Ôn Hách bị ngăn cách ở ngoài cửa, hắn nói cái gì cũng không quan trọng, sau trọng sinh tôi có thể chống đỡ được đề xuất hấp dẫn đến từ Tần Hề, nhưng Ôn Hách vẫn sẽ không buông bỏ cơ hội có thể dẫm Ôn Dương ở dưới chân.
Tôi lấy ra bút máy từ trong túi áo, ấn một cái nút đỏ, trên màn hình nảy lên thời gian đã hoạt động, tôi hít một ngụm khí, vô thức cong khóe miệng.
Nhưng không đợi tôi cười xong, thân mình chợt bị một người va phải, bút trong tay thoát lực phi ra ngoài, thần kinh tôi căng chặt, tôi không màng nhìn xem là ai đụng mình, lập tức đuổi về hướng cây bút.
"Cẩn thận ..." Tiếp đó là tiếng còi ô tô chói tai.
Tôi cầm bút mờ mịt nhìn chiếc xe gần trong gang tấc, xe lái thò đầu ra mắng: "Có bệnh a, muốn chết tìm chỗ khác mà chết, đừng con mẹ nó gieo xúi quẩy cho lão tử."
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, cậu ấy không phải cố ý ..." Tôi cũng không biết bị ai kéo đến một bên.
Trong tiếng nổ máy ầm ầm, tài xế kia hùng hùng hổ hổ lái xe rời đi, tôi ngây ngẩn một hồi lâu, mới chậm rãi bình ổn. Vừa rồi một chớp mắt kia khiến tôi nghĩ đến đời trước, tôi thế nhưng lại thiếu chút nữa chết vì tai nạn giao thông. Tôi không dám tưởng tượng, nếu tôi thật sự cứ như vậy mà chết, hết thảy tôi đang làm này còn có gì ý nghĩa.
Tôi mang theo tức giận quay đầu, lập tức ngây ngốc, "Là cô!"
Chính là nữ nhân vô cớ đụng phải khi từ Vinh Vũ đi ra, lần này lại tới, còn hơi kém phá hỏng đại sự của tôi.
Tôi lạnh mặt nhìn nàng: "Vừa rồi là cô đụng tôi?"
Cô gái kia xấu hổ xua tay: "Ngại quá, tôi không phải cố ý, nhưng chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách tôi, tôi lần trước đã nhắc nhở cậu đi đường phải chú ý, làm sao vẫn còn như vậy?"
Tôi lạnh lùng nhìn nàng một cái, xoay người rời đi.
"Ai, cái kia Thạch Sam, từ từ..."
Tôi dừng bước quay đầu lại, nàng làm sao biết tên của tôi.
Cô gái cực kỳ đắc ý nói: "Ha ha, bất ngờ a, lần trước tôi đã nói nhìn cậu nhìn quen mắt, thì ra tôi đã thấy cậu trên bảng thông báo sinh viên tốt nghiệp ưu tú, chúng ta xem như đồng học đó."
Tôi hờ hững xoay người, thật sự là không thích nổi cô nương này, vô luận là Giang Ninh ôn nhu thẹn thùng hay là Dương Huyên thân thiện hiểu lòng người đều đáng yêu hơn vị này nhiều.
"Ai, cậu đứng lại, tôi có việc muốn hỏi."
Tôi tất nhiên là không để ý tiếp tục đi về phía trước.
"Tôi nói cậu đứng lại!"
... tôi dừng bước, nhìn vào hai tráng hán đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Trong quán cà phê cao ốc Hoàn Vũ, ánh mắt tôi âm trầm hung ác nhìn người đối diện.
"Cái kia tôi tên... Phùng Hiểu Mạn, ách... Cậu không cần nhìn tôi như vậy, thật không phải tôi bảo bọn họ làm vậy, là bọn họ..."
Tôi trầm giọng nói: "Cô rốt cuộc muốn nói gì?"
Phùng Hiểu Mạn ngại ngùng nói: "Kỳ thật cũng không có gì, tôi đã muốn hỏi cậu có quan hệ thế nào với Vinh Vũ, có phải từng bị đuổi không?"
"Chỉ vì cái này?"
"Ân." Phùng Hiểu Mạn gật đầu nói, "Chỉ là muốn hỏi xem có phải hay không."
Tôi khó hiểu nhìn nàng: "Cô không biết là mình rất nhàm chán sao?"
"Cái này sao gọi nhàm chán, cậu vạn nhất bởi vì phẫn hận mà làm ra cái chuyện mất lý trí thì sao?"
Phùng Hiểu Mạn điều chỉnh tư thế nói, "Cậu có biết ánh mắt của cậu lúc ấy dọa người cỡ nào không? Tuổi còn trẻ làm sao đã có oán khí lớn như vậy."
Tôi sửng sốt một chút, nhìn cô gái đối diện so với mình tuổi còn nhỏ hơn, bất mãn nói: "Cái đó có liên quan gì đến cô?"
"Nói ra tôi giúp cậu phân tích một chút, trong đó có phải có hiểu lầm gì không."
"Không cần, nếu không còn chuyện khác, tôi đi trước."
"Từ từ ..." Phùng Hiểu Mạn có chút tức giận, "Đứa nhỏ này sao lại bướng bỉnh như vậy, người cũng đã ở đây rồi, cậu chỉ nói chút thì mất lạng thịt nào sao?"
"Không liên quan đến cô." Tôi thập phần không kiên nhẫn, người này quả thực khó hiểu, đứng dậy muốn rời đi.
"Ngồi xuống!" Phùng Hiểu Mạn mãnh liệt đập bàn một cái, tôi sợ đến nhảy dựng, chết chân tại chỗ, ngây ngô không rõ tình huống.
"Tôi bảo ngồi xuống!" Phùng Hiểu Mạn lạnh lùng nhắc lại lần nữa.
Ánh mắt kia sắc bén kinh người, dưới loại áp lực này, tôi lại vô thức ngồi xuống, cảm giác tựa như về lại thời kì học sinh.
"Thật sự là, cái dạng học sinh gì mà ta chưa gặp qua, hảo hảo ngồi đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip