PN
Hokkaido vào mùa đông thật sự lạnh, là nơi tốt để trượt tuyết
Sân trượt ngập trong tuyết, trắng xóa một vùng trời, rơi mãi không ngừng.
Lâm Nguyên thật sự sợ lạnh, đem chính mình bọc thành một quả bông xù, đi trên đường y như con chim cánh cụt lắc lư.
Tần Miện vẫn không sửa lại cái tật lắm mồm, mặc cái áo lông khoét cổ chữ V, cái áo khoác màu đen thập phần khí chất, cả người giống như không xương biếng nhác mà dựa vào cây cột, đánh giá Lâm Nguyên cười nhạo cậu: “ Bạn nhỏ, cậu mặc như vậy một xíu mỹ cảm cũng không có, y như cái bánh trôi nấu lâu bị phì ra, không có thẩm mỹ."
Lâm Nguyên kéo kéo cái khăn quàng cổ thật dày, nhìn về phía xương quai nằm ngoài không khí của anh, không dám gật bừa nói :" Anh sẽ bị cảm lạnh đấy. "
“Sẽ không đâ, thân thể tôi rất tốt…… Hắt xì.” Tần Miện còn chưa nói xong, thì đã bị vả mặt.
Lâm Nguyên xoa xoa đầu ngón tay được bọc trong bao tay nhung nghiêng đầu hướng về phía sau y nhìn nhìn, rất có thâm ý mà nói: “Tôi cảm thấy anh hẳn là sẽ lập tức giống như tôi.”
Tần Miện miệng thì nói không lạnh, trên thực tế mũi đều đông lạnh đỏ cả lên , lại còn như cũ mà mạnh miệng nói: “Tôi mới không mặc áo lông…… Ngô……”
Một cái áo lông vũ rộng thùng thình từ trên trời rơi xuống, đem cả người y bọc lại.
Hơn nữa, Tần Miện thực sự rất ghét màu đỏ sậm.
Chu Tử Mặc không quản y có giãy giụa cùng chống cự, mạnh mẽ giúp y đem cánh tay nhét vào trong tay áo, giống như đóng gói lễ vật, không màng sự phản bội kháng mà kéo cao khóa.
Lại mang khăn quàng cổ cho y, đội thêm mũ.
Vài phút sau, Tần Miện vừa mới cười Lâm Nguyên không thời trang, đã không khác gì con chim cánh cụt.
"Chứ Tử Mặc, cậu mau cởi ra cho tôi! Tôi không mặc, mấy cái này của cậu xấu cực kỳ!" Tần Miện nổi trận lôi đình, gầm nhẹ uy hiếp ra tiếng.
Do quần áo quá dày, dẫn đến tư thế của y khó khăn, ngược lại đem chính mình tức gần chớt, lăn qua lộn lại.
Âm thanh tức giận nữa Tần Miện rất lớn, hấp dẫn không ít người qua đường.
Tốt xấu gì y cũng là người có tiếng trong giới thượng lưu, y sợ gặp người quen, thấy ánh mắt dừng trên người mình càng ngày càng nhiều, không tình nguyện mà im lặng.
Mất mặt.
Sau khi cùng Tần Miện ở bên nhau thời gian dài, Chu Tử Mặc đã luyện ra một kỹ năng dỗ người, cúi người cùng y thì thầm vài câu, rất mau liền đem người dỗ dành tốt.
Lâm Nguyên đứng tương đối gần, cho dù Chu Tử Mặc đã ép âm thanh tới rất thấp, cậu vẫn đứt quãng mà nghe thấy được mấy chữ.
Đại khái chính là: Nếu bị cảm, đêm nay liền không thể ở trên ban công làm.
Lâm Nguyên nghe được như vậy thì hai má nóng lên, loại cảm giác như nhìn trộm chuyện phòng the của người khác, xoay người rời khỏi nơi cẩu lương bay phấp phới, chạy chậm đi tìm Viêm Đình.
Lúc cậu trở lại, Viêm Đình còn đang dùng bữa.
Tới gần lối vào nhà ăn, có tốp năm tốp ba người phụ nữ tụ lại, nhỏ giọng thảo luận về vị tiên sinh cử chỉ tao nhã.
"Đồng hồ người kia đeo là hãng Vacheron Constantin năm nay số lượng giới hạn toàn cầu, ít nhất khoảng bảy con số."
"Ngón áp út của tay trái đeo nhẫn, chắc đã kết hôn rồi."
" Nhưng từ nãy đến giờ cũng chỉ có một mình, khả năng là không dẫn vợ tới, chắc là đang hưởng thụ kỳ nghỉ một mình?"
"Đã kết hôn rồi, làm kẻ thứ ba thực sự rất ti tiện"
“Tôi mặc kệ, tôi phải thử một chút.”
Lâm Nguyên từ bên cạnh đi ngang qua, vừa lúc nghe thấy vài câu cuối cùng, đem gương mặt nhỏ chôn vào khăn quàng cổ bằng nhung, bước chân nhanh hơn đoạt đi vị trí mà người phụ nữ kia muốn ngồi ở trước mặt Viêm Đình.
"Baba, người ăn nhanh lên đi, ăn xong còn dẫn con đi chơi trượt tuyết."
“Ba ba, ngươi nhanh lên nhi ăn, ăn xong mang ta đi trượt tuyết.” Hơi thở từ cánh môi ướt át của cậu tan rã trong không khí. Giọng Lâm Nguyên mềm mại, rõ ràng là đang làm nũng.
Cậu vừa nói xong, thì tiếng giày cao gót từ xa tới gần đột nhiên im bặt, ngược lại là tiếng đi xa càng nhanh.
Lâm Nguyên nhấp môi, đôi mắt hạnh tròn xoe cong ra một độ cung, gương mặt trắng nõn như ngọc lộ ra vài phần đỏ ửng, trong ánh mắt giống rơi xuống biển sao, lập loè ánh sáng nhỏ vụn, xinh đẹp cực kỳ.
Viêm Đình cũng không vạch trần tính chiếm hữu của đứa nhỏ, cắt miếng bò bít tết đẫm sốt đưa tới bên miệng cậu “Em không ăn cơm đàng hoàng thì không thể trượt tuyết.”
Lâm Nguyên vừa rồi ăn không ít đồ ăn vặt, lại nghe thấy lời này đành không tình nguyện mà mở miệng nuốt miếng bò, vừa nhai vừa nói :" Cứ theo đà ăn này của anh, thì bữa trưa xong là tới bữa chiều."
Lâm Nguyên mới vừa phun tào xong, đột nhiên lại có tiếng giày cao gót đạp lên sàn nhà không ngừng tới gần, cậu không chút suy nghĩ mà tiếp tục nói: “Ba ba, nói thẳng ra thời điểm người đem con về, có phải hay không người nghĩ tới việc ngủ với con ?”
Loảng xoảng ——
Chén trà va vào mặt bàn một tiếng vang dội.
Lâm Nguyên nghiêng đầu, thấy người phụ nữ vừa rồi muốn diễn sự đoan trang, lại đang lấy một cái tư thế kỳ quái đứng ở phía sau bên cạnh bàn, hướng cậu lộ ra xấu hổ tươi cười, “Ngại quá, tôi hơi hậu đậu, hơi trượt một chút, không ảnh hưởng đến hai người chứ.”
“Không có việc gì nha.” Lâm Nguyên nghiêng đầu, lộ ra má phải lúm đồng tiền, đáng yêu mà hướng người phụ nữ chớp hạ đôi mắt, “Tôi cùng baba đều sẽ không để ý.”
Bị đánh vỡ tâm tư, khoé miệng người phụ nữ giật giật lại gật đầu nói câu xin lỗi, xoay người đi nhanh.
Lần này, hẳn là sẽ không tới nữa.
Rốt cuộc, chuyện baba cùng con kéo nhau đến chuyện trên giường, là chuyện mà người bình thường không thể nào tiếp thu.
Lâm Nguyên thu hồi tầm mắt, giảo hoạt mà nheo lại đôi mắt, như là chơi nghiện rồi, một tiếng ba ba, kêu đến vui vẻ vô cùng.
“Ba ba, trượt tuyết khá tốt, chúng ta sang năm cũng tới một lần đi?”
“Ba ba, Tần thúc thúc cùng bạn trai nhỏ của anh ta tính ở trên ban công khách sạn làm một lần, chúng ta cũng thử xem nha?”
“Ba ba, kỳ thật con còn rất muốn ở trên nền tuyết cũng làm một lần, nhưng mà quá lạnh, đông cứng cái mông mất.”
“Ba ba……”
Viêm Đình ưu nhã ăn bò bít tết, mặt ngoài không dao động, trên thực tế đem những địa phương cậu nói đều tưởng tượng một lần.
Trên nền tuyết khẳng định là không được, sẽ ảnh hưởng thân thể.
Ban công có thể, thảm cũng có thể, còn có bồn tắm dành cho hai ngườ, đều có thể thử một lần.
Vốn dĩ Lâm Nguyên chỉ là tùy tiện nói, nhưng không nghĩ tới họa là từ ở miệng mà ra. Ngày hôm sau, mặt trời đã chiếu tới mông, cậu mới đỡ cái eo bủn rủn từ trên giường bò dậy.
Tên đàn ông được ăn uống no đủ cũng không biết đã đi đâu, không có trong phòng.
Lâm Nguyên khập khiễng mà đi ra phòng khách nhỏ bên ngoài, đi ngang qua cái ghế matxa nằm trong một góc, sắc mặt nhanh chóng nhiễm hồng.
Tối hôm qua cậu cùng Viêm Đình ở trên đó……
Lâm Nguyên quyết định sau khi về nhà, cũng sẽ mua một cái ghế matxa, còn đem cái phòng để đồ hư hỏng ném đi hết để sử dụng cái phòng đó.
Cậu xoa xoa cái bụng đang kêu, cầm cái áo lông mặc vào, vừa duỗi eo vừa ngáp đi ra ngoài.
Cánh cửa vừa mở ra liền gặp ngay oan gia ngõ hẹp Tần Miện.
Tần Miện hôm nay mặc chính là thứ mà y ghét nhất áo lông, bên trong áo lông từ áo khoét chữ V biến thành cao cổ.
Lâm Nguyên cùng y đứng ở cửa phòng nhìn nhau không hẹn mà từ trong mắt đối phương thấy được sự đồng tình.
Sau khi rơi vào khoảng lặng một lúc lâu, Lâm Nguyên sửa cái khăn quàng cổ che đi dấu hôn, nhẹ giọng hỏi:" Anh hôm nay cũng đi trượt tuyết sao ?"
Cổ Tần Miện run run, chân có chút run rẩy, không chút do dự lắc đầu, "Không đi"
Tình huống của Lâm Nguyên cũng không tốt, sống không còn gì luyến tiếc mà dựa vào vách tường, trợn trắng mắt nói:" "Nếu còn tiếp tục như vậy sẽ chết mất, sang năm nhất định tôi sẽ không đi nghỉ phép."
Trước đó còn nói chơi tuyết, nhưng cuối cậu thành chơi cậu.
Tần Miện tràn đầy cảm xúc, xoa cái mũi gật gật đầu, suy nghĩ cặn kẽ sau đó đề nghị nói: “Nếu không, chúng ta chạy đi?”
“Được.” Lâm Nguyên quyết đoán đồng ý.
Hai người ăn nhịp với nhau.
Nếu chỉ một mình Lâm Nguyên trốn chạy, khả năng chưa thoát chạy khỏi Hokkaido đã bị bắt trở về.
Hơn với địa vị và tiền bạc của Tần Miện, đầu óc cùng nhân mạch nhiều mặt, có thể làm nên chuyện.
Chờ đến lúc Viêm Đình cùng Chu Tử Mặc phát hiện hai người không ở phòng, đã là buổi chiều.
Lúc đó, Lâm Nguyên cùng Tần Miện đã thuận lợi ngồi trên máy bay tư nhân đi Las Vegas.
Lâm Nguyên ghé vào cửa sổ, thưởng thức những tầng mây không ngừng xẹt qua, trên mặt nở rộ ra tươi cười, khuôn mặt của nháy mắt minh diễm, tưởng tượng đến hình ảnh Viêm Đình mang sắc mặt âm trầm tìm người, sung sướng muốn cười ra tiếng.
Lúc trước cậu cũng chạy trốn vài lần nhưng kết quả đều thất bại.
Lần này, tỷ lệ thành công rất cao.
Uống một hơi cạn sạch ly rượu vang đỏ, Tần Miện đứng dậy qua đi chụp cái ót cậu, bình luận:
"Tôi rốt cuộc biết vì sao Viêm Đình có thể dễ dàng bắt cậu tới tay, bởi vì cậu ngốc."
Lâm Nguyên xoay người, ý vị thâm trường chỉ chỉ dấu hôn trên cổ Tần Miện , lẩm bẩm nói: “Kỳ thật, anh cũng không thông minh.”
Hai người trừng nhau vài giây, đồng thời hít một tiếng.
Đều không phục.
Phi cơ tư nhân đáp xuống sân bay Las Vegas, thì Lâm Nguyên chạy biến không còn một bóng dáng.
Tần Miện một người hùng hùng hổ hổ mà đi ra ngoài, tâm nói trách không được cùng Viêm Đình là người một nhà, đều không phải cái gì thứ tốt.
Mặt ngoài thoạt nhìn đơn thuần, trên thực tế tiểu tâm tư rất nhiều.
Lâm Nguyên lợi dụng Tần Miện, hơn nữa vừa qua khỏi liền đem người ném đi.
Tần Miện bị lừa thảm.
Thảm hại hơn chính là, y vừa đến cửa sân bay, xa xa liền thấy Viêm Đình mây đen che kín mặt.
Trong lòng chợt kinh hãi, Tần Miện xoay người chạy.
Mới vừa bước một bước, đâm thẳng vào ngực cứng rắn.
Tần Miện còn chưa kịp xoa cái mũi đáng thương của chính mình, âm thanh tức giận của Chu Tử Mặc từ đỉnh đầu vang lên, “Còn muốn chạy đến đâu nữa?”
Con mẹ nó.
Sống nửa đời người, Tần Miện chưa từng gặp tình trạng thảm như vậy.
Y ma ma hàm răng, ngẩng đầu, vừa mới chuẩn bị hùng hổ rống giận:" Lão tử muốn chạy đấy."
Thấy Chu Tử Mặc như con cún bị bỏ rơi hai hốc mắt hồng, Tần Miện không biết nói gì nữa, một chữ cũng không nói được.
Chu Tử Mặc vươn tay nhẹ vỗ về khuôn mặt tuấn mỹ của y, thanh âm có chút ủy khuất, “Anh không cần tôi?”
Tần Miện nhất thời liền mềm lòng, hận không thể đem Chu Tử Mặc kéo vào khách sạn làm.
Là y đem Chu Tử Mặc kéo vào khách sạn, sau đó Chu Tử Mặc đem y làm.
Có bạn trai nhỏ tốt như vậy, hàng to xài thoải mái, còn chạy cái gì!
Tần Miện vẻ mặt nghiêm túc mà ngoắc ngoắc ngón tay.
Chu Tử Mặc hai con mắt hồng lên.
Tần Miện lười đi quản người xung quanh, thò lại gần ở khóe miệng Chu Tử Mặc hôn một cái, “Không chạy, đi, về nhà.”
Đại sảnh sân bay lầu hai, Lâm Nguyên dựa vào lan can, mắt nhìn hai người bọn họ ở trước công chúng tình chàng ý thiếp, nhẹ chách vài tiếng, tâm nói tình yêu thật đáng sợ, trước kia Tần tổng nhưng không như vậy.
Lâm Nguyên chửi thầm, ngón tay gõ gõ lan can, xem chuyện hay, nghe thấy phía sau có tiếng bước chân tới gần, đáy mắt rơi xuống tinh quang càng thêm lộng lẫy.
Cậu không có quay đầu lại, ngữ điệu nhẹ nhàng nói: “Anh so với trong dự đoán của em đến chậm mười phút, không sợ em thật sự chạy mất?”
“Chạy không thoát.” Viêm Đình từ phía sau đem Lâm Nguyên ôm vào trong lòng ngực, ôn nhu hôn ở đỉnh đầu cậu, sự ầm ĩ xung quanh trong một khắc đó dường như dừng lại , toàn bộ trong không gian, chỉ còn lại có Viêm Đình ôn nhu lẩm bẩm: “Bảo bối em sẽ không bỏ tôi một mình. ”
“Viêm tiên sinh, chúc mừng ngài đoán đúng rồi.” Lâm Nguyên xoay người sang chỗ khác, câu lấy cổ Viêm Đình, cười hì hì hôn lên khóe miệng hắn.
Cánh môi ướt át gian manh dán vào tai hắn, nhỏ giọng nỉ non : “Lão công chúng ta về nhà đi.”
"Được, mang bảo bối về nhà.”
【 xong 】
Kết thúc rồi mấy bạn ơi. Cảm ơn mọi người đã đồng hành tới đây. Chúc cho Lâm Nguyên và Viêm Đình, Tần Miện và Chu Tử Mặc hạnh phúc trong chính câu chuyện của mình.
Cảm ơn mn 🙇🙇.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip