Chu Tần PN 1-2
Lần đầu tiên Tần Miện nhìn thấy Chu Tử Mặc, là ở trong một quán bar ồn ào và xa hoa.
Anh sinh ra đã ngậm thìa vàng , là tiểu thiếu gia Tần gia, ăn mặc đẹp, cuộc sống giàu sang .Bất cứ nơi nào anh đi đến, tất cả mọi người khi nhìn thấy đều sẽ khom lưng uốn gối.
Nhưng gia đình giàu sang quyền quý thì không lộng lẫy như bề ngoài.
Bên ngoài càng sáng, bên trong càng bẩn.
Sau khi chứng kiến những giọt nước mắt tuyệt vọng và không nói nên lời của mẹ khi mà cha mình liên tục đưa tình nhân về nhà, tính cách của Tần Miện dần trở trở nên tối tăm quái gở.
Cho đến một ngày, tất cả giới hạn đều bùng nổ.
Tần Miện bắt đầu đi quán bar, tận tình thanh sắc, dùng dục vọng để giải tỏa mọi chuyện.
Từ năm mười sáu tuổi, Tần thiếu đã qua lại giữa các giường khác nhau, người bên gối mỗi đêm cũng khác nhau.
Anh đẹp trai lại giàu có, nhanh chóng trở thành đối tượng của một đám đông truy lùng cố gắng bắt được hắn.
Nhưng Tần Miện là kẻ lãng tử, không có một người nào có thể làm anh dừng lại nghỉ chân.
Những người tụ tập trong quán bar, ước mơ được gả vào hào môn tan thành mây khói, những nội dung đua đòi hàng ngày của họ biến thành có thể ngủ với Tần thiếu.
Nếu ai thành công trong việc được ngủ với Tần thiếu, địa vị của bọn họ trong vòng lập tức sẽ tăng lên mấy bậc.
Nhưng Tần thiếu gia kiệt ngạo vô tình, ngủ xong liền quên, mặt ai cũng không nhớ được, cũng lười nhớ lại.
Trong giới, danh của anh rất nổi tiếng, cũng chỉ có một người có thể so sánh với anh, và đó là đóa hoa cao lãnh Viêm Đình.
Viêm Đình chính là người ai cũng ngủ không được.
Ai cũng có thể bò lên giường của Tần Miện, nhưng không ai đủ tư cách để qua đêm.
Mà cái quy tắc vô hình này đã bị phá vỡ vào ngày sinh nhật ba mươi tuổi của Tần Miện.
Trong ghế lô tầng hai của "Kim tước", Tần Miện dựa vào lan can lắc ly whisky trong tay một cách lười biếng.
Ông chủ quán bar Phương Lẫm nửa thân mình ngã ở ghế dài, theo tầm mắt của anh nhìn xuống, một giọng nói giễu cợt vang lên "Tần thiếu gia thích ai?"
Tần Miện không hề che giấu sự hứng thú của chính mình, ngửa đầu đem ly Whiskey uống một hơi cạn sạch, từ khóe môi rượu tràn ra trượt xuống theo cổ thon dài , dọc theo xương quai xanh, thấm đẫm cả chiếc áo sơ mi màu xanh lá cây đậm của anh gợi cảm cực kỳ.
Ngay cả Phương Lẫm đã năm năm quen biết với anh, người đã quen với cái phong tình vẫn không thể không nuốt nước bọt.
Tiếng nói đặc biệt rõ ràng trong tiếng nhạc đột ngột dừng lại, Tần Miện đặt ly rượu xuống, lạnh lùng liếc anh ta một cái "Tôi không có hứng thú với cậu."
Một câu, tất cả sức hấp dẫn của kiều diễm xuân sắc nháy mắt bị đánh vỡ .
Phương Lẫm che miệng cười cười "Yên tâm, tôi đối với cậu cũng không có hứng thú."
"Tới, chúng ta nói xem điều gì khiến Tần thiếu gia có hứng thú."Anh ta chỉ vào người thanh niên mặc đồng phục ở tầng một đang đi qua đám đông đưa rượu, trêu chọc "Tần Thiếu gia đúng là có con mắt tinh tường, chỉ là người này mới ngày đầu tiên đến đây, đã nhận được sự chú ý của cậu. "
Phương Lẫm rót cho mình một ly rượu, vẻ lười biếng phong tình cũng gần bằng Tần Miện "Tuy nhiên, tôi không thể đảm bảo rằng có thể đưa người lên giường của cậu, dù sao thì người ta đến đây để làm việc bán thời gian, không phải để bán thân. "
"Thôi thì thử đi, nếu không thành công thì quên đi." Tần Miện tuy là người phóng đãng nhưng chưa bao giờ làm khó người khác . Lăn giường để đạt khoái cảm thì cần người tình ta nguyện.
Đêm nay là lần đầu tiên Chu Tử Mặc đến làm việc tại "Kim tước", dáng người cao gầy, vai rộng và chân dài, cộng thêm vẻ điển trai đặt ở trong đám người, có thể ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý của đám đông, cả đêm thu hút vô số ánh mắt.
Không ít người đã lợi dụng lúc đưa rượu, duỗi tay hướng trên người hắn sờ, thậm chí lúc hắn ra khỏi phòng mắt mấy người đó vẫn không rời khỏi còn yêu cầu thuê phòng.
Chu Tử Mặc từ chối mọi lời mời và trốn trong phòng vệ sinh đếm tiền boa vừa nhét vào túi. Xắn tay áo lên lần nữa, tự tay rửa sạch cánh tay vừa mới bị chạm vào trước khi quay trở lại quầy bar.
Phương Lẫm dựa vào trên quầy bar uống ly rượu, mới chờ đến lúc Chu Tử Mặc lại đây. Cũng không uyển chuyển, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề mà đem một chồng tiền thật dày đẩy đến trước mặt hắn, cười nói: "Nghe nói cậu thiếu tiền? Cho cậu số tiền này , cậu bồi bạn tôi một đêm."
Sau ngần ấy năm hoạt động trong nghành này, còn quản lý "Kim tước", Phương Lẫm cái gì cũng đều gặp qua, lời trong lời ngoài không có gì là khinh thường, bất quá chỉ là vấn đề thoả thuận tiền bạc và tôi tình anh nguyện.
Chu Tử Mặc không từ chối ngay lập tức, hắn đẹp trai nhưng không phải loại dáng vẻ mềm mại, ánh mắt lạnh lùng, đứng dưới ánh đèn, sự lạnh lùng hóa thành băng giá."Bồi ai?"
Đây là lần đầu tiên Phương Lẫm nhìn thấy một thanh niên có khí chất lạnh lùng như vậy, anh ta sững sờ một lúc, nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp trai của người thanh niên, chống cằm nói:"Không kiểm trước có bao nhiêu tiền?.
"Bồi ai?" Chu Tử Mặc đứng dưới ánh sáng, nửa khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối, có áp lực vô hình tỏa ra.
Phương Lẫm chỉ là người truyền lời, cũng không miệt mài theo đuổi người này rốt cuộc là kiểu người gì, giơ tay chỉ chỉ lầu hai, "Người kia."
Chu Tử Mặc ngẩng đầu, nhìn theo tầm mắt của anh ta.
Trên lan can tầng hai, có một người đàn ông với đôi lông mày xinh đẹp đang nghe điện thoại. Từ góc độ này, chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của người đó.
Chu Tử Mặc nhìn chằm chằm vào vành môi của Tần Miện, liếc mắt nhìn hầu kết nhấp nhô khi anh uống rượu, tay đặt trong túi xoa xoa vào nhau, đột nhiên rất muốn nếm thử hai cánh môi mềm đó.
"Có thể."
Khi Phương Lẫm phục hồi tinh thần, thì số tiền trên quầy bar đã biến mất.
Anh ta sờ sờ cằm chính mình, tuy rằng thiếu gia nhà họ Tần này không còn là thiếu niên anh tuấn năm xưa, dưới sự khắc nghiệt của thời gian đã trưởng thành hơn, nhưng sức hút vẫn như cũ.
Có anh ở đây, anh ta có thể tăng gấp đôi sinh ý việc kinh doanh của quán bar của mình.
Tâm trạng Tần Miện hôm nay thực sự không tốt, ban ngày về nhà cũ lấy đồ, lại gặp phải lão nhân nữa người sắp xuống mồ ôm một nữ nhân nhỏ hơn anh nhiều tuổi ôm ôm ấp ở trong phòng khách.
Anh ghê tởm hơi kém chút quệ ra.
Ngay sau khi giải quyết xong việc công ty xong, liền chạy đến quán bar và muốn tìm người lên giường để giải khuây.
Tần Miện bất tri bất giác uống xong rồi một chai rượu, mang theo người đầy mùi rượu đẩy cửa vào, thanh niên trước đó bị anh nhìn trúng , đã tắm rửa xong mặc áo tắm dài ngồi ở mép giường chờ.
Vừa mới tắm xong, Chu Tử Mặc xõa vài sợi tóc ướt đẫm lên trán, trên lồng ngực hở ra có những bọt nước, trông có vẻ làm dịu cơn khát của anh.
Tần Miện nhìn hắn vài lần, tâm nói hôm nay gặp vận may, bước nhanh vào phòng tắm, kéo cà vạt ném xuống đất, dặn dò: "Tủ đầu giường có cái gì, chính mình chuẩn bị sẵn sàng."
Nhìn bóng dáng anh khuất dần trong cánh cửa kính mờ, Chu Tử Mặc nghiêng người mở ngăn kéo, thấy bên trong có một hộp bao cao su và một tuýt bôi trơn.
Nhiệt độ trong phòng tắm nóng như thiêu đốt, cảm giác say phát tán, khi Tần Miên tắm rửa xong mặc áo choàng tắm rộng rãi bước ra, đôi mắt vốn trong veo vừa rồi đã trở nên mờ mịt, trông say khướt, thậm chí đi đường còn run rẩy.
Tần Miện một mông ngồi ở mép giường, nghiêng người nâng cằm cằm Chu Tử Mặc lên, liếc mắt nhìn trên bàn cái hộp còn nguyên, có chút không cao hứng, cổ họng bị rượu mạnh ngâm khiến giọng nói sàn sạt"Không phải để cậu chuẩn bị sao? Sao vậy? Như thế nào không nghe lời. "
Chu Tử Mặc cụp mắt nhìn hai vạt áo đang đóng mở trước mặt, nhiệt huyết không ngừng dồn về phía bụng dưới, cười nói: "Không vội."
Lời nói này, làm Tần Miện không trả lời được.
Có chút vội vàng, hắn có vẻ thực cầm thú. Nếu câu trả lời là không vội, lúc nãy hắn đi tắm ... thì cũng không vội.
Tần Miện đơn giản không trả lời, cánh tay ấn lên vai Chu Tử Mặc dùng hết sức đẩy anh xuống giường. Duỗi tay liền kéo áo choàng tắm trên người anh.
Chu Tử Mặc không ngăn cản, khúc chân đỉnh đỉnh trên người nam nhân đang đè mình , thấp giọng nói: "Đừng làm hư , hư rồi phải trả tiền."
"Không phải tôi không có khả năng chi trả." Tần Miện uống say lộ ra một chút trẻ con, liếm khóe môi , cằm căng chặt , đột nhiên cả người hướng tới ngã xuống nằm ở trên người anh không ngừng chơi đùa.
Tựa đầu vào vai Chu Tử Mặc, hơi thở hòa cùng rượu không ngừng tràn vào lỗ tai anh, Tần Miện có chút bất mãn mà cọ cọ má anh.
Chu Tử Mặc không nhúc nhích, thuận thế đem hắn ôm vào trong lòng, lòng bàn tay đặt trên ót , nhẹ nhàng mà vuốt ve "Say ?"
"Tự mình cởi." Say đến mức không có sức lực, Tần Miện như cũ không quên chính mình tới chỗ này để làm gì.
Chu Tử Mặc cảm thấy có chút buồn cười, khóe miệng ngoéo một cái, xoay người đem Tần Miện đặt dưới thân.
Tần Miện vốn đã choáng váng đầu, quả nhiên trời đất càng thêm quay cuồng. Ánh mắt mê ly mà nhìn chằm chằm trên trần nhà sáng lên đèn, đôi mắt hoa đào quyến rũ không thể tập trung, ngón tay bắt lấy cổ áo thanh niên, cảnh giác chất vấn: "Cậu muốn làm gì?"
"Cởi quần áo ." Chu Tử Mặc rất bình tĩnh, đứng dậy bắt đầu cởi dây áo choàng tắm "Anh đè tôi không cởi được ."
Qua vài giây, Tần Miện mới trì độn gật gật đầu, nângcánh tay lên che khuất ánh đèn chói mắt, không kiên nhẫn mà thúc giục nói: "Động tác nhanh lên đi."
Dánh nhanh thắng nhanh, hắn buồn ngủ.
Tần Miện biết mình dường như uống quá nhiều, không biết có làm được không.
"Thôi, đừng lo lắng, vẫn còn lâu." Chu Tử Mặc nghiêng người lấy đồ đạc trên tủ đầu giường , mở nắp, bóp vào lòng bàn tay cho ấm rồi mới dùng cho trên người Tần Miện.
......
Ánh đèn trên đỉnh đầu không ngừng rung chuyển, khiến người ta càng ngày càng chóng mặt.
Tần Miện thút thít vài tiếng, ý thức biến mất trong ánh lửa va chạm.
Ngày hôm sau, Tần Miện bị đau tỉnh lại. Hắn ngủ không ngon, lăn qua lăn lại động đến vết thương trên người, hít hà một hơi, nháy mắt liền tỉnh lại.
Vừa mở mắt, phát hiện chính mình nằm ở trong phòng khách sạn , bên cạnh có một nam thanh niên đẹp trai đang ngủ say.
Cảnh tượng này khiến Tần Miện kinh hãi đến mức khiến Tần Miện giật mình, suýt nữa trực tiếp ngã xuống giường.
Trước đây, hắn mỗi lần xong việc đều vỗ mông rời đi, trước nay chưa từng qua đêm cùng giường với ai.
Cảm giác say rượu đã đỡ hơn, khi ý thức trở nên rõ ràng, cứ tràn vào trong đầu, huyệt Thái Dương chợt đau.
Tần Miện nhéo nhéo giữa mày, hối hận hôm qua uống nhiều như vậy.
Những gì đã xảy ra đêm qua hắn không nhớ một cái gì cả.
Bất quá, nhìn những dấu vết trên người của người nọ, hẳn là chính mình rất quyết liệt.
Tần Miện vừa nghĩ tới đây, chuẩn bị chống tay ngồi dậy, lại lần nữa vô ý tác động đến bắp thịt ở chỗ nào đó, mông đột nhiên đau xót, cả người ngã trở lại trên giường.
Những hình ảnh mà hắn không thể nhớ được cứ lướt qua tâm trí liên tục.
Đêm qua, anh không ngủ trong trí nhớ của người khác.
Đêm qua, dường như không phải hắn ngủ người ta.
Mà là ——
Hắn bị người ta ngủ!
"Fuck." Tần Miện thấp giọng mắng, cả khuôn mặt hắn vặn vẹo, hận không thể đem người này một chân đá văng xuống giường.
Tưởng hắn phong lưu lang thang ngần ấy năm, một lần cũng chưa thất đề quá.
Nghĩ rằng anh ấy đã lang thang nhiều năm như vậy, và anh ấy chưa từng vấp ngã một lần nào.
Không ngờ, kết quả là lại thua trên người một tiểu tử nhỏ tuổi hơn mình.
Tần Miện ma ma răng hàm sau, sờ soạng tìm kiếm di động của mình, hơi hơi nâng nửa người lên, nhìn xẹt qua thanh niên ngủ say , nhìn về phía mép giường.
Liếc nhìn chiếc điện thoại của mình đang nằm trên thảm, hắn hít sâu một hơi, đang định tìm cách nhặt nó lên, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối mặt với một đôi mắt lạnh lùng.
Chu Tử Mặc không biết tỉnh từ khi nào, lông mày hơi nhướng lên, thản nhiên hỏi: "Dậy khá sớm, tối hôm qua tôi làm không đủ chăm chỉ sao?"
Tần Miện bọc chăn ngồi ở trên giường, nơi nào đó không khoẻ không ngừng nhắc nhở hắn, động tác tối hôm qua của tên khốn kiếp trước mặt có bao nhiêu bạo lực.
Nội tâm đè lửa, Tần Miện hít sâu, không ngừng tự nhủ, muốn bảo trì nhân thiết, ngàn vạn không thể bạo lực, động thủ với một đứa nhỏ rất không phù hợp hành vi của hắn ở tuổi này
Tần Miện nhúc nhích mông, cân nhắc có nên gọi cảnh sát hay không , bắt tên khốn nạn trước mặt giam giữ.
Nhưng chủ động trước chính là hắn, đưa tiền cũng chính là hắn, nếu cảnh sát ở đây, hắn cũng phải xong đời.
Tốt xấu sống gì cũng đã ba mươi năm, đối với loại chuyện này rất rõ ràng, vẫn giữ được bình tĩnh không nhất thời xúc động mà làm ra việc đồng quy vu tận.
Nhưng hắn vẫn giữ được bình tĩnh, khi nhìn thoáng qua thấy hộp bao cao su trên tủ đầu giường thậm chí còn chưa được mở ra, nó ngay lập tức tan tành thành rác rưởi.nháy mắt vỡ thành cặn bã.
Tần Miện đột nhiên nổi nóng, giống như pháo sáng, kịch liệt vọt lên trên người Chu Tử Mặc đang thờ ơ không chút ăn năn, túm lấy cổ áo của anh, tức giận mghiến răng nói: "Cậu không đeo bao cao su? "
Chu Tử Mặc lắc đầu, lười biếng dựa vào trên giường, không giãy giụa cũng không phản kháng, một bộ dạng thờ ơ, trong lời nói còn có chút vô tội "Tôi không bệnh."
"Tôi không quan tâm cậu có bị bệnh hay không! Cũng phải đeo bao cao su!" Tần Miện tức giận đến nỗi phát nổ ngay khi vừa chạm vào. Khi nghĩ về những gì đã làm đêm qua, đầu ong ong,hận không thể nhét hộp bao cao su đó vào trong miệng tên khốn này.
Tần Miện ở phương diện này có thói ở sạch, nếu xảy ra vấn đề gì, hắn thà tự mình giải quyết .
Nhưng ông trời không có mắt, để hắn lần đầu tiên bị người ngủ, liền mẹ nó nội...... nhật!
"Cậu mẹ nó lúc cùng người khác làm, cũng không mang bao cao su à?" Tần Miện càng nghĩ càng giận, tức muốn hộc máu rút ngón tay đang nắm lấy cổ áo, định bóp cổ tên khốn đó cho đến chết.
Chu Tử Mặc cảm thấy rõ ràng không khí mình có thể hít thở được đang dần giảm bớt nhưng cũng không có chút nào hoảng sợ, vội vàng nhấc tay lên vỗ vỗ lưng Tần Miện, kiên nhẫn nhẹ giọng dỗ dành: "Tôi chưa từng quan hệ với ai."
Tần Miện nháy mắt cứng người, trên mặt hiện lên khiếp sợ, kinh ngạc, lại chuyển sang hối hận, xấu hổ buồn bực.
Trong cái sự so sánh này, có vẻ như hắn là kẻ khốn nạn chiếm tiện nghi nên không có tư cách để chỉ trích nữa.
Tần Miện mất hồn mất vía trầm mặc, phát hiện chính mình từ trước lấy kinh nghiệm chiến đấu làm tự hào, giờ phút này thế nhưng hoàn toàn xấu hổ mở miệng.
Thừa dịp hắn hoảng hốt, Chu Tử Mặc mở từng ngón tay hắn, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay, giọng nói chậm rãi nhẹ nhàng, "Đừng tức giận."
Tức giận cái rắm! Lão tử có cái gì mà tức giận, số người lão tử ngủ so với số muối cậu còn nhiều hơn đấy!
Dù sao Tần Miện cũng đã sống ba mươi năm, mặt mũi tính cách nói cho hắn đừng tỏ ra hèn nhát.
Xoay người xuống giường, Tần Miện vội vàng cầm áo choàng tắm mặc vào người, quay lưng về phía Chu Tử Mặc, thẹn quá thành tức giận cảnh cáo: "Lần sau phải đeo bao cao su!"
Lần sau......
Chu Tử Mặc nhấm nuốt hai chữ này, khóe miệng kìm xuống, vẽ một đường vòng cung lẩm cẩm "Được."
Tần Miện hoàn toàn không ý thức được chính mình nói cái gì, dẫm lên dép lê đi ra ngoài, còn cố ý đóng cửa một cách mạnh mẽ.
Mãi cho đến khi đi được một đoạn đường nhất định trên hành lang, mới nhận ra có điều gì đó không ổn. Phòng là chính mình thuê, nếu phải đi, cũng là cái tên khốn kia đi, chính mình đi cái gì.
Nhưng ra cũng ra rồi, Tần Miện không có như vậy trở về, đơn giản nghẹn một bụng hỏa, gọi điện thoại thuê một phòng mới.
Dù sao hắn cũng đã quen phong nhã , là một người đủ tư cách lãng tử tình trường, Tần Miện ở nhà tĩnh dưỡng mấy ngày, cảm giác khó chịu hoàn toàn biến mất, cho nên hắn đã quên mất chuyện trước đó.
Nghẹn mấy ngày, hắn nghiện rượu rất nặng. Từ công ty ra tới, liền trực tiếp lái xe đi "Kim tước".
Phương Lẫm làm bạn với hắn mấy năm nay, vừa nhìn thấy vẻ uể oải của hắn liền biết hôm nay vị này đến đây để vui vẻ.
Ngay sau đó liền đem một đứa trẻ da thịt non mịn vào phòng của mình.
Tần Miện tắm rồi, một tay gối đầu, giữa ngón tay mảnh khảnh kẹp một điếu thuốc, năng lượng ương ngạnh tỏa ra từ đôi mắt đào đang nheo lại, khiến Lưu Ngạn thẳng tắp nuốt nước miếng.
Trước khi đến hôm nay, cậu ta còn lên nhóm khoe khoang đêm nay đi hầu hạ Tần Thiếu, nhận được không ít sự ghen tị và hâm mộ.
Vừa bước vào phòng, khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Tần Thiếu, Lưu Ngạn lập tức mềm chân .
Trước khi đến cậu ta đã làm sạch sẽ rồi, vặn eo bò lên giường.
Một mùi hương nước hoa thấp xông vào mũi, Tần Miện chán ghét mà nhíu mày , đột ngột đứng dậy, trực tiếp đem người bò lên trên giường ném đi.
Lưu Ngạn đột nhiên không kịp phòng ngừa lăn xuống trên sàn nhà, sụp eo nhếch mông lên , nước mắt lưng tròng mà nhìn nam nhân trên giường , "Tần thiếu......"
Trước đây Tần Miện rất thích những người da thịt non mịn bóp ra nước, thậm chí cảm thấy mùi thơm trên người họ vô hại, nhưng hôm nay chỉ cảm thấy khó chịu. Mùi cứ xộc thẳng vào lỗ mũi khiến hắn không có cảm giác hứng thú.
Tần Miện đem nửa điếu thuốc trong tay ấn diệt gạt tàn, viết chi phiếu ném cho người trên mặt đất "Hôm nay tôi không có hứng thú, cầm tiền cút đi."
Lưu Ngạn vốn dĩ chính là tới đây kiếm tiền, nên không cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương.Cầm tấm chi phiếu lên, cẩn thận nhìn số tiền trên đó, trong lòng cảm thán Tần thiếu thật hào phóng.
Không có thể cùng Tần thiếu ngủ, cậu ta có chút tiếc nuối. Nhưng trời đất bao la tiền lớn nhất, Lưu Ngạn gật gật đầu, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Tiếng đóng cửa tan biến vào trong gió, Tần Miện một mình ngồi ở trên giường hút xong cả bao thuốc mới kìm nén được cơn buồn chán.
Cửa sổ phòng mở toang, ban đêm gió lạnh không ngừng thổi vào, hắn như không cảm thấy được lạnh lẽo, cố ý đối diện cửa sổ.
Ngọn lửa không tên như thế nào cũng không bao giờ tắt, ngày càng bùng cháy mạnh mẽ.
Buồn bực đến mức không thể kìm nén được chất hắc ín và nicotin trong điếu thuốc.
(Hắc ín trong thuốc lá có chứa những hóa chất, được gọi là chất gây ung thư, chất này có khả năng kích thích sự phát triển của tế bào ung thư trong cơ thể.)
(Nicotine là một chất gây nghiện mạnh, có trong thành phần của thuốc lá và gây ra tác động tiêu cực do phụ thuộc thuốc lá. Nicotine gây ra tăng nhịp tim, mức hô hấp, huyết áp, kích thích khu vực khoái cảm của não làm tăng cảm giác hưng phấn.)
Đêm hôm khuya khoắt, Phương Lẫm vừa mới ngủ say thì bị cuộc điện thoại của Tần Miện đánh thức.
Hắn không nói một lời vô nghĩa, mở miệng liền nói: "Tên người lần trước là gì? Cho tôi thông tin liên hệ."
Phương Lẫm ngủ mê man, một lúc lâu sau mới nhận ra hắn đang ám chỉ ai, tâm nói vị này đại thiếu gia hiện tại không nên ở trên giường điên long đảo phượng sao, hơn nửa đêm lại phát điên.
"Chờ đã, tôi tìm người hỏi."
Phương Lẫm cúp điện thoại, năm phút sau gửi cho Tần Miện một tin nhắn.
Liệt kê tên, tuổi và thông tin liên lạc của người phục vụ vài ngày trước.
Vào những ngày cuối tuần, các cổng trường đại học trên địa bàn thành phố đông nghịt người, không ít tốp năm tốp ba ra cửa đi dạo phố.
Tần Miện lái chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ rực rỡ đậu bên lề đường trước cổng trường, thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người.
Tối hôm qua hắn ngủ không ngon, dựa vào ghế xe bắt đầu ngủ bù, không thèm nghe thấy tiếng lách cách của cửa , mi mắt cũng không nâng lên.
Tần Miện không bao giờ thích đợi người khác, vì vậy chờ chưa đến mười phút liền bắt đầu nóng nảy. Hắn lấy điện thoại ra chuẩn bị thúc giục, thì nghe thấy tiếng bay trong gió, tiếng nói chuyện phiếm và tiếng cười của tuổi trẻ, trong mắt có chút hoài niệm.
Vừa vặn thấy Chu Tử Mặc từ cổng trường ra tới, anh hôm nay mặc sơ mi trắng, ngoại hình thật sự quá mức xuất sắc, vai rộng chân dài, một đầu tóc ngắn màu đen , mày kiếm mắt sáng, ngũ quan tuấn lãng, mũi thẳng môi mỏng, trên người còn mang theo chút lạnh lùng và lãnh đạm.
Sở Tử Khoát bị một đám nữ sinh vây quanh, vừa nói vừa cười mà đi ra ngoài, hai điều bị màu đen hưu nhàn túi quần bọc chân dài, không ngừng ở Tần Miện trong tầm mắt giao nhau thoảng qua. Ống tay áo bị vãn lên, lộ ra nửa thanh cánh tay, đường cong lưu sướng, ẩn ẩn lộ ra gợi cảm.
Chu Tử Mặc bị một đám nữ sinh vây quanh, vừa đi vừa cười nói, hai người đàn ông tóc dài quấn bộ quần áo nhàn nhã sặc sỡ cứ đung đưa trong tầm mắt của Tần Miên. Tay áo xắn lên, lộ ra nửa cánh tay, đường nét uyển chuyển, phảng phất có chút bướng bỉnh.
Cáu kỉnh vốn đã không kìm nén được từ tối hôm qua lại đột nhiên hoạt động trở lại, Tần Miện vội vàng từ trên xe lục lọi một bao thuốc lá, động tác quá mức hoảng loạn, còn chưa mở gói thuốc, bật lửa liền rơi trên bên chân.
Tần Miện đang cúi người tìm bật lửa dưới ghế xe, chợt nghe thấy tiếng mở cửa xe, hắn nhanh chóng ngồi ngay ngắn, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh nghiêng người lạnh nhạt nói: "Cậu rất được hoan nghênh nhỉ."
Ngay cả hắn cũng không nhận ra giọng điệu của mình bất thường như thế nào, rất giống với chính phòng đến bắt gian.
Chu Tử Mặc cũng không che giấu được nụ cười, ngồi vào ghế phụ thần sắc đạm mạc cùng Tần Miện đối diện hai giây đột nhiên thò người qua đi hôn môi hắn một cái "Chỉ là bạn bè bình thường, xu hướng giới tính của tôi chỉ có một ."
Đột nhiên bị hôn trộm Tần Miện cả người đều cứng lại, cặp mắt đào hoa câu nhân tràn đầy kinh ngạc, biểu tình cùng nam sinh mười bảy tám choi choi còn không bằng, nơi nào còn có nửa phần thành thục ổn trọng như bình thường .
Chu Tử Mặc rất hài lòng với phản ứng của hắn, hơi nhướng mày lạnh lùng, thản nhiên nói: "Tần tổngbhôm nay đến tìm tôi, hẳn là không phải tới xác định xu hướng giới tính của tôi đi."
"Hừ ..." Tần Miện hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt quét qua thân thể đã rõ ràng phản ứng của Chu Tử Mặc, chế nhạo nói: "Quản không được chính mình công cẩu."
Hai chữ công cẩu bị hắn nghiến răng nghiến lợi nói , Chu Tử Mặc cảm thấy hắn thật sự đáng yêu.
Đặc biệt là bộ dạng đôi tai đã đỏ bừng vẫn còn bướng bỉnh, quả thực là muốn mạng anh mà.
Chu Tử Mặc nghiêng người, trước khi Tần Miên có thể chống cự, đã ôm chặt hắn vào giữa mình và lưng ghế, đôi mắt đen và sâu như hồ nước chuyên chú mà nhìn hắn, thanh âm nhẹ nhàng và chậm rãi, nói từng chữ: "Bởi vì anh quá đáng yêu, cho nên tôi nhịn không được."
Nếu Tần Miên là một quả bóng bay, nhất định sẽ nổ tung ngay lập tức.
Tức giận.
Hắn một người đàn ông ba mươi tuổi, thế nhưng bị người khác dùng đáng yêu, căn bản là không phải khen, mà là một sự sỉ nhục! Hơn nữa vô cùng xấu hổ!
Tần Miên không chút do dự giơ lên cánh tay, tát Chu Tử Mặc một cái tát.
Chu Tử Mặc cũng không né, sẵn sàng hiến thân cho hắn phát tiết.
Chát......
Tiếng tát vang vọng trong không gian hẹp của xe, đặc biệt lớn.
Chẳng qua, cái tát của Tần Miện không có dừng ở trên mặt Chu Tử Mặc , mà là dừng ở trên vai. Giây tiếp theo, hắn còn thẹn quá thành giận mà đạp Chu Tử Mặc một cái, tức giận gầm nhẹ nói: "Cút ngay!"
Chu Tử Mặc lăn, lăn đến lưu loát dứt khoát, không hề cầu kỳ. Một lần nữa ngồi trở lại ghế phụ, da mặt còn dày hơn mà thắt dây đai an toàn "Tôi nghĩ Tần tổng tìm tôi hẳn là có chuyện quan trọng. Chúng ta cần đổi chỗ khác nói chuyện. Cổng trường không thích hợp."
Chống lại sự xúc độngmuốn tống cổ ai đó ra khỏi xe, Tần Miện đạp ga, chiếc Ferrari màu đỏ lao đi như một mũi tên sắc nhọn.
Ban ngày "Kim tước" không kinh doanh, quán bar đóng cửa khách sạn kèm theo cũng đóng cửa
Nhưng Tần Miện là cổ đông quán bar , một ngày 24 giờ thông suốt.
Lại là khách sạn kia, lại là căn phòng trên lầu.
Nhưng lần này không giống nhau chính là, Tần Miện không uống rượu.
Hắn ném áo khoác xuống giường, một tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng giải phóng sự lười biếng như mèo. Ngồi xuống ở mép giường, đôi mắt sắc bén của hắn quét qua cơ thể Chu Tử Mặc .Sau đó, đầu lưỡi đỡ đỡ răng hàm tỏ ra thờ ơ ra lệnh .
"Cởi quần áo ra."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip