Chương 49: Cẩu nam nhân
"Nhưng tình yêu của anh dành cho em không trộn lẫn thứ Bên tai dường như còn nghe thấy tiếng người con trai cười nói: "Đã muộn rồi, A Yếm, anh lại đến muộn rồi..."gì cả. A Từ, em không cần nghi ngờ điều đó." Trì Quan Yếm nắm chặt tay Văn Từ, "Anh hiểu em là bởi vì anh đã biết em từ rất lâu rồi."
Văn Từ sững sờ, "Vậy sao lúc trước anh nói chưa từng gặp em."
"Có một số chuyện anh hiện tại không thể nói hết với em." Trì Quan Yếm nói, "Chỉ khi nào đến lúc thích hợp anh mới có thể nói với em. A Từ, em có thể tin anh được không?
Văn Từ định gật đầu, nhưng lại rút tay về, gần như ép buộc chính mình hỏi: "Chuyện gì mà hiện tại không thể nói cho em biết? Nhất định phải để đến sau này sao? Có chuyện gì sau này mới có thể nói? Anh biết em từ rất lâu rồi là bao lâu? Trì Quan Yếm, em không muốn ở bên cạnh một người có bí mật mà em không thể biết được, em muốn biết tất cả về anh."
Trì Quan Yếm muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.
Thấy anh không muốn nói, Văn Từ nghiến răng, cảm thấy cứ bế tắc như thế này cũng không được.
Vừa mới định lùi lại một bước, liền nghe được Trì Quan Yếm nói: "Nếu đây là quyết định của em, anh đồng ý."
Người đàn ông ngồi trước mặt nhắm mắt lại, che đi tất cả cảm xúc trong mắt, trong giọng nói chỉ lộ ra một chút nhẫn nhịn, nhưng còn chưa bị phát hiện đã nhanh chóng biến mất.
Văn Từ nhất thời sửng sốt, có chút không kịp phản ứng với những lời mà Trì Quan Yếm nói, đợi tới lúc hiểu ra, thì mắt hơi mở to, không dám chắc chắc những gì mình đã nghe thấy.
Cậu còn chưa kịp nói bản thân bỏ qua, không truy hỏi nữa, Trì Quan Yếm đã nói anh đồng ý với quyết định của cậu? Đây là vì những chuyện không muốn nói cho cậu biết mà từ bỏ không muốn ở bên cậu sao?"
Văn Từ nhướng mi nhìn Trì Quan Yếm, giọng điệu không khống chế được run rẩy, "Trì Quan Yếm, anh nói cái gì? Nói lại lần nữa?"
Trì Quan Yếm không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm Văn Từ, ánh mắt vẫn ôn nhu, ẩn chứa cảm xúc phức tạp không thể nhìn thấu.
Anh đưa tay định chạm vào Văn Từ, nhưng bị Văn Từ nhanh chóng tránh ra."
Bàn tay cứng đờ giữa không trung một lúc rồi thu lại, Trì Quan Yếm ho khan một tiếng, khàn giọng lặp lại những gì vừa nói, "Nếu em không muốn ở bên anh nữa, anh đồng ý với quyết định của em."
Văn Từ tay nắm chặt ghế sô pha, sắp bóp nát ghế sô pha trong tay.
Đầu óc hỗn loạn, mọi chuyện xảy ra trước đây ầm ầm ập đến, Văn Từ điên cuồng nghĩ tới hai câu mà Trì Quan Yếm nói, đã biết cậu từ rất lâu trước đây và sau này mới có thể nói với cậu.
Chính xác thì chuyện gì cần phải sau này mới có thể nói? Chẳng lẽ thực sự chỉ muốn chơi đùa với cậu, nên sau khi chia tay mới có thể nói cho cậu biết?
Chẳng lẽ cậu bị Trì Quan Yếm coi là thế thân?
Suy nghĩ đột ngột nhảy ra này khiến Văn Từ suýt nữa bật cười, cậu một bên cảm thấy lúc này mà mình còn có tâm trạng nghĩ chuyện khác thật sự là rất nực cười, một bên lại có chút buồn bực không chịu được.
Chuyện không muốn nói cho cậu biết còn quan trọng hơn cả việc ở bên cậu, điều này làm sao kêu cậu tin tưởng Trì Quan Yếm được.
Văn Từ cầm cái gối bên cạnh lên muốn đập vào mặt Trì Quan Yếm, nhưng đối diện với vẻ mặt dịu dàng của anh cậu lại nhịn xuống.
"Em không muốn nhìn thấy anh nữa." Văn Từ nghiến răng, thả gối xuống, chỉ vào cửa nói: "Anh đi đi."
Cậu nghĩ rằng Trì Quan Yếm ít nhiều gì sẽ dỗ dành cậu, nói cho cậu biết lý do, cậu sẽ chấp nhận.
Nhưng Trì Quan Yếm im lặng một lúc, sau đó đứng dậy, mím môi nhanh chóng rời đi.Không ai đáp lại lời anh ta.
Cho đến khi bóng dáng anh biến mất, Văn Từ vẫn chưa định thần lại được.
Trì Quan Yếm không dỗ dành cậu, còn thực sự rời đi.
Thích cái kiểu qq gì vậy, tất cả đều là lừa gạt cậu sao?
Cứ như vậy bỏ đi, cẩu nam nhân, đàn ông đều là chó.
Văn Từ nhìn cơm trên bàn, vẻ mặt tức điên lên, cuối cùng không nhịn được mà đuổi theo.
Bên ngoài không biết nổi gió từ khi nào.
Khi chạy ra khỏi thang máy, gió thổi mạnh khiến nước mắt Văn Từ xuýt chút nữa tràn ra.
Cậu hung hăng véo vào đùi mình, cảm thấy khóc lúc này quá mất mặt, giống như bị đá vậy, ánh mắt rơi vào viên gạch bên cạnh, cầm lên nhắm thẳng vào lưng Trì Quan Yếm, hét lên.
"Trì Quan Yếm, có chuyện gì mà anh thà không ở bên em cũng phải giấu em? Lúc trước anh đối xử tốt với em, nói thích em đều là giả dối sao? Anh trước giờ luôn lừa gạt em sao? Trả lời đi!"
Chỉ cần Trì Quan Yếm nói đó là giả, cậu sẽ ném gạch đập chết Trì Quan Yếm.
Trì Quan Yếm dừng một chút, nhưng không nhìn lại, cũng không nói chuyện, chỉ đứng đó như một pho tượng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngoại trừ tiếng gió, thì không còn tiếng gì khác.
Văn Từ nắm chặt cục gạch muốn lùi lại một bước, muốn nói với Trì Quan Yếm không nói thì thôi, cùng lắm thì cậu không hỏi nữa. Nhưng lại vứt không được mặt mũi, nhìn chằm chằm lưng Trì Quan Yếm, muốn ném cũng ném không được.
Ánh mắt rơi vào ngón tay vẫn còn đang băng bó của Trì Quan Yếm, Văn Từ vứt viên gạch đi, hai mắt đỏ bừng.
Mẹ nó, quay đầu lại nhìn cậu cũng không muốn, chẳng lẽ mặt cậu giống mấy con sài lang hổ báo hung dữ gì đó, Trì Quan Yếm quay đầu lại nhìn sẽ nhảy lên giết chết anh ngay tức khắc không bằng?
Văn Từ nhìn thấy ngón tay của Trì Quan Yếm đang siết chặt, giống như đang kìm chế thứ gì đó, đột nhiên hỏi một câu: "Em ném chiếc nhẫn đi rồi à?"
Văn Từ sửng sốt, "Cái gì..."
Văn Từ tưởng rằng Trì Quan Yếm lại chuyển đề tài, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh không nói thì thôi, lẽ nào đến chuyện anh thích em từ khi nào cũng không nói được? Anh cái đồ lừa gạt, sau này em còn tin anh thì em là con chó."
"A Từ, chuyện này anh có nói thì em cũng sẽ không tin. Có một số chuyện anh hiện tại không thể nói với em. Nếu em cảm thấy ở bên anh không có cảm giác an toàn ... Vậy anh đồng ý với em, sau này sẽ không làm phiền em nữa."
Bóng dáng người đàn ông mảnh khảnh thấp giọng nói mấy câu rồi bước nhanh đi, giống như đằng sau có thứ gì đó đang đuổi theo, trong nháy mắt đã biến mất.
Văn Từ đứng ở nơi đó cảm thấy hai mắt co rút lại, đừng nói là khóc, đến chớp mắt cũng rất vất vả.
Mãi cho đến khi không thể chịu được việc bị gió thổi nữa, cậu mới nhận ra một chuyện.
——Mình thất tình rồi.
Mối quan hệ này còn chưa bắt đầu đã kết thúc.
Văn Từ nắm chặt tay lao vào thang máy, càng nhớ lại chuyện lúc trước, cả người càng muốn nổ tung nhanh hơn.
Cậu liếc nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trong thang máy, đôi mắt đỏ hoe, thống khổ, không có chút nào dữ tợn nào, nhưng vừa rồi Trì Quan Yếm lại chạy nhanh như vậy.
Văn Từ trở về phòng, trực tiếp ném thức ăn trên bàn vào thùng rác, mắng Trì Quan Yếm "Đồ khốn nạn".
Nghĩ đến chiếc nhẫn mà Trì Quan Yếm nhắc tới, Văn Từ ngồi ở trên sô pha dần dần bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ một hồi, ánh mắt lại rơi vào phòng tắm.
Cậu nhớ lại cảm giác dị vật trên ngón tay và âm thanh giòn giã khi cậu dậy vào nửa đêm để đi vệ sinh và rửa tay.
Có lẽ đó không phải là ảo giác của cậu.
Văn Từ đứng dậy đi vào phòng tắm tìm kiếm, sắp lật tung mọi ngóc ngách lên mà cũng không thấy.
Cậu nhìn mình trong gương: tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, chẳng giống vẻ kiêu căng ngạo mạn ngày xưa của mình chút nào.
Nếu Nguyên Tốc ở đây, chắc sẽ cười nhạo cậu đến chết.
Văn Từ rửa mặt sạch sẽ, lúc bước ra khỏi phòng tắm nghĩ ra phía sau cửa vẫn chưa kiểm tra, nên mở cửa ra xem.
Có một chiếc nhẫn bạc ở góc sau cánh cửa, lấp lánh mờ ảo.
Đó là một chiếc nhẫn rất tinh tế và rất đẹp, Văn Từ cúi xuống nhặt lên, thấy trên đó có khắc hai ký tự: CI.
Vậy nên, "Người đàn ông đau lòng đừng khóc" chơi game với cậu, tặng quà cho cậu, an ủi cậu, thực sự là Trì Quan Yếm.
Anh tặng nhẫn cho cậu khi nào, cậu hoàn toàn không phát hiện ra.
Văn Từ đeo chiếc nhẫn vào ngón trỏ, sợ lại rớt nên siết chặt một chút, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra cậu lại muốn tháo nó ra ngay lập tức, nhưng vừa chạm vào thì lại thu tay lại.
Câu nói "Em vứt chiếc nhẫn đi rồi à?" của Trì Quan Yếm vang vọng bên tai, Văn Từ đứng ở nơi đó, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại.
Có phải Trì Quan Yếm tưởng rằng cậu không muốn ở bên anh nên đã ném chiếc nhẫn đi, cho nên mới đồng ý với câu nói cậu còn chưa kịp nói xong kia?
*
"Trì Tổng." Ninh Thượng Tư đang ngồi ở ghế lái ngắm nhìn vẻ đẹp của mình trong gương, đột nhiên chú ý thấy Trì Quan Yếm đang đứng bên cạnh xe, hơi cúi người không biết đang làm gì, dọa cho giật mình. Anh ta lập tức xuống xe xem xét, phát hiện trên mặt đất có vết máu.
Khi đến gần, anh ta thận trọng hỏi: "Trì Tổng, chuyện gì xảy ra vậy? Anh tức đến nôn ra máu à? Chẳng lẽ cậu Văn từ chối lời tỏ tình của anh sao? Không phải chứ, cậu Văn nhìn có vẻ rất thích anh mà, Trì Tổng."
Trì Quan Yếm nhẹ nhàng liếc anh ta một cái, trầm giọng nói: "Không sao."
"Không thấy anh đi gặp cậu Văn sao? Cậu ấy không ra với anh sao? Em đưa anh đi bệnh viện nhé. Đúng rồi, có cần thông báo cho cậu Văn không ạ?" Ninh Thượng Tư lo lắng hỏi.
"Không cần, về nhà đi." Trì Quan Yếm lên xe, trầm thấp ho khan, nhắm mắt lại, vẻ mặt âm trầm.
Nhìn dáng vẻ của anh như vậy, Ninh Thượng Tư cũng không dám nói thêm gì nữa, đành lái xe rời đi.
Trong đầu hiện lên dáng vẻ hai mắt đỏ bừng của Văn Từ, Trì Quan Yếm nắm chặt hai tay, đặt lên môi ho khan một tiếng.
Anh không thể nói, nếu nói rồi sẽ không còn cơ hội nữa.
Nhưng không nói thì sẽ có cơ hội sao? Đặc biệt là anh đã khiến cho Văn Từ buồn, đúng là thất bại mà.
Trì Quan Yếm nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt thâm trầm.
Đau đớn từ các lục phủ ngũ tạng truyền đến, nhất thời không phân biệt được cái nào đau hơn, vì vậy anh mím chặt môi.
Thời điểm trở về phòng nằm trên giường, Trì Quan Yếm đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ tối đen một mảng, không thể phân biệt phương hướng, cho đến khi một tiếng gọi tươi cười phá tan bóng tối, "A Yếm, ở đây, lại đây đi."
Trước mặt hiện ra một cánh cửa phát sáng, bóng sáng một người con trai mờ ảo đứng trước cửa, vẫy tay với anh không ngừng cười nói: "Mau tới đây."
Rõ ràng không thể nhìn rõ nét mặt, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được đôi mắt tràn đầy ý cười của người con trai, kéo anh ra khỏi bóng tối và dẫn anh tiến về phía trước.
Nhanh lên, nhanh hơn nữa.
Anh thúc giục bản thân, nôn nóng chạy về phía người con trai, khoảnh khắc tươi cười chuẩn bị chạm vào ngón tay của người con trai, hình bóng mờ ảo lại trở nên rời rạc tan biến, anh trong những mảnh vỡ đó nhìn thấy nụ cười lạnh giá của cậu.
Sau một chùm ánh sáng trắng xuất hiện, là một bia mộ lạnh lẽo tượng trưng cho cái chết, sừng sững ở trước mặt anh.
Bên tai dường như còn nghe thấy tiếng người con trai cười nói: "Đã muộn rồi, A Yếm, anh lại đến muộn rồi..."
Có chút không nỡ, có chút bất lực.
Trời lại tối đi.
Bác sĩ mới đưa kim vào, người đàn ông trên giường đã mở mắt.
Còn chưa kịp lên tiếng, Trì Quan Yếm đã đột nhiên rút kim ra đi ra ngoài, vẻ mặt giận dữ, cực kỳ dọa người, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ chưa từng thấy qua.
Lời nói ngăn cản trong miệng bác sĩ cứ như vậy bị kẹt cứng, đợi người rời đi rồi, mới cầm băng y tế trên tay nói: "Tay chảy máu thật sự không có vấn đề gì chứ? Chắc là ... không có vấn đề gì."
Không ai đáp lại lời anh ta.
*
Văn Từ nằm ở trên giường, cầm điện thoại muốn gửi tin nhắn cho Trì Quan Yếm, lại muốn nói từ chức. Ngón tay gõ trên bàn phím hồi lâu cũng không có gửi đi, cuối cùng nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay, chạm nhẹ vào nó.
Cậu thực sự muốn biết Trì Quan Yếm đang giấu cậu chuyện gì, nhưng cũng không đến mức không biết không được.
Vậy nên cậu có cần chủ động nói chuyện với Trì Quan Yếm không?
Không muốn.
Văn Từ dùng gối che mặt, không muốn nghĩ đến mấy chuyện làm cho mình đau đầu nữa.
Mấy ngày nay, cậu thay đổi trở nên không còn giống chính mình nữa, cứ coi đó là một giấc mơ đi, sau khi tỉnh dậy, sẽ quên hết mọi chuyện đã xảy ra với tên chó Trì Quan Yếm này.
Chiếc nhẫn trên ngón tay không thể làm lơ, Văn Từ lăn tới lăn lui trên giường, cuối cùng ngồi trên giường vò đầu bứt tóc, khó chịu xuống giường, nhanh chóng mặc áo khoác lên.
Bây giờ là 10 giờ, Trì Quan Yếm hẳn là còn chưa ngủ, cậu muốn mắng cho xong mấy câu ban ngày chưa kịp mắng.
Văn Từ tìm số điện thoại của Trì Quan Yếm bấm gọi, nhưng không có ai trả lời cho đến khi nó tự động cúp máy.
Cậu không khỏi nghiến răng cười, nghĩ đến cậu không ngủ được anh còn muốn ngủ, tiếp tục bấm số gọi qua, đồng thời mở cửa.
Nhạc chờ "Tút tút tút" vang lên trong hành lang, Văn Từ đi ra ngoài mới thấy hành lang không bật đèn, xung quanh tối đen như mực.
Cậu đóng cửa định khóa lại, đột nhiên phát hiện có người đang nhìn mình chằm chằm, liền quay đầu lại nhìn.
Ánh trăng từ cửa sổ tràn vào, trong không gian tĩnh mịch dần dần hiện ra bóng dáng người đàn ông.
Đôi mắt anh rực lửa, biểu cảm trên gương mặt là sự điên cuồng không còn nhẫn nhịn và kìm nén, anh từng bước đến gần Văn Từ.
Văn Từ ngơ ngác nhìn người đàn ông dừng lại trước mặt, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm khuôn mặt người đàn ông đã trở nên mờ mịt trong bóng tối, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Đại não nhắc nhở cậu rằng anh rất nguy hiểm, phải nhanh chóng tránh ra xa, nhưng cơ thể lại không thể di chuyển được, như thể bị người khác cố định tại chỗ.
Mãi cho đến khi nhìn vào ánh mắt thâm thúy và nguy hiểm của Trì Quan Yếm, Văn Từ mới bước qua bên trái, muốn tránh đi, nhưng trong nháy mắt đã bị người chống lên trên cửa, không có chỗ nào để tránh.
Một giây tiếp theo, người đàn ông cúi người, hơi thở trên người hoàn toàn bao vây lấy cậu.
"A Từ." Trì Quan Yếm vươn tay vuốt tóc Văn Từ, nhẹ giọng cực kỳ dịu dàng gọi một tiếng, thân thể Văn Từ run lên, chìa khóa trong tay ngay tức khắc rơi xuống đất, anh cúi đầu hôn lên môi Văn Từ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip