Truyen2U.Vip - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên ngoại 1


Nhìn Thạch Sam vẫn khóc, Ôn Dương hoảng hốt, luôn luôn chưa từng hoảng loạn như vậy.

Hắn không ngừng lau nước mắt cho Thạch Sam: "Tam nhi, đừng khóc, tôi không trách em."

Hắn ôm Thạch Sam vào ngực, nhẹ nhàng hôn lên nước mắt trên mặt cậu: "Thạch Sam, đừng khóc, em nhìn tôi có được không?"

Nhưng mà cái ôm cùng lời an ủi không có bất cứ tác dụng gì, Thạch Sam vẫn luôn hãm ở trong thế giới của chính mình, tựa hồ muốn đem hết thảy không cam tâm cùng bi thương hai kiếp đều khóc ra.

Hốc mắt Ôn Dương nóng rát đến phát đau, hắn lần đầu tiên bối rối như vậy, tay chân luống cuống, liều mạng muốn truyền đạt ra toàn bộ áy náy cùng tình yêu, nhưng người kia căn bản không tiếp thu được, tiếng khóc Thạch Sam như là đâm vào ngực hắn từng đao.

Mỗi một tiếng đều nhắc nhở hắn tàn nhẫn, hắn cũng hận chính mình, chuyện đáp ứng Thạch Sam cuối cùng vẫn làm không được, mỗi lần đều là bắt cậu một mình gánh vác.

Kết cục bị thảm kiếp trước, vận mệnh kiếp này như cũ thoát không ra, đến cùng phải làm gì mới khiến Thạch Sam không còn bi thương?

Ôn Dương ngẩng đầu nhìn thiên không, bức lui cảm xúc cay xót trong mắt, hắn hoãn hoãn hô hấp, tay nhẹ vuốt lên mặt Thạch Sam, chậm rãi lau khô nước mắt, ngón cái lướt khẽ mấy đường trên môi cậu.

Giây tiếp theo, Ôn Dương cúi đầu khép mắt, hung hăng hôn qua, có loại hung ác gần như cắn xé, động tác nhìn thô bạo dọa người, rơi xuống thực nhưng lại biến thành một loại quý trọng nâng niu.

Rốt cuộc, tiếng khóc ngừng lại, Ôn Dương đột nhiên có cảm giác như vừa sống sót sau tai nạn.

Ôn Dương mở mắt, phát hiện Thạch Sam đang ngốc lăng nhìn mình, trên mặt còn mang theo nước mắt chưa khô, một biểu thình mơ mơ hồ hồ, ngẫu nhiên lại thút thít mấy tiếng, lông mi khẽ rung động, hòa với thủy quang còn chưa rút sạch, có loại yếu ớt dụ hoặc, mê man vi diệu, Ôn Dương không khỏi rung động, lại lần nữa cúi đầu, ôn nhu tinh tế hôn lên.

Có lẽ là lâu lắm không thân cận như vậy, hắn hôn càng lúc càng sâu, loại cảm giác tốt đẹp này khiến Ôn Dương tự dưng muốn thở dài, thế cho nên hắn không thể dừng tay, nhịn không được muốn tiến thêm một bước.

Không nghĩ đến, Thạch Sam lại đột nhiên phát run, dùng lực đẩy Ôn Dương ra, một chút cũng không nương tay.

Ôn Dương không có chuẩn bị, cả người trực tiếp ngã xuống đất.

Thạch Sam tựa hồ sửng sốt một hồi lâu, mới phát giác mình vừa làm cái gì, thử gọi một tiếng: "Ôn Dương?"

Ôn Dương cau mày, miệng vết thương phía sau lưng từng đợt co rút đau đớn, sợ là lại rách ra rồi.

Có lẽ là thấy biểu tình Ôn Dương không tốt, Thạch Sam cuống quít nâng người, mờ mịt nhìn hắn: "Ôn Dương, anh làm sao vậy?"

Ôn Dương nhịn đau bình ổn hô hấp, duỗi tay ra ôm Thạch Sam vào trong ngực, thở dài một tiếng: "Tôi không sao."

Tiếp hắn thở ra một hơi, mỉm cười, "Rốt cuộc không khóc nữa? Còn khóc, nam nhân của em liền phải bơi rồi."

Bộ dáng Thạch Sam vẫn như không kịp phản ứng, bị Ôn Dương ôm, biểu cảm kia thập phần mê hoặc.

Một lát sau, cậu mới như là đột nhiên hoàn hồn, hoảng hốt vươn tay ôm chặt Ôn Dương, dùng hết khí lực gắt gao giữ lấy.

"Hiss —— "

Phía sau lưng Ôn Dương đau đớn, nhịn không được nhẹ giọng hút không khí.

"Làm sao?" Thạch Sam vội vàng buông tay.

"Không có việc gì." Ôn Dương mỉm cười, đỡ Thạch Sam kiên định nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi, "Thạch Sam, chúng ta về nhà được không?"

Thạch Sam cũng nhìn hắn không chút nháy mắt, thần thái lưu chuyển trong mắt, là vui sướng vô pháp che giấu, đối diện đôi con ngươi tinh thuần này, Ôn Dương có nháy mắt dường như mất hồn, yêu thương trong lòng nhịn không được dâng lên.

Nhưng Thạch Sam tựa hồ lại nghĩ đến gì đó, nhíu mí mắt suy tư một trận, biểu tình lo sợ bất an: "Nhưng mà, hoa còn chưa nở." Nói đến đây, thủy quang trong mắt lóe ra, đôi mắt lại đỏ.

Ôn Dương gặp tư thế này, bị dọa đến tim nhảy loạn, vội vàng ôm chầm lấy người, vỗ vỗ lưng dỗ dành: "Được rồi, không quay về, đừng khổ sở nữa, chúng ta trước không quay về, tôi ở đây cùng em có được không?"

Trong lòng Ôn Dương cuồn cuộn từng đợt chua xót, khi nào Tam Nhi tươi sáng dương quang của hắn mới có thể trở về.

"Mãi cho đến khi hoa nở sao?"

"Ân, sẽ."

Sắc trời về khuya, hai người trở lại phòng ở, nhìn đến căn phòng gần như đơn sơ, Ôn Dương nhắm chặt mắt, tận lực áp chế cảm xúc lại đột nhiên lại ùa đến. Tiếp, hắn gọi điện thoại nhờ trợ lý đi đặt mua mấy vật phẩm sinh hoạt thường ngày.

Ý định của Ôn Dương là trước trấn an cảm xúc của Thạch Sam, qua đêm nay, ngày mai thì vừa dỗ vừa lừa đem người về, trạng thái của Thạch Sam hiện tại rất đáng lo, kéo dài lâu, sợ là sẽ chậm trễ bệnh tình.

Nơi ở của Thạch Sam là một căn nhà dựng tạm, trong phòng ngoại trừ một chiếc ghế dựa, ngay cả sofa cũng không có.

Thạch Sam có chút co ro, hình như là sợ Ôn Dương không thích, Ôn Dương sống an nhàn sung sướng quen rồi, thời điểm khổ sở nhất, cũng chưa từng ở một nơi như thế này.

Ôn Dương lại kéo cánh tay Thạch Sam trực tiếp đi đến bên giường, giúp cậu tháo giày, cởi áo khoác, sau đó ôm lấy người cùng nhau nằm xuống. Thạch Sam hoảng sợ, theo bản năng khẽ tránh né.

"Đừng động, để tôi ôm một lúc." Ôn Dương gắt gao trói người vào trong ngực, đầu hắn choáng váng lợi hại, cần nằm xuống nghỉ ngơi một lát.

Hai người nằm ở trên giường nhỏ hẹp, Thạch Sam gắt gao nắm góc áo Ôn Dương, thoáng mờ mịt nhìn bốn phía.

Phía sau là tường, trước người là Ôn Dương đang ôm gọn chính mình, an toàn không một góc chết, cảm giác như vậy đặc biệt an tâm, cực kỳ hạnh phúc, cậu vươn cổ hôn lên trán Ôn Dương.

Ôn Dương sửng sốt, thân thể đã sắp kiệt quệ tựa hồ đột nhiên sống lại, ngay cả mệt nhọc cũng nhạt đi không ít, hắn ôm Thạch Sam đưa đến trước mặt mình, chóp mũi sát chóp mũi, "Em thật là... đã không cho tôi động chạm, còn dám châm ngòi thổi gió, thật không sợ tôi nổi giận sao?"

Hắn thở dài một tiếng, "Đều ghi lại chúng ta tính sổ sau."

Thạch Sam mê mang nhìn hắn: "Ôn Dương, anh nóng quá." Trán, tay, môi, chóp mũi, thân thể đều rất nóng.

Đầu Ôn Dương choáng váng lợi hại, ôm Thạch Sam, nhẹ giọng an ủi: "Là em quá lạnh, trước ngủ một hồi, tỉnh ngủ còn có rất nhiều việc cần nói với em."

Nói xong hắn nhắm mắt, mơ mơ màng màng muốn ngủ đi.

"Ôn Dương, có phải anh phát sốt rồi không?" Bàn tay lạnh lẽo của Thạch Sam dán lên trán Ôn Dương, kinh sợ nhảy dựng, "Sao lại nóng như vậy?"

"Ân?" Ôn Dương bắt lấy cái tay của Thạch Sam trên trán, u u nói, "Không việc gì, ngủ một giấc là khỏe." Bàn tay Thạch Sam lạnh mát rất thoải mái, khiến hắn có chút tham luyến.

Chỉ là Thạch Sam rất không phối hợp, tránh thoát hắn liền muốn đứng lên: "Ôn Dương, anh phát sốt."

Ôn Dương nhíu nhíu mi, trực tiếp đem người không nghe lời này áp xuống dưới thân, nhắm mắt ghé lên trán Thạch Sam: "Nghe lời, tôi nói rồi, ngủ một giấc là khỏe."

"Không được ——" Thạch Sam không chịu, thò tay đẩy mặt Ôn Dương ra liền muốn đứng lên.

Thạch Sam ngoan cố, lời của Ôn Dương một chút tác dụng cũng không có, lại không thể quát mắng, chỉ có thể dùng vũ lực trấn áp.

Thời điểm Lý Chính mang theo một đống đồ vật tiến vào, trước mắt chính là hai người đang 'đánh nhau' ở trên giường, không phải hắn không gõ cửa, đồ vật nhiều không còn tay, Boss thế nhưng đói khát đến mức này?

Hắn nghẹn họng trân trối nhìn một hồi lâu, mới xác định đây hình như thật sự là đánh nhau, tuy rằng tư thế ái muội, nhưng chung quy Boss chưa có cởi quần áo người ta.

Chỉ là hắn cảm thấy rất kỳ quái, hai người hiện tại coi như không còn nhu tình mật ý, cũng không trở mặt đến mức độ này đi.

Sức lực Thạch Sam có hạn, cuối cùng khóc nức nở: "Ôn Dương, anh phát sốt."

Nghe thấy Thạch Sam nói phát sốt, Lý Chính kinh ngạc một hồi, bước lên phía trước: "Có khi nào là miệng vết thương nhiễm trùng rồi không?"

Bác sĩ đã dặn dò, vội vã xuất viện nếu là điều dưỡng không đúng cách sẽ có biến chứng.

Thạch Sam ngừng giãy dụa, đầy mặt kinh hoảng: "Miệng vết thương gì?"

Sắc mặt Ôn Dương đột ngột chuyển lạnh, ngăn cản tầm mắt của Thạch Sam, trắc trắc đầu ánh mắt ý bảo Lý Chính đi ra.

Lý Chính thoáng do dự, vấn đề miệng vết thương nhiễm trùng này có lớn có nhỏ, đã phát sốt, không xử thỏa đáng ngay sợ là không ổn.

Ôn Dương phẫn nộ: "Đi ra!"

Lý Chính thở dài, buông đồ vật xuống đi ra.

Bên này Thạch Sam nơm nớp lo sợ bắt đầu cởi quần áo Ôn Dương: "Ôn Dương, miệng vết thương ở trên lưng sao? Vừa rồi anh đau —— ngã sấp xuống ——" Thạch Sam hoảng đến nói năng lộn xộn.

Ôn Dương choáng đầu hoa mắt, dựa trên người Thạch Sam, mệt mỏi: "Không phải chuyện lớn gì." Hình như thật sự phát sốt rồi, cảm giác khí tức thở ra đều nóng ran.

Sắc mặt Thạch Sam trắng như tuyết, kinh hoảng: "Ôn Dương, đừng nháo, chúng ta đi bác sĩ."

"Ân?" Ôn Dương đột nhiên mở mắt ra, nhướng nhướng lông mày, nhếch môi: "Điều kiện chữa bệnh ở đây khẳng định không bằng trong thành phố, em theo tôi trở về xem bệnh, có được không?"

Thạch Sam mở mở miệng, lại không phát ra âm thanh.

Ôn Dương hôn hôn lên khóe miệng Thạch Sam: "Theo về xem bệnh cùng tôi có được không, ân?"

Thạch Sam còn có thể không chịu sao? Nơm nớp lo sợ gật đầu.

Ôn Dương lập tức đầu cũng không choáng mắt cũng không hoa nữa, thuận thế ôm lấy người, hướng ra phía ngoài hô: "Lý Chính, lái xe lại đây, chúng ta trở về."

Hét xong một câu, đem người bọc kín trực tiếp đóng gói mang đi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip

Tags: #lãng-mạn