Truyen2U.Vip - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Sherry] Mệnh lệnh kỳ quặc

- Cởi ra_ Gin nhìn cô bé 15 tuổi đứng trước mặt, gằn giọng.

- Không_ Cô bé trừng mắt nhìn gã, vẻ bướng bỉnh hiện rõ trên mặt.

- Tôi dạy cô cách kháng cự mệnh lệnh từ lúc nào vậy?_ Gã ném một cái nhìn lạnh lẽo đe doạ về phía cô.

_ Đây ko phải là mệnh lệnh của Tổ chức, chỉ là lệnh của anh thôi_ cô bé vẫn gân cổ cãi với giọng sắc bén.

_ Lệnh của tôi tức là lệnh của Tổ chức, đừng quên tôi là cấp trên của cô, Sherry!_ Gã có vẻ đã mất kiên nhẫn, con mắt lấp ló sau lớp tóc mái dài thượt bắt đầu run nhẹ.

_Không- Cô bé cắn môi, và lắc đầu cương quyết.

Gã rút khẩu súng lục trong áo choàng, chĩa thẳng vào cô.

- Cởi ra, hoặc chết!_ Ánh mắt gã hằn lên tia nhìn giận dữ.

-..._ Cô bé mím môi, nhìn chằm chằm vào khẩu súng của gã, gương mặt hơi tái đi vì sợ.

- Sherry!_ Gã nhếch đôi mày rậm lên, để lộ ánh nhìn cáu kỉnh._ Nếu cô ko tự cởi được, tôi sẽ đến giúp cô đấy.

- Cái gì?_ Cô bé tròn mắt, đôi môi hồng xinh xắn mở to hết cỡ_Anh bị biến thái hả?

ĐOÀNG!

Viên đạn bay thẳng vào tường, ghim sát bên cô. Sherry giật bắn người vì sợ, trân trân nhìn vào người đàn ông trước mặt.

-Anh...Gin...Anh dám..._ Cô cắn nhẹ môi, giọng run run.

- Lần nữa, Sherry!_ Gã cười khẩy, đôi mắt xanh bắn về phía cô bé cái nhìn thách thức ngạo nghễ_ Tự làm, hay tôi giúp?

-ĐƯỢC RỒI! Anh muốn nhìn thì tôi cho anh nhìn!

Cô bé hét lên giận dữ, cởi phăng đôi bốt và ném oạch xuống đất. Đôi chân trần đứng run rẩy trên nền đất lạnh. Một vết thương rạch dài từ bắp đùi xuống tận mắt cá chân trái của cô. Vết thương đang rỉ máu tong tong, và Sherry- với gương mặt đỏ au tức giận, gào lên:

- Bộ anh chưa bao giờ thấy người ta bị thương hả, sao cứ muốn nhìn thế chứ?

-Chưa, tôi chỉ nhìn thấy người ta chết thôi.

Gin lạnh lùng đáp lại, và bước tới gần hơn. Đôi mày khẽ nhíu lại nhìn vết rạch sâu hoắm trên làn da trắng mịn màng.

- Tôi đã nói cô ko được ra ngoài một mình, nếu ko có tôi đi kèm.

Gã cất khẩu súng vào áo khoác, đưa mắt gã lồng vào đôi mắt xanh biếc của cô bé.

- Và tại sao, cô dám cãi lệnh?

- Lạy Chúa!_ Cô bé đập tay vào trán, rên rỉ_ Tôi 15 tuổi rồi, Gin!

- Dù cô 15 tuổi hay 55 tuổi đi nữa, thì cũng ko được tự ý rời khỏi mà ko được phép của tôi.

- Tôi ko phải là phạm nhân, đi đâu cũng có anh giám sát!_ Cô bé hét lên uất ức.

- Tôi sẽ biến cô thành phạm nhân thực sự, nếu còn lén trốn ra ngoài một mình.

Gã nhếch môi, ném cho cô một nụ cười gai góc và lạnh lẽo. Sau đó, gã bước ra ngoài với gương mặt u ám.

- Chúa ơi_ Cô bé tự đập đầu nhẹ vào tường_ Kiếp trước tôi thiếu nợ anh hả Gin?

Sherry ngồi phịch xuống giường, nhìn vào vết thương. Cô vừa đau, lại vừa tức. Vì hồi sáng, cô cần đi mua gấp vài thứ đồ cần thiết, nên đã rời khỏi nhà mà ko nói với Gin. Mà thực ra là ko tìm thấy anh ta để nói. Cô băng ngang đường, ai ngờ bị một gã du thủ du thực nào đó chạy vụt qua, xô cô té vào mấy thanh sắt người ta treo quảng cáo trước cửa hàng. Và một trong những móc nhọn của nó cào toạc một đường ngay chân. Dĩ nhiên là đau gần chết, nhưng cô vẫn phải cắn răng chịu đựng ko dám rên la, thậm chí còn mang bốt cao để che đi vết thương. Chỉ vì sợ Gin biết.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần cô bị thương là mặt hắn đều tối sầm lại, với điệu bộ như muốn giết người ngay lập tức. Và hắn thường sẽ biệt giam- nghĩa là cấm túc mọi hoạt động của cô, đến khi hắn tìm hiểu cặn kẽ nguyên nhân cô bị thương, ai làm cô bị thương và vết thương khi nào khỏi hẳn. Khỏi phải nói, Sherry đã phát điên vì việc đó biết bao lần.

- Nếu muốn nguyền rủa tôi thì nên khoá cửa phòng lại.

Giọng Gin lạnh lẽo vang lên bên cạnh, khiến Sherry suýt rớt tim vì sợ. Cô ngước lên nhìn gã, lãnh đạm.

- Tôi dư thời gian để làm chuyện đó chắc?

Gin ném lên giường một dải băng trắng, thuốc đỏ, thuốc kháng sinh và thuốc chống nhiễm trùng. Sherry trợn mắt nhìn cái đống bùi nhùi ấy, rồi ngẩng lên nhìn gã.

- Gì nữa thế?_ Cô nhíu mày, hỏi với giọng nghi ngờ.

Gã ko nói gì, lẳng lặng quỳ một chân xuống, và bằng một cách hơi thô bạo, gã xốc chân cô bé lên, khiến Sherry phải nhanh tay chống xuống giường để ko bị ngã.

Gã cầm lọ thuốc chống nhiễm trùng, đổ ọc vào vết thương khiến cô bé thét lên vì rát. Gã dửng dưng trước phản ứng đau đớn đó, tiếp tục lấy bông thấm dọc thuốc , kéo dài theo đường rách của da.

- Đủ rồi, đau quá!_ Cô bé hét lớn, định quẫy ra nhưng một tay gã đã níu cô lại. Gã gằn từng tiếng với vẻ giận dữ.

- Ngồi yên, hoặc tôi cho cô một viên đạn bây giờ.

-Thế thì cho tôi đạn đi._ Sherry đấm vào vai gã, cố xô gã ra, nhưng ko được. Cô quá yếu còn gã quá mạnh.

Bỏ mặc những kháng cự yếu ớt của cô, gã lấy chai thuốc đỏ, rưới lên miệng vết thương, khiến cô bé lần nữa phải thét lên . Nước mắt bắt đầu chảy ra trên gương mặt xinh đẹp. Gã chẳng hề quan tâm đến ( hoặc cố tình ko quan tâm đến), lấy dải băng và quấn lại từng vòng, bọc lấy vết thương.

Cuối cùng, gã vứt lại vỉ thuốc kháng sinh trên giường, nhìn cô bé đang thút thít với vẻ mặt kỳ lạ, trước khi rời khỏi phòng và đóng sầm cánh cửa, ko quên để lại một mệnh lệnh:

- Nếu tôi biết cô ko uống thuốc, tôi sẽ bắn chết cô ngay lập tức!

- Đồ ma quỷ!_ Sherry hét lớn, vớ lấy cái gối và ném mạnh về phía cửa.

Vỉ thuốc kháng sinh nằm trơ trọi trên giường, ngạo nghễ cười....  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip