Chu Tần 3-4
Chu Tử Mặc không hỏi tại sao lại muốn cởi quần áo, ngón tay thon dài của anh lần lượt tháo từng cúc áo ra.
Tần Miện nhướng mi, lạnh lùng nhìn anh. Đôi mắt lạnh băng, nhưng ánh mắt lại nóng bỏng.
Bị nhìn chằm chằm, nhưng Chu Tử Mặc cũng không có chút xấu hổ nào , bình tĩnh cởi áo sơmi ra, chuẩn bị tiếp tục cởi áo ngắn tay bên trong , đột nhiên bị Tần Miện ngăn lại.
"Không cần cởi." Tần Miện nhìn ra chỗ khác, đứng dậy rót cho mình một ly. Có vẻ như nhiệt độ chưa đủ thấp để làm tan phiền muộn trong lòng, nên mở tủ lạnh ra và cho thêm hai viên đá vào ly.
Căn phòng này thuộc sở hữu của Tần Miện quanh năm, cơ sở vật chất đầy đủ, ngay cả phong cách trang trí cũng tùy theo sở thích của hắn, toàn bộ là màu xám, lạnh lẽo lại cấm dục.
Kể từ khi hắn bao căn phòng này, chỉ có một mình hắn ngủ.
Mỗi khi làm với người khác, lại mở một phòng mới ở tầng dưới. Khi hoàn thành, liền rút điếu vô tình.
Mấy ngày hôm trước Tần Miện cũng không biết rốt cuộc là cọng dây thần kinh nào của mình gắn không đúng, thật sự để Chu Tử Mặc đến đây.
Hai người họ đã làm một trận ở trên chiếc giường lớn trong phòng ...
Tần Miện vẫn không nhớ rõ đêm đó đã xảy ra chuyện gì, mà chỉ có ấn tượng mơ hồ.
Nhưng sự tiếp nhận và vui sướng về thể xác của hắn không thể lừa được, kể từ khi nhìn thấy một kẻ cặn bã như cha mình, Tần Miện đã luôn sống một cuộc sống rất tỉnh táo.
Hắn biết mình muốn gì và không muốn gì.
Trước kia hắn ăn chơi sa đọa, sống nửa đời người, cũng không nghĩ là sẽ thay đổi.
Đối với Tần Miện, cách duy nhất để giải trừ cảm xúc là túng • dục, bất quá về sau lại đổi loại phương thức khác.
Ngủ cùng bị ngủ, tựa hồ cũng không có gì khác biệt.
(Ngủ này là động từ đó mấy bà sau một thời gian tui ms hỉu =))
Dù sao thì cũng chỉ cần làm tốt công tác bảo mật, thì không ai biết rằng hắn đã thay đổi từ người trên thành người ở dưới.
Tần Miện uống hai ngụm nước đá, nhưng vẫn chưa cảm thấy cơn khát của mình bị dập tắt, vì vậy cầm lấy một cục nước đá đè lên chóp lưỡi của mình, đến khi gần như thở phào nhẹ nhõm, mới từ trong ngăn kéo lấy ra đã văn kiện sớm chuẩn bị tốt đưa qua.
"Tôi nghe nói cậu rất thiếu tiền?" Tần Miện trên cao nhìn xuống người thanh niên chỉ mặc một cái áo ngắn tay trên người, ánh mắt xẹt qua bắp thịt trên cánh tay phồng lên khi nhấc lên, tâm nói người này nhìn thì gầy, không nghĩ tới dáng người còn có cơ bắp "Nếu thiếu tiền, thì đem hợp đồng này ký đi."
Hắn luôn luôn quen với việc ra lệnh cho người khác, giữa những con chữ luôn mang theo một áp lực như có như không.
Chu Tử Mặc vờ như không để ý đến ánh mắt liên tục lướt trên thân thể mình của hắn, chỉ vào trang giấy, cười nhẹ nói: "Tần tiên sinh chắc không biết hợp đồng bao dưỡng là không tuân thủ pháp luật đúng không?"
"Chỉ là đi ngang qua sân khấu mà thôi." Tần Miện nhìn chằm chằm đường vai thẳng tắp của người thanh niên, thờ ơ nói: "Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi không đủ khả năng trả mấy chục nghìn tệ phí bao dưỡng hàng tháng sao? "
(Tui cũng hk hiểu anh Tần nói cái gì lun)
Chỉ vài chục nghìn tệ ... một ví dụ điển hình, tại sao không ăn gạo nếp.
Chu Tử Mặc không thèm tranh cãi với hắn, liền mở hợp đồng bao dưỡng ra, thấy trong đó ghi chuyện đó mỗi tuần ít nhất ba ngày, mỗi ngày ít nhất ba lần, hứng thú mười phần nhướng mày "Không biết Tần tiên sinh nói chính là ai ba lần?"
"Có gì khác nhau sao?" Tần Miện kéo một cái ghế dựa ngồi đối diện, tư thế cũng không có đứng thẳng, ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo nói là ngồi càng giống nằm hơn, so với con mèo không khác gì.
Chu Tử Mặc lần đầu thấy hắn, liền cảm thấy hắn rất giống con mèo trước kia nuôi trong nhà , bây giờ trông càng giống hơn.
Lòng bàn tay khô ráo phát ngứa, Chu Tử Mặc lơ đãng mà xoa xoa ở trên quần , có chút muốn đem con mèo lười này ôm vào trong lòng ngực, đánh nhẹ vào mông cho tạc mao.
Chu Tử Mặc có vẻ ngoài lạnh lùng, sườn mặt gọn gàng, nước da trắng lạnh và bờ môi mím thành một đường thẳng tràn ngập tính xâm lược
Anh thản nhiên lật xem bản hợp đồng, cất giọng nói nhỏ "Nếu là của tôi ba lần, e rằng Tần tiên sinh sẽ không chịu nổi."
Bình thường có rất nhiều người vẫn thường gọi hắn là Tần tiên sinh, nhưng Tần Miện lại cảm thấy, cái xưng hô xa cách này, từ trong miệng Chu Tử Mặc nói ra, lại thêm vài phần kiều diễm ái muội, nghe được khiến người ta miệng khô lưỡi khô.
"Ba lần của cậu không phải là ba lần của tôi ..." Tần Miện nói đến một nửa đột nhiên hiểu được, lập tức im lặng. Trên mặt thoạt nhìn lạnh lùng và bình tĩnh, nhưng tai bất giác đỏ lên.
Hắn ngũ quan giống mẹ, dung mạo trời sinh tuấn mỹ, đặc biệt là cặp mắt đào hoa đa tình kia, khi nhìn vào sẽ sinh ra phong tình vạn chủng câu người dục • niệm lan tràn.
Mấy năm qua, không phải không có người muốn ngủ Tần Miện, chỉ là đặt thân phận của hắn ở đó , nên không một người nào dám cưỡng bách hắn.
Sau đó, Tần Miện ở trong vòng thành danh, càng không ai dám mơ ước phía sau hắn .
Chu Tử Mặc mở rộng chân, nhàn nhạt nhìn, đột nhiên nhận ra người đàn ông trước mặt có vẻ từng trải nhưng cũng ngây thơ đến lợi hại. Tuy rằng sẽ không đỏ mặt, nhưng tai đỏ.
Về phần ai ba lần, kết quả cuối cùng là Tần Miện ba lần.
Chu Tử Mặc cầm bút ký tên, mối quan hệ giữa hai người đã được định ra.
Tần Miện yên tâm, cất hợp đồng đi, quay đầu lại nhìn thấy Chu Tử Mặc còn ngồi ở mép giường, nhíu mày "Cậu còn ngây người ở đó làm gì?"
Cũng không biết câu này là có ý gì, Chu Tử Mặc nắm lấy vạt áo phông bắt đầu cởi ra, Tần Miện vội vàng ngăn cản, làm ra vẻ mặt chính mình không hề gấp gáp "Cậu đi tắm đi."
"Ừm." Chu Tử Mặc gật đầu, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Bắt đầu từ hôm nay, Chu Tử Mặc không chỉ có có được một công việc ổn định, lại còn có được chìa khóa căn hộ chung cư củaTần Miện, hắn gọi thì đến sức cùng lực kiệt thỏa mãn kim chủ của mình .
Tần Miện được hầu hạ thoải mái dễ chịu, đã lâu không đi bar giải tỏa căng thẳng, mỗi ngày tan sở về nhà, tắm rửa thoải mái sau đó gọi thanh niên mà mình bao dưỡng tới ngủ một giấc, cả người thoải mái.
Chu Tử Mặc không đi bar nữa, tan học về căn hộ của Tần Miện, coi đó như địa bàn của mình, thỉnh thoảng nấu hai đĩa thức ăn.
Rõ ràng là ban đầu hai bên thoả thuận xong là mối quan hệ bao dưỡng, lại bị hai người sống giống như hai người yêu nhau.
Lúc ở trên giường kịch liệt, Chu Tử Mặc cầm điện thoại của Tần Miện, ở trước mặt hắn xóa mấy người pháo hữu gửi tin nhắn hết lần này đến lần khác, Tần Miện cũng không có tức giận, ngược lại là nheo lại đôi mắt đào hoa xinh đẹp câu cổ Chu Tử Mặc, tiến lại gần anh như thể cầu xin một nụ hôn.
*(Pháo hữu: là bạn ịch ịch đó các bà)
Bẵng đi một thời gian, tới gần cuối kỳ, việc học của Chu Tử Mặc ngày càng nặng nề, đành phải gọi điện thoại cho Tần Miện xin nghỉ phép, giải thích rằng hai tuần này mình có thể bận rộn không có thời gian đi bồi hắn.
Lúc nói điện thoại, Chu Tử Mặc còn đang suy nghĩ, nếu như Tần Miên tức giận, anh mỗi ngày sẽ dành chút thời gian đi thỏa mãn hắn.
Nhưng Tần Miện không hề tức giận, thậm chí còn nhanh chóng đồng ý yêu cầu nghỉ phép của anh, còn nói mấy ngày nay mình bận đi công tác, còn muốn đi công tác ở nơi khác .
Hai người nói chuyện điện thoại một lúc, sau khi cúp máy, Chu Tử Mặc yên tâm đi làm việc riêng.
Đêm đó, Tần Miện nằm một mình trên giường trong căn hộ, chính mình tự giải quyết, phát hiện không có tác dụng gì, thân thể cùng tâm lý đều thỏa mãn không được.
Ngày hôm sau sau khi tan sở, Tần Miện đã hơn hai tháng không gặp, bây giờ xuất hiện ở nơi ồn ào náo động "Kim tước."
Hơn nữa, còn nhờ Phương Lẫm tìm một đứa trẻ xinh đẹp.
Ban đêm, đứa nhỏ mềm nhũn có thể véo ra nước ở trên giường, hai mắt sáng ngời nhìn hắn, Tần Miện đứng ở bên giường nhìn chăm chú xuống, nội tâm vô cùng bình tĩnh, không có bất luận gợn sóng gì .
Hai người đều duy trì tư thế này, người ngồi người đứng mà giằng co hơn một giờ.
Cuối cùng, Tần Miện vẫn là bại trận, phát hiện chính mình không còn thuần 1 dũng mãnh vô cùng như xưa .
Hắn chỉ cần tưởng tượng đến mình sẽ ở mặt trên ra sức, ấp ủ 60 loại tư thế nhưng vẫn không có gì thay đổi.
Tần Miện đem tiền đuổi người đi, vào nhà vệ sinh đi vệ sinh.
Thời điểm khi đang rửa tay, từ trong gương thấy trên cổ chính mình lưu một cái dấu răng, là đêm nay ở thời điểm ngồi uống rượu, có pháo hữu đột nhiên tập kích và cắn hắn.
Hắn đã gọi điện cho bảo vệ và đuổi người đi ngay tại chỗ, nhưng không ngờ người đó cắn mạnh đến nỗi da của hắn tím tái.
Tần Miện buồn ngủ, lại vừa uống xong rượu, chỉ muốn mau chóng về nhà ngủ một giấc. Nhớ tới Chu Tử Mặc sẽ không ở đây mấy ngày, cũng không thèm để ý tới cái dấu trên cổ, đi ra tới khách sạn gọi tài xế.
Về đến nhà cũng đã hơn hai giờ đêm, mọi người trong tiểu khu đều đã ngủ, nơi nơi đen nhánh một mảnh.
Cồn ở trong cơ thể lên men, dần dần bốc lên, Tần Miện ý thức đã lơ lững, sờ soạng nửa ngày, mới mở cửa căn hộ ra.
Hắn nhấc chân bước qua ngưỡng cửa vào nhà, phát hiện rằng đèn trong phòng khách đã bật sáng.
Chu Tử Mặc người trước đó đã nói rằng trong khoảng thời gian này mình sẽ không đến, lại đang ngồi ở trên sô pha nhìn hắn.
Cả người nhìn qua trông có vẻ mệt mỏi, quần áo trên người cũng nhăn nhúm, tựa như từ đâu lao tới.
Tần Miện ngây người một chút, nghe thấy Chu Tử Mặc hỏi: "Anh đi đâu vậy ?"
Giọng nói trong trẻo quấn lấy màn đêm, có chút khàn khàn xen lẫn chút mệt mỏi không thể che giấu.
Tần Miện không biết anh đến đây lúc nào, còn đợi bao lâu, nhất thời có chút chột dạ, trầm mặc trong chốc lát, mới nói: "Tôi đi quán bar."
Chu Tử Mặc ngẩng đầu, đôi mắt đen ẩn chứa ánh đèn không nhìn ra được cảm xúc, giọng nói cực kỳ chậm rãi, "Đi ngủ với người khác?"
Năm chữ này giống như mồi lửa, lập tức bốc lên cơn cáu kỉnh không kiềm chế được của Tần Miện, hắn theo bản năng giơ tay sờ sờ cổ chính mình, không những không giải thích mà lời nói nói ra thập phần đả thương người: "Tôi ngủ với người khác hay không thì cũng không phải chuyện của cậu. Tôi bao dưỡng cậu, cậu chỉ cần lấy tiền rồi hầu hạ tôi cho tốt, chuyện khác không cần quản."
Tần Miện từ trước đến nay đều đã quen cao cao tại thượng , tất cả lời nói đều nhảy ra không cần suy nghĩ. Đã nhiều năm như vậy, hắn lang thang túng • dục , không ai có thể quản hắn, cũng không ai dám khống chế hắn.
Hơn nữa, Chu Tử Mặc còn nhỏ hơn hắn vài tuổi khi bị hỏi như vậy khiến hắn cảm thấy mất mặt, tức khắc giống như con mèo bị giẫm vào đuôi, tạc mao lộ ra răng nanh sắc nhọn .
Hắn xưa nay chỉ lo cho bản thân mình, chưa bao giờ sẽ suy xét lời mình nói ra có làm tổn thương người khác hay không.
Mà lúc này ở trong lòng Tần Miện , Chu Tử Mặc chỉ là một người khác. Khi câm miệng thì nên câm miệng, trừ bỏ lúc ở trên giường, ở địa phương khác đừng nói những điều vô nghĩa.
\
Đôi mắt lạnh lẽo như hồ nước dán chặt vào dấu răng trên cổ Tần Miện, ngón tay Chu Tử Mặc rũ bên hông siết chặt một cách thô bạo cho đến khi bị niết trở nên trắng bệt, lại chậm rãi buông ra.
Anh không tức giận tại chỗ, cũng không chất vấn, chỉ chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, tôi không quan tâm anh nữa."
Nói xong, đi ngang qua Tần Miện, rời khỏi căn hộ mà không hề quay đầu nhìn lại.
Tần Miện không hiểu gì mà đứng ở tại chỗ, sau khi hoàn hồn lại muốn gọi người, quay đầu đuổi theo hai bước nhưng lại cảm thấy không cần thiết.
Chính mình là kim chủ, đáng lẽ nên được phủng, dựa vào cái gì phải đi lấy lòng người khác?
Tần Miện giơ tay đè đè huyệt thái dương, chịu đựng không nổi men say, mắng vài câu, tiến phòng ngủ trực tiếp bò lên trên giường ngủ.
Mãi đến sáng hôm sau mới tỉnh dậy, hắn mới nhận ra thời điểm Chu Tử Mặc rời đi cảm xúc có chút không thích hợp, vừa tắm vừa gọi điện thoại, nhưng không thấy ai trả lời.
Liên tiếp gọi vài cuộc, nhưng kết quả đều y chang nhau.
Tần Miện không có nhiều kiên nhẫn, cũng sẽ không quản ai, nghĩ Chu Tử Mặc nhìn thấy sẽ tự mình gọi lại, vì vậy liền ném điện thoại đi.
Nhưng một ngày trôi qua, đến nửa đêm Chu Tử Mặc cũng không có gọi điện thoại lại.
Tần Miện gọi lại, nhưng thứ nghe được là âm thanh thông báo bên kia đã tắt máy, trong lòng có chút áy náy.
Dùng sức ấn vào màn hình di động, gửi đến Chu Tử Mặc một tin nhắn, "Nếu ngày mai cậu không gọi lại cho tôi, chúng ta sẽ chấm dứt hợp đồng."
Tần Miện đợi đến hơn ba giờ sáng, cũng không đợi được hồi âm, mê man chìm vào giấc ngủ.
Hơn nữa, còn ngủ không ngon, gặp ác mộng cả đêm.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã tỉnh, có một tin nhắn nằm trong hộp thư đến.
Tần Miện híp mắt click mở, mơ hồ trong tầm mắt mấy chữ cái dần dần trở nên rõ ràng.
"Được, giải trừ đi."
Một giây trước , Tần Miên còn đang buồn ngủ, nhưng một giây tiếp theo, Tần Miên đột nhiên bật người xuống giường như cá mắc cạn.
oooooo
Tần Miện cùng Chu Tử Mặc chia tay.
Chính xác mà nói, là chấm dứt hợp đồng bao dưỡng.
Những ngày qua, Chu Tử Mặc bận rộn trong phòng thí nghiệm đến nỗi, thời gian ngủ vào ban đêm chỉ hơn bốn tiếng đồng hồ .
Sau khi nhận được một bức ảnh từ một người bạn rằng Tần Miện đang ở trong quán bar, thậm chí còn đưa ai đó vào khách sạn, anh thậm chí không quan tâm đến kết quả thí nghiệm của mình khi đã làm tám giờ thực nghiệm, gọi học đệ tới hỗ trợ. Cởi áo làm thực nghiệm ra, quần áo cũng chưa tới kịp đổi, đã vội vã chạy đến căn hộ của Tần Miện.
Từ mười giờ tối vẫn luôn chờ cho đến hai giờ sáng.
Chờ đến khi Tần Miện mang theo dấu răng trên cổ , người đầy mùi rượu, say khướt mà về nhà.
Khi Tần Miện nói ra những lời là mình không đủ tư cách để quản hắn, Chu Tử Mặc mới hiểu được, nguyên lai vẫn luôn là tự mình đa tình.
Gần như chỉ ở phim truyền hình mới có thể xuất hiện tình tiết bao dưỡng trở thành chân ái .
Ngay từ đầu anh đã giấu kín tình yêu của mình, ngay lúc cầm bút ký vào hợp đồng bao dưỡng, đã chú định anh đã thua cuộc, đã thua hoàn toàn.
Chu Tử Mặc bất chấp đêm lạnh để trở lại phòng thí nghiệm, một đêm không ngủ mà đem thực nghiệm làm xong.
Ngay sau khi ngày mới ló dạng, đã liên lạc với giáo sư của mình.
Thành tích của anh ở trường rất tốt, đứng đầu về mọi mặt. Nên được giáo sư của khoa đề cử đi M quốc làm sinh viên trao đổi tiếp tục đào tạo chuyên sâu.
Lúc mới nhận được tin tức, Chu Tử Mặc đang cùng Tần Miện đánh lửa nóng , anh gần như từ chối không chút do dự, chọn ở lại trong nước.
Đã hơn tám giờ sáng, trong phòng làm việc yên tĩnh, tất cả những người có tiết học buổi sáng đều đi vào phòng học.
Ánh ban mai yếu ớt rơi trên ô cửa sổ, Chu Tử Mặc ngước nhìn khung cảnh mùa xuân ngoài cửa sổ, ký tên vào đơn xin làm sinh viên trao đổi.
Lão sư trong khoa vô cùng xem trọng hắn rót một ly nước đặt ở trước mặt hắn, tò mò hỏi: "Làm thế nào mà em lại đổi ý?"
Chu Tử Mặc không có ngẩng đầu, môi chua xót mà ngoéo một cái, "Em vốn ở lại vì một người, nhưng hiện tại xem ra không cần."
Mặc dù lão sư có một gia đình hạnh phúc và nhi nữ song toàn, nhưng ông cũng từng có tuổi trẻ, ông vỗ vai an ủi không hỏi thêm câu nào"Nếu quyết định muốn đi, phải chuẩn bị tốt, đừng lại rớt dây xích, cũng đừng làm cho các lão sư thất vọng"
"Được." Chu Tử Mặc gật đầu, cầm lấy tài liệu du học do lão sư giao cho, lại hàn huyên vài câu, mới xoay người bước ra văn phòng.
Thời tiết hôm nay rất tốt, gió mát, nắng vàng.
Chu Tử Mặc ngồi ở bậc thềm trước tòa nhà văn phòng, nhìn chằm chằm trang trò chuyện với Tần Miện, nhưng vẫn không thể hạ quyết tâm xóa thông tin liên lạc.
Đây là người anh yêu sáu năm, yêu thầm năm năm, bên nhau cũng được nửa năm.
Làm sao mà từ bỏ được.
Khi Chu Tử Mặc nhận ra rằng xu hướng tính dục của mình khác với những người xung quanh, anh chỉ mới mười sáu tuổi.
Mười sáu tuổi, tuổi cắp sách đến trường, cái gì cũng hiểu nhưng cũng có cái không hiểu.
Đoạn thời gian đó, anh ở một nơi khác đi học, sống nhờ nhà người thân thích, không có ai để nói chuyện đó nên rất hoang mang lại khủng hoảng.
Sau đó, Chu Tử Mặc tìm thấy trên Internet rằng có một quán bar đồng tính nam rất nổi tiếng ở bắc thành bên kia, tất cả những người tụ tập đều là người đồng tính.
Khi đó, anh căn bản không biết đồng tính luyến ái là gì, đặc biệt muốn tìm đồng loại để nói chuyện một chút. Bị sự tò mò thúc đẩy, Chu Tử Mặc giả vờ bị ốm và bỏ tiết tự học buổi tối. Trang bị đầy đủ giáp mũ vũ khí lăn lộn qua nhiều tuyến xe buýt đi tới cửa "Kim tước" .
Đây là cuộc gặp gỡ đầu tiên của anh với Tần Miện.
Cũng giống như lần đó nhiều năm trước, Tần Miện say rượu. Một người từ trong quán bar ra tới, người đầy mùi rượu bước đi loạng choạng, xung quanh không có một người bạn nào giúp đỡ.
Chu Tử Mặc đang do dự không biết có nên bước tới giúp đỡ, thì Tần Miện đột nhiên lảo đảo đi về phía anh.
Chu Tử Mặc duỗi tay bắt được người, thấy rõ dáng vẻ của Tần Miên.
Là gương mặt khó phân biệt là nam hay nữ, lại anh khí bừng bừng phấn chấn gương mặt đẹp.
Anh gần như nổi lên phản ứng ngay lập tức.
Từ đó về sau, Chu Tử Mặc mỗi lần mơ mơ màng màng cảnh kiều diễm trong mơ, người bị mình ôm hôn, người bị mình chiếm hữu trên giường đều cùng một khuôn mặt.
Là Tần Miện.
Tần Miện đối Chu Tử Mặc mà nói, là người khiến anh nhận ra xu hướng tính dục của mình, là sự rung động của tuổi thanh xuân, là nơi ký thác sự ái mộ của anh nhiều năm qua.
Đó là một giấc mơ không thể nào xảy ra, xa xôi không thể với tới.
Nhưng một ngày, giấc mơ đã thành hiện thực, Chu Tử Mặc đã có được nó.
Nhưng lại phát hiện, hết thảy mọi thứ chẳng qua là tự mình đa tình mà thôi.
Ở trong lòngTần Miện , anh chẳng là gì cả.
Chu Tử Mặc quyết định một lần nữa đem Tần Miện đè lại nơi đáy lòng, giống như trước coi như mộng tưởng.
Một mộng tưởng không thể bị vấy bẩn hay chạm vào.
Không có mộng tưởng , không có hiện thực, tất cả đều là ảo tưởng.
Có lẽ là bởi vì tâm tình không tốt, ngay cả thí nghiệm cũng chống lại Chu Tử Mặc, mấy ngày liền không thu được kết quả thí nghiệm chính xác, tất cả đều phải làm lại.
Lão sư hướng dẫn thí nghiệm thấy tình trạng của anh không ổn nên bắt anh phải nghỉ một ngày, "Em về nghỉ ngơi đi, nếu cứ tiếp tục như vậy, phòng thí nghiệm sẽ bị em làm cho bần cùng, các học đệ học muội sẽ không có tư liệu làm thực nghiệm. Cầu xin em, hãy buông tha chúng ta đi "
Ngay khi lão sư nói xong, những người khác trong phòng thí nghiệm cười vang, sôi nổi khuyên học trưởng trở về nghỉ ngơi.
Chu Tử Mặc cũng cảm thấy không thể tiếp tục như vậy, liền cởi áo khoác phòng thí nghiệm, chuẩn bị trở về ngủ một giấc.
Ông trời đã lấy lại thời tiết tốt mấy ngày trước, mưa phùn rơi không dứt từ sáng đến tối.
Chu Tử Mặc trước tiên đến nhà ăn ăn cơm, sau đó đi siêu thị mua một ít đồ dùng, xách túi đồ đi về phía ký túc xá.
Trên hành lang, gặp bạn cùng phòng đang hẹn hò với bạn gái, hai người chào nhau, khi đi ngang qua, bạn cùng phòng đột nhiên ngăn lại "Lão đại, anh trai cậu đang đợi cậu ở ký túc xá."
"Anh trai tôi?" Chu Tử Mặc cau mày nghi ngờ, còn chưa kịp nói lời nào, bóng dáng người bạn cùng phòng đã biến mất trên cầu thang.
Anh gác lại sự nghi ngờ và chuẩn bị quay lại ký túc xá để xem đó là ai.
Chu Tử Mặc là con một, điều kiện trong nhà cũng không phải giàu có gì. Hơn nữa hắn từ nhỏ học hành xuất sắc, là con nhà người ta trong miệng người lớn , nên cùng thân thích cùng thế hệ đều xa cách.
Càng không có quan hệ càng tốt, sẽ không có anh trai đến ký túc xá tìm.
Chu Tử Mặc đẩy cửa ký túc xá ra, trong nháy mắt nhìn thấy Tần Miện đang ở tại chỗ của mình.
Hôm nay hắn cũng ăn mặc đẹp, một chiếc áo sơ mi màu đỏ tía và một chiếc áo gió màu đen, quần tây bao lấy bờ mông đầy đặn, xiêu xiêu vẹo vẹo mà ngồi ở trên ghế , lười lười nhác nhác mà cười.
Đôi mắt đào hoa long lanh và quyến rũ ấy vẫn đẹp như ngày nào.
Chu Tử Mặc gần như thay đổi ý định ngay lập tức, thậm chí còn ghen tị với chiếc ghế một chút
May mắn thay, quần tương đối rộng, nhìn từ bên ngoài không có gì khác biệt.
Chu Tử Mặc trên mặt biểu tình không đổi , lạnh lùng liếc hắn một cái, ngay cả giọng nói đều mang theo gió tuyết lạnh lẽo "Anh tới đây làm gì?"
Nếu không phải trong ký túc xá còn có người khác, Tần Miện nhất định sẽ trả lời một câu tới làm cậu.
Nhưng dù da mặt có dày đến đâu, hắn cũng không thể nói như vậy trước mặt người lạ, lịch sự nói: "Anh đến xem có phải cậu mất tích không. Gọi không nghe máy, cũng không trả lời tin nhắn."
Bạn cùng phòng bên cạnh đang chơi game, nghe vậy rất quen thuộc liền giải thích "Anh à, lão đại gần đây khá bận rộn, suốt ngày ngốc ở phòng thí nghiệm, ít khi trở về ký túc xá, có lẽ điện thoại cũng tắt máy. "
Trong quá trình nói chuyện của cậu bạn, Chu Tử Mặc mắt thường có thể thấy được đỉnh mày nhăn lại, giọng điệu của anh đầy vẻ không hài lòng "Ai kêu cậu gọi hắn là anh?"
Đột nhiên bị quở trách, bạn cùng phòng sững sờ nhìn anh, trong đầu hiện lên một dấu chấm hỏi, thầm nghĩ, anh của lão đại không phải là anh của chúng ta sao?
Nhưng cậu ta không dám nói thẳng, chỉ dám im lặng lẩm bẩm, chắp tay cười xin lỗi và chắp tay trước ngực cầu xin Chu Tử Mặc thương xót, sau đó xoay người nhanh chóng rời khỏi chiến trường tiếp tục chơi game.
Chu Tử Mặc tinh mi lãng mục, môi mỏng màu sắc nhợt nhẽo là diện mạo lạnh lẽo bạc tình. Nhưng là lão đại của phòng kí túc này, ngày thường vẫn rất quan tâm ba bạn cùng phòng.
Hơn nữa, anh chưa bao giờ tức giận, rõ ràng là một người con trai lạnh lùng nhưng lại đối xử dịu dàng với mọi người. Nhưng một khi tức giận, đó chính là ở trên mặt hồ tĩnh lặng ném một tảng đá, tựa như trời long đất lở, sóng biển quay cuồng.
Thấy cảm xúc Chu Tử Mặc có gì đó không ổn, bạn cùng phòng sau hai phút kết thúc trò chơi , cầm lấy thẻ ăn và chạy ra ngoài, "Lão đại, tôi đi ăn cơm, bai."
Người bạn cùng phòng rất sáng suốt, bỏ chạy còn đóng cửa lại.
Tiếng bước chân vội vã trên hành lang xa dần, Chu Tử Mặc ném những thứ đang xách vào trong một góc.
Anh thản nhiên dựa vào bàn đối diện, khoanh tay nhìn Tần Miện, từng chữ từng chữ, giọng điệu lạnh lùng, "Tôi có nên nhắc nhở Tần tiên sinh rằng hợp đồng bao dưỡng giữa hai chúng ta đã chấm dứt, về sau không còn bất cứ quan hệ gì nữa. "
Tần Miện sống ba mươi năm, vẫn luôn là thể thể diện diện, những người cùng hắn giao tiếp qua đều khen hắn một câu thực giảng thành tín.
Cái gọi là liêm sỉ ngày hôm nay sắp hỏng rồi, Tần Miện đang định giở trò vô lại một lần. Hắn dựa lưng vào ghế, chống cằm nói: "Không, tôi không đồng ý. Hợp đồng là do tôi lập. Cho dù chấm dứt, chuyện đó cũng nên do tôi đưa ra."
Tần Miện lần đầu tiên chơi xấu, cảm giác cũng không tệ lắm, đặc biệt là thấy Chu Tử Mặc kia tản ra hơi thở lạnh lẽo, bị chính mình nói mấy câu liền không nhịn được, cảm giác thành tựu trong lòng không ngừng tăng lên "Cho nên, bây giờ tôi vẫn là kim chủ của cậu, và cậu phải hoàn thành chức trách của mình."
Tần Miện vốn là người trọng dục, hôm nay chủ động tới tìm Chu Tử Mặc, là muốn cùng hắn giảng hòa, sau đó lại nhân cơ hội làm một phát.
Nhưng thấy bọng mắt xanh xám của Chu Tử Mặc, đôi mắt đen không che giấu được sự mệt mỏi, như là vô cùng mệt mỏi, không thể không buông bỏ suy nghĩ của mình.
Làm thì khi nào cũng được, chúng ta phải quan tâm đến sự phát triển bền vững, trước nhịn .
Tần Miện cảnh báo cho chính mình, chỉ vào trên giường phía sau "Tôi nghĩ trước tiên cậu cần phải ngủ."
Chu Tử Mặc nghĩ mà thấy buồn cười, người này muốn kiểm soát tất cả, nhưng lại không muốn chịu bất kỳ trách nhiệm nào.
Tất cả những gì tốt đẹp đều bị hắn chiếm, nhưng lại không muốn trả giá cho nó chút nào.
Dùng những lời lẽ sắc bén và ác ý để làm tổn thương người khác, sau đó lại mạnh mẽ tuyên bố rằng mình mới là người có tiếng nói cuối cùng, ngay cả câu xin lỗi cũng bủn xỉn.
Nhưng Chu Tử Mặc không phải người dễ dỗ, tình yêu của anh đối Tần Miện là thật, thất vọng cũng không phải là giả.
Anh rũ con ngươi đen nhánh xuống , ngữ khí lạnh thấu xương, "Chờ anh đi tôi liền ngủ.
Nụ cười trên mặt của Tần Miện cứng đờ, nhất thời không biết phải như thế nào. Dựa gần mặt ghế mông ngồi trên ghế như là có con kiến bò qua , như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, "Tôi......"
Đúng lúc này, cửa ký túc xá đột nhiên bị đẩy ra, người bạn cùng phòng vừa chạy đi vừa nãy đút cái đầu vô thăm dò nói: "Lão đại, trợ giảng kêu cậu có thời gian thì đi đến phòng làm việc của anh ấy lấy tư liệu, hình như là về chuyện đi du học ."
Sau khi truyền đạt xong, bạn cùng phòng lại như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi nhiều thêm một câu: "Lão đại, chừng nào thì đi ? Nghe nói lần đi du học này ở M quốc tới ba năm, là thật ?"
Bùm!
Tần Miện vừa mới đứng dậy lảo đảo một chút cùi chỏ đánh ngã ly nước trên bàn.
Ly nước rơi trên sàn nhà, lăn vài vòng rồi dừng lại dưới chân Chu Tử Mặc. Mặt ngoài đã đầy vết nứt, nhưng vẫn còn lay lắt thèm thở không bị vỡ.
Các khớp ngón tay cân đối của Tần Miện đặt ở mép bàn, bị đè đến nỗi lòng bàn tay trắng bệch.Hắn hít sâu một hơi, giả vờ bình tĩnh hỏi: "Cậu muốn du học nước ngoài"
"Ừ." Chu Tử Mặc không có phủ nhận.
"Khi nào?" Tần Miện phát giác ngực chính mình xuất hiện một cái lỗ thủng lớn, gió lạnh vù vù thổi vào, giương nanh múa vuốt mà tàn sát bừa bãi, máu trên toàn thân cũng dần dần hạ nhiệt độ, lạnh từ đầu đến bàn chân, huyết sắc trên môi nhạt dần.
"Nửa tháng sau." Chu Tử Mặc đè nén sự lạnh lùng trong giọng điệu, giọng nói cực kỳ trầm thấp và chậm rãi.
Tuy nhiên, lại không thể che đi cái lạnh nơi trái tim Tần Miện.
Trong phòng im lặng chết người.
Ngay cả những cơn gió lạnh tràn vào từ những ô cửa sổ không được đóng kín cũng không còn nữa.
Những ngón tay đang buông thõng bên hông của Tần Miện nắm chặt lại thành nắm đấm rồi lại thả ra, sau khi lặp đi lặp lại vài lần, hắn hơi hơi hé miệng, chật vật tìm giọng nói của mình.
"Cái đó--"
"Chúc cậu thuận buồm xuôi gió."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip