Chương 55: Nếu như
Những gì Quan Lỗi nói hoàn toàn phá vỡ nhận thức của tôi, tôi thậm chí hoài nghi những lời đó không phải là về Ôn Dương mà tôi biết kia... Cũng có lẽ, tôi chưa từng chân chính hiểu anh.
Tôi nghĩ đến, Ôn Dương từng nói với tôi câu này ...
"Anh đã đánh người tàn tật, chửi cha ruột, ân, còn khi dễ nữ nhân."
Người kia nói vẻ mặt nhẹ nhàng bâng quơ, tôi nhưng không biết lúc ấy anh đang mang tâm tình như thế nào.
Anh nói với tôi: "Tựa như em cũng có bí mật riêng của mình, trong lòng chúng ta đều có rất nhiều nơi không muốn bị người ta nhìn thấu ... nhưng anh vẫn hy vọng có một ngày em nguyện ý đem bí mật của mình chia sẻ cho anh, làm trao đổi, anh cũng sẽ nói cho em biết chuyện của anh."
Tôi còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp lại, những lời ác độc tôi nói, làm anh giận đến trực tiếp tông cửa ra ngoài, nhưng không bao lâu anh đã quay lại, mang theo cơm canh trở về tìm tôi.
Tôi nhớ rõ anh bởi vì chuyện của Tần Phủ, dưới cơn thịnh nộ ném tôi tới nơi hoang vắng, lại cũng không lâu sau đã quay đầu lại xin lỗi.
Tôi nhớ rõ khi anh cho rằng tôi phản bội, rõ ràng đã phẫn nộ như thế, nén giận đến tự nắm bàn tay chảy máu, cuối cùng cũng chỉ cứ thế rời đi.
Anh rời đi cũng chính là để bình ổn cơn giận.
Tôi cho tới bây giờ không hề biết này đó, bởi vì Ôn Dương chưa từng bạo lực với tôi. Hai đời tới nay, anh đều thà rằng tự hại, cũng không động tới tôi một chút, cho dù đời trước tôi mấy lần đẩy anh vào tuyệt cảnh.
Anh trong ấn tượng của tôi vẫn luôn là một quý công tử ôn nhã, dòng dõi thư hương, cao đại soái, tao nhã lễ nghĩa, hoàn mỹ đến xét không ra một tia sai lầm, hoàn mỹ đến khiến cho lòng người ngưỡng mộ.
Tôi vẫn cảm thấy thân thế của mình quá thê thảm, lại không biết Ôn Dương nhìn như có gia cảnh ưu việt, lại từng gặp đau khổ càng sâu hơn. Tôi đã cho là tôi hiểu anh, nhưng chưa từng chân chính nhìn thấu nội tâm của anh, còn từng oán giận anh cái gì cũng không nói cho tôi, nhưng chính tôi còn không phải cũng như vậy, những cái đó đều là bí mật không cách nào giãi bày, phải đánh đổi bao nhiêu dũng khí mới có thể thẳng thắn.
Quan Lỗi lại nói: "Mấy ngày nay, Ôn Dương tựa hồ sắp không khống chế được rồi, đầu tiên là động thủ đánh Lương Mễ, trong yến hội đột nhiên vung quyền với một người tàn tật trong Tần gia, sau lại đánh cậu, đánh Ôn Hách, cậu ấy trước kia không như vậy, giống như hoàn toàn mất khống chế."
"Ôn Dương đánh Lương Mễ?" Tôi bỗng dưng cả kinh, "Chuyện khi nào, chưa từng nghe anh nói?"
"Chính là lần đó ăn cơm ở nhà hai người, Ôn Dương vừa xuống lầu liền túm người lại đánh, anh nào dám nói với cậu, cậu đây một bộ bao che, anh lúc trước bất quá là đánh Ôn Dương một quyền, cậu liền cho anh một trận thoá mạ, đó là quan hệ của chúng ta đã không tồi. Nếu anh nói cho cậu biết hai người kia động thủ, cậu phỏng chừng ngay cả nguyên do cũng không cần hỏi, chạy đến công ty chặn người rồi."
Quan Lỗi thở dài, "Cũng không thể vô duyên vô cớ liền đánh người đi, lúc ấy anh cũng không biết là nguyên nhân gì, chỉ có thể quanh co lòng vòng hỏi cậu, kết quả cậu... Cậu sao thế, sắc mặt kém như vậy?"
"Lỗi ca, em hơi mệt, em muốn ngủ một lúc."
"Được, được ... nghỉ ngơi đi, anh không làm phiền nữa."
Quan Lỗi đi rồi, tôi mở lớn mắt, nằm ở trên giường rơi lệ không ngừng, vô thanh mà mãnh liệt...
Nếu tôi biết sau khi trọng sinh, thời gian ở cùng Ôn Dương chỉ có mấy tháng, lần đầu gặp lại tôi nhất định sẽ không nói những lời cay nghiệt đó, đẩy anh đi quá xa...
Nếu tôi biết thời gian gặp nhau ngắn ngủi như vậy, tôi sẽ không bởi vì việc của Lương Mễ mà giận dỗi với anh, tôi nhất định nắm chắc mỗi một khắc ở cùng nhau, chỉ lưu lại ký ức vui vẻ, để những hồi ức chẳng phải là bi thương.
Nếu tôi biết thời gian ở cùng nhau, ít đến có thể đếm trên đầu ngón tay, tôi sẽ không giấu anh làm nhiều chuyện như thế, vậy chúng tôi sẽ không có hiểu lầm, không có cãi vã. Tôi nếu biết, tôi làm sao nỡ giận anh, tôi sẽ lập kể hoạch kỹ lưỡng cho mỗi phút mỗi giây, sẽ không lưu lại nhiều tiếc nuối như thế này.
Nhưng ông trời sẽ không tiếp tục cho tôi cơ hội bắt đầu lại một lần nữa, chúng tôi không có về sau, cũng không có nếu...
Có lẽ là thân thể suy yếu, không biết từ lúc nào, tôi lại mơ màng trầm ngủ.
Thời điểm tỉnh lại, trời đã bắt đầu tối, giấc này ngủ đến thực an ổn, chỉ có cuối cùng mơ thấy một giấc mộng vô cùng sốt ruột, tuy rằng đầu vẫn còn hơi mê man, nhưng tinh thần cảm giác tốt hơn không ít. Một tháng này, giấc ngủ an ổn đã trở thành một loại tồn tại xa xỉ.
Cả phòng bệnh chỉ có một mình tôi, bình truyền dịch đã đổi mới rồi, cánh tay phải của tôi đều tê dại, cố gắng lắm mới miễn cưỡng ngồi dậy được, chật vật như vậy, không chỉ là do bị thương, thân thể thật sự là sắp hỏng rồi.
Tôi thở hổn hển mấy ngụm, bình truyền dịch còn chưa hết một nửa, tôi trực tiếp nhổ kim tiêm, bởi vì lực đạo không đúng, mu bàn tay lập tức chảy ra vài giọt máu, nhưng mà tôi không để ý được nhiều, xốc lên chăn muốn xuống giường, kết quả cửa phòng bị đẩy ra.
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt đối diện với người ở cửa, đối phương nhìn thấy tôi sắc mặt lập tức âm trầm xuống.
"Em muốn đi đâu?" Ôn Dương tiến đến vài bước, bắt lấy cánh tay tôi.
Tôi không hiểu Ôn Dương làm sao mà tức giận, chỉ cảm thấy vô cùng sốt ruột, tránh tay nói: "Anh buông ra!"
"Em còn yếu, không ngoan ngoãn ở trên giường, còn muốn đi đâu? Anh mới chỉ không để ý một thoáng như vậy, đã định không nói một tiếng rời đi!"
Ôn Dương gắt gao giữ chặt cánh tay tôi, tức giận trong mắt anh chậm rãi tụ lại, có lẽ đã đến giới hạn phát hỏa rồi.
"Không phải!" Mặt tôi đỏ đến lợi hại, "Anh cho em đi nhà vệ sinh đi."
Bàng quang của tôi sắp nổ rồi, trong mộng cứ chạy khắp nơi tìm nhà vệ sinh, tỉnh rồi còn bị chặn, cái chuyện quái gì đây!
Ôn Dương thoáng sửng sốt, buông lỏng tay ra, tức khắc khôi phục lãnh tĩnh ngày thường: "Anh đỡ em."
Tôi cũng không hơi đâu mà đắc chí nữa, còn không mau, anh danh cả đời liền tiêu tan.
Chờ giải quyết xong nhu cầu sinh lý, thoát được đầm nước, nỗi lòng mang theo phức tạp chậm rãi đi ra ngoài, Ôn Dương đỡ tôi nằm xong, cúi xuống ghép kỹ góc chăn.
Nằm như vậy, tôi nhìn thấy cằm anh đã lún phún đầy râu, bộ dạng này thật sự là hiếm thấy, so với hình tượng thiếu niên dương quang lúc trước, nháy mắt cảm giác trưởng thành hơn rất nhiều. Tôi bị ma quỷ ám ảnh, thế nhưng đưa tay ra chạm.
Ôn Dương dừng một chút, thuận thế nắm gọn bàn tay tôi.
Tôi cả kinh, mới nhận ra mình vừa làm cái trò ngu xuẩn gì, vội mạnh rút tay trở về.
Ôn Dương có một thoáng kinh ngạc, con ngươi tối đen như mực ánh lên tia cảm xúc vi diệu, anh nói: "Anh không phải... không phải đồng tính luyến ái, Lương Mễ nói sao có thể nghe, anh coi trọng..."
"Em biết anh không phải, Lỗi ca nói anh và Dương Huyên ở cùng một chỗ."
Anh nhìn thế nào cũng không giống một kẻ biến thái, tôi cũng biết, rõ ràng Ôn Dương chưa hề làm gì, tôi lại cảm thấy trong tim như là đột nhiên bị khoét một cái lỗ sâu, đau đớn...
Tôi quay đầu, nói: "Xin lỗi, trước hiểu lầm anh rồi, không quản có phải hay không, cũng vẫn là anh, em không nên nói như vậy."
Ôn Dương lặng trong chốc lát, nói một câu: "Không trách em."
Sau đó anh không tiếp tục nói gì, chúng tôi đều trầm mặc, nhất thời lâm vào an tĩnh, tràn ngập trong phòng bệnh là không khí áp lực.
Tôi không biết Ôn Dương đang suy nghĩ gì, vô cớ cảm thấy buồn phiền không thôi, cuối cùng không thể nhịn xuống, mở miệng trước: "Anh không phải đã nói, nam nhân trước khi sự nghiệp thành công không nên yêu sao, sao đột nhiên lại cùng một chỗ với Dương Huyên?"
Hỏi xong tôi ập tức hối hận rồi, thật mẹ nó tự tìm bẽ mặt, Ôn Dương sao lại không có sự nghiệp thành công, bệnh tâm thần tái phát rồi.
Ôn Dương sửng sốt một chút, anh giương mắt nhìn về hướng tôi, chậm rãi mở miệng, "Cô gái tốt như vậy, anh sợ mình bỏ lỡ, về sau sẽ hối hận."
Anh bình tĩnh nhìn tôi hỏi, "Em cảm thấy Dương Huyên thế nào?"
Nếu nói trước kia tôi có thể nhịn đau chúc phúc, thậm chí nguyện ý tác hợp, hiện tại bị hỏi lời này, lại dâng lên một trận lòng dạ không thuận, tôi quay đầu, nhẫn nại nói: "Rất tốt, phá vỡ ước mơ của Lỗi ca, vẫn nói anh luôn gặp may mắn, anh hảo hảo quý trọng người ta đi, Dương Huyên là nữ nhân ưu tú nhất em từng gặp qua, hai người trai tài gái sắc, không thể thích hợp hơn, thật nếu bỏ lỡ, sẽ tìm không ra người người thứ hai."
Hai kiếp đều là như thế, tôi có cái gì để nói nữa đây, cắt không đứt, phá không tan.
Ôn Dương im lặng vài giây, hỏi: "Ưu tú nhất sao, vậy Giang Ninh?"
Tôi dừng một chút, chán nản, "Không giống như vậy, bọn họ không giống nhau."
Tôi rũ mắt, nhẹ giọng nói, "Giang Ninh nói mỗi người đều là đặc biệt, ngươi là ngươi, hắn là hắn, luôn có một người đối với ngươi là đặc biệt, không thể so sánh."
Trên đời này ngàn ngàn vạn vạn người, ưu tú hơn hay kém cỏi hơn so với ngươi đều nhiều như nhau, mà cuộc đời chúng ta, chỉ có thể bị tác động bởi vài người đặc biệt, những người còn lại đều không liên quan.
Trong phòng bệnh lại yên tĩnh, có một vài thứ chung quy là sẽ thay đổi, trước kia chúng tôi không bao giờ dễ rơi vào ngượng ngùng như thế.
"Ăn chút gì đi."
Ôn Dương đặt gối đầu cho tôi ngồi dậy, cho tôi thoải mái dựa ở đầu giường, xoay người đi lấy hộp giữ ấm trên bàn.
Anh múc cháo ra bát sứ, tôi tiếp nhận nói: "Để tự em làm."
Ôn Dương không nói gì, cầm chén đưa cho tôi.
Quả nhiên cổ họng nuốt hơi khó khăn, thế nhưng tự đưa thân vào tay một cái bao cỏ, thật mẹ nó không còn chỗ nào để cãi.
"Anh sẽ không để em chịu thiệt vô ích như vậy." Trong thanh âm Ôn Dương mang một loại chua xót như có như không, nhưng nhiều hơn là trịnh trọng, như là một lời hứa hẹn. Tôi không chút nghi ngờ tính chân thực của những lời này, tựa như khi còn đại học, anh nói về sau sẽ chăm sóc tôi, liền cứ như vậy bảo hộ tôi suốt bốn năm.
Làm sao bây giờ, lại nhịn không được rồi, trong lòng rối tinh mù mịt, cái người này luôn khiến cho tôi rất muốn dựa vào, tôi theo bản năng nghiêng đầu. Ôn Dương không mặc áo khoác, sơmi màu đen có hơi hỗn độn, tay áo xắn cao, cổ tay mang một chiếc đồng hồ bạch kim, tư thế ngồi vẫn như cũ, thon dài cao ngất, nhưng trong ánh mắt kia che dấu không nổi mệt mỏi, cả người nhìn suy sút hơn ngày trước rất nhiều.
Đầu tôi thoáng giật một cái, như là bị sợi dây thừng to lớn siết lại, không hề để ý nói: "Vốn cũng không bị đánh oan, lừa được những năm trăm vạn đó, nhưng nói rõ, món tiền lúc trước cho anh mượn em từ bỏ, nhưng 500 vạn này em sẽ không trả lại anh."
Ôn Dương nhìn tôi, phóng nhẹ thanh âm: "Tiền vẫn phải trả cho em, về phần năm trăm vạn kia vốn không liên quan đến anh, em muốn làm gì thì đi làm cái đó."
Tôi nghiêm trang chững chạc: "Chờ anh có tiền rồi nói sau, em chính là có năm trăm vạn đó, hiện tại nhiều hơn anh."
Tôi vén ánh mắt lên nhìn, chỉ thấy Ôn Dương nghe vậy, trên gương mặt tuấn tú rốt cục lộ ra nụ cười, ấm áp như là ánh mặt trời ngày xuân. Giống như bị sa vào ôn nhu như nước, hô hấp đột nhiên ngưng trệ.
Thật con mẹ nó không có tiền đồ, tôi vội cúi đầu thu lại suy nghĩ, chú tâm ăn cháo.
Chờ ăn xong, Ôn Dương lần nữa đỡ tôi nằm xuống, anh cầm khăn mặt ấm, giúp tôi đơn giản chườm nóng bên cánh tay cắm kim truyền dịch đã phát tê kia, Ôn Dương nói: "Vị có tiền đây có thể cùng tôi chia một ít tiền thuê nhà hay không? " Anh nói rất tự nhiên, giống như là thực vô ý phát ra.
Tôi được hầu hạ đến mơ hồ, theo bản năng đã muốn gật đầu, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, tôi tỏ vẻ tức giận: "Anh cứ luôn muốn em trở về a, trở về, trở về làm bóng đèn sao?"
Động tác trên tay Ôn Dương ngừng lại, cau mày nói: "Anh và Dương Huyên chưa tới bước đó."
Chờ đến bước đó, mới bắt tôi dọn đi sao? Một cỗ hỏađột nhiên ngầm bốc lên, tôi nhìn anh nói: "Ôn Dương, em không phải sủngvật anh tùy tiện gọi thì tới, đuổi liền đi, tâm tình tốt thì gọi trở về, tâmtình không tốt lại một cước đá văng, em cũng có cuộc sống của mình, anh khôngthể ích kỷ như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip