11
Bae Joohuyn dạo này lại trở về với quỹ đạo của cuộc sống cô đơn ban đầu rồi. Seulgi giờ cũng lại bận rộn hơn với những công việc bộn bề ở bệnh viện, nàng là người có thực lực, lại còn được mọi người yêu quý nên được thăng chức lên trưởng khoa cũng là lẽ thường tình.
Vì vậy, hôm nay các bác sĩ trong khoa của nàng đề nghị tổ chức một buổi ăn mừng để chúc mừng cô nàng tài sắc vẹn toàn của họ. Tất nhiên là cũng chẳng ai phản đối, ngược lại còn rất đồng tình. Nàng là nhân vật chính, dù có thế nào cũng không thể từ chối.
Nhưng mà nàng cũng không thể đi một mình được, phải đi cùng Bae Joohyun mới phải phép chứ. Kang Seulgi chẳng biết tự bao giờ khi nàng đi đâu, làm gì cũng luôn phải có Joohyun, thực sự Joohyun quan trọng với nàng lắm, còn hơn một cô em gái nữa.
Không cần Seulgi năn nỉ Joohyun cũng đồng ý ngay tắp lự. Nàng hôm nay không để Joohyun đợi nữa, chủ động đến nhà cô luôn. Bà Bae đang ngồi trong nhà, thấy Kang Seulgi đứng trước cửa, hôm nay lại còn ăn mặc xinh đẹp gọn gàng như thế nữa, bộ váy trông hợp không kìa. Bà vui mừng ra tiếp đón, biết là Kang Seulgi sẽ hỏi Joohyun nên bà đã gọi cô xuống rồi.
Bae Joohyun một thân đồ đen bước xuống nhà, mặt mũi đầu tóc trùm kín mít mang dáng vẻ huyền bí. Bà Bae thật hết nói nổi mà, trước đây cô ăn mặc hở da thịt táo bạo đến bao nhiêu thì bây giờ kín cổng cao tường đến lạ. Đúng là Joohyun đã thay đổi quá nhanh khiến người khác không thể thích nghi được mà. Nhưng không phải chỉ riêng gu ăn mặc đâu, cả khả năng ăn nói nữa, Joohyun trầm tính. Hồi trước nói chuyện với nàng thoải mái và vui vẻ bao nhiêu, bây giờ cô thấy thực sự gượng gạo. Giống như là giữa hai người dường như vẫn còn thứ gì đó ngăn cách, có chút xa lạ.
Nhưng mà nàng cũng chẳng để tâm lắm đến vấn đề ấy, chỉ cần Bae Joohyun hài lòng với những điều mà bản thân mình đang làm thì nàng cũng chẳng có quyền gì để ngăn cản cả.
Không để ai kịp nói gì, nàng chạy tới ôm Joohyun không buông. Cô sững người, nàng vừa làm cái quái gì thế này, lần đầu tiên cô cảm nhận được sự ấm áp của cơ thể nàng, lần đầu tiên cô biết được thế nào là được ôm, lần đầu tiên với người mình thầm thương.
Trái tim cô cứ đập thình thịch trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài. Cô chắc rằng nhịp đập ấy lớn tới nỗi nàng có thể cảm nhận được sự rộn ràng của lồng ngực cô ấy chứ.
"Chị bác sĩ ơi? Tim em đập nhanh quá, chị có thuốc không?"
Nhưng tim nàng thì cũng có khác gì à? Nó cũng đang đập như trống đây này. Nàng không quan tâm đâu, nàng cũng nhớ Joohyun đến chết đi được rồi. Mấy ngày nay công việc ở bệnh viên bận bù đầu khiến Seulgi mấy ngày không gặp Joohyun rồi. Nàng còn nhớ giọng nói của cô nữa, nhớ cả gương mặt đáng yêu này nữa, cả nụ cười toả nắng dàng riêng cho nàng nữa. Nỗi nhớ hai chiều lại càng thêm da diết khiến nàng chẳng thể kiểm soát được cảm xúc của mình nữa, nàng nhớ cô lắm!
Cái ôm ấy khiến bà Bae cảm thấy thực sự thích thú về mối quan hệ giữa hai người. Nhìn người cao người thấp ôm nhau tình cảm như phim truyền hình thế kia. Chắc chẳng cần bà phải đụng tay vào thì hai người có lẽ cũng đến với nhau thôi, vào một ngày không xa.
Bae Joohyun rời ra khỏi cái ôm, ôn nhu nắm tay nàng rồi chào bà Bae cùng nhau bước khỏi nhà. Chiếc xe của nàng đã đậu sẵn ở cửa nhà (tích góp mấy tháng trời mới mua được đó, quý lắm trời ơi).
Hôm nay là nàng đặc biệt đưa Joohyun đi, không phải như mọi lần là cô đưa đi nữa. Cô không phàn nàn gì cả, cô thích lắm, vẻ mặt tập trung của nàng khi lái xe trông còn thập phần xinh đẹp hơn thường ngày. Sao mà mấy ngày không gặp thôi mà Seulgi đẹp hẳn ra thế nhi?
"Joohyun ơi, lậm người ta quá rồi!"
Chuyện tình của nàng và cô đẹp như trong phim nhỉ? Cô biết rồi, biết nàng hơi thích mình rồi đó (không phải hơi thích đâu, thích đến không cần liêm sỉ luôn rồi nhưng mà Seulgi không có nói thôi) nên cô đang cố gắng đây này, cố cho mình một chỗ đứng thật vững chãi trong xã hội này rồi chắc chắn cô và nàng sẽ không cần phải che giấu thứ tình cảm này nữa. Joohyun tin chắc là vậy.
.
.
.
.
Chiếc xe của Seulgi vừa dừng bánh trước một cửa hàng sang trọng, một tốp chừng năm người chạy đến ồn ào chúc mừng.
"Trưởng khoa Kang, chúc mừng cô!!"
"Nay đã lên chức trưởng khoa, mong cô Kang đây đối tốt với chúng tôi một chút"
"Chúc mừng em, Kang Seulgi!"
Câu nói đó chắc là câu nói khiến Joohyun để bụng nhất. Cái gì vậy? Gì mà em rồi Kang Seulgi, nàng ấy chắc chắn sẽ không thích đâu, cô biết mà. Về những cái này thì nó như được khắc tạc vào sâu bên trong trí nhớ cô. Nàng không thích bị gọi tên cúng cơm của mình đâu, tin cô đi. Cô đã từng và bị nàng bơ đến tận 3 ngày cơ. Khó hiểu nhỉ?
Nàng thì chắc là vì quan hệ đồng nghiệp nên bỏ qua, không quan tâm nữa nhưng sắc mặt lại tối đi, không còn vui vẻ nữa. Có thể cô không biết nhưng đó chính là con đỉa bám dai nhất trong cái bệnh viện BJ mà nàng làm. Nàng chán ghét cái bản mặt ấy, đến buồn nôn. Có thể hắn tài hoa và giỏi giang thật đấy nhưng Seulgi nàng dị ứng với loại người như vậy lắm. Với cả là nàng có người mình thương rồi nên ghét là chuyện đương nhiên. Seulgi lại phải vì trên mối quan hệ làm việc với nhau nên cũng cảm ơn hắn một cái cho có.
Nhưng ai ngờ đâu hắn vui sướng đến lạ, mồm mép chẳng lúc nào nguôi. Joohyun đến phát mệt với tên đó, cô thật sự cảm thấy quá phiền phức rồi đây. Nàng là đồng nghiệp với tên này thật hả, sao tất cả mọi người đều im lặng chỉ riêng hắn mở mồm không ngừng vậy?
Sau bao nhiêu lâu được nghe giọng nói vịt đực của hắn thì cũng đã được yên vị tại bàn ăn rồi đây. Hôm nay là ngày vui, họ vì ăn mừng nên cũng mời rượu nàng không ít. Nàng cũng chẳng có lí do để từ chối nên cốc nào được mời nàng đều uống, Joohyun vì lo sợ nàng sẽ đau dạ dày nên bào nàng không được uống nữa, vậy mà nàng lại chỉ bảo không sao rồi uống tiếp.
Joohyun cứ nơm nớp lo sợ nàng sẽ đổ bệnh mà ngã lăn đùng ở chốn này mất. Mà may quá, nàng không sao. Seulgi giờ đây đã say đến không ngước đầu lên nổi, ngủ gục tại bàn. Joohyun đứng dậy, xin phép về trước, hắn thấy vậy cũng liền đứng dậy nối bước theo sau.....
——————-
Dỗi :> ☝️
Thanks all of you guys ❤️❤️
23.44
6/12
Hanoi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip