Chương 78: Tức Giận
Nếu Triệu Đạc Trạch không thú được Dao Dao, có lẽ hiện giờ hắn sẽ thực thê thảm, bị Tần vương phi cùng quả phụ Dương gia đùa bỡn bài bố cả đời.
Là hắn quá xuẩn, hay là nữ nhân bên người hắn quá khôn khéo?
- Dao Dao.
- Đừng sợ A Trạch, chúng ta ở bên nhau.
Khương Lộ Dao vỗ vỗ lưng Triệu Đạc Trạch.
- Dao Dao, nàng sẽ tính kế ta sao?
- Ngươi không phản bội ta, ta sẽ không tính kế ngươi.
- ...
Vì sao Dao Dao lại thành thật đến như vậy? Triệu Đạc Trạch nói khẽ:
- Giúp ta chuẩn bị y phục, ngày mai ta đi gặp đám quả phụ Dương gia.
- Nghĩ thông suốt?
- Ừ.
Dao Dao lợi hại, hắn không thể ném phân, người nên ngượng ngùng khi thấy hắn phải là Dương môn thái quân.
Nằm song song trên giường, Khương Lộ Dao còn muốn nói với Triệu Đạc Trạch, không cần sợ miệng người, nếu luôn sợ hãi sẽ bỏ qua rất nhiều cơ hội, tích cực tranh thủ không có gì phải xấu hổ.
Triệu Đạc Trạch không phải Khương nhị gia, Khương Lộ Dao không thể nói từng chuyện bắt hắn làm theo.
Nếu không dù tình cảm thâm hậu cũng sẽ biến đạm, lòng tự trọng của nam nhân rất cao.
Nàng không có cách nào nói, nhũ mẫu bị đuổi về Dương gia, có tác dụng đối với Triệu Đạc Trạch, thanh danh rất quan trọng với nữ tử, Khương Lộ Dao không màng thanh danh tốt xấu, liền giải quyết nhũ mẫu, nàng thắng do biết nắm bắt cơ hội, cũng ngăn chặn khả năng xuất hiện nguy hiểm.
Tiên hạ thủ vi cường, Khương Lộ Dao rất ít làm chuyện nghênh chiến theo kiểu chủ động thế này, cũng không muốn chờ đến nghịch cảnh lại phản kích, nếu phản kích thất bại thì sao?
Nàng không dám nói mọi chuyện đều suy xét chu toàn, tận lực đem nguy hiểm tiêu diệt trước khi kịp nảy sinh.
Nàng biết Triệu Đạc Trạch bị ảnh hưởng cực kỳ sâu xa, ở chung lâu ngày, Khương Lộ Dao muốn từng giọt từng giọt xâm lấn vào sâu trong lòng Triệu Đạc Trạch, đồng thời chậm rãi thay đổi Triệu Đạc Trạch.
Thú được tức phụ tốt, bảo tam vô ưu.
Triệu Đạc Trạch tinh tế nhìn Khương Lộ Dao đang ngủ say, ngày khác có phải hắn nên thắp cho tổ phụ một nén nhang?
Trước kia hắn vẫn luôn khinh bỉ hôn ước, không ngờ lại có được hạnh phúc ngày hôm nay.
Sáng sớm, Khương Lộ Dao chỉnh chu Triệu Đạc Trạch từ trên xuống dưới, nàng không giỏi may vá, nhưng ở vương phủ tú nương có tay nghề tinh vi, muốn làm kiện trang phục quý khí quân nhân cũng không khó, phẩm vị của Khương Lộ Dao có thể nói hơn rất nhiều người.
Nàng không có xem thường thẩm mĩ của cổ nhân, đem chút yếu tố hiện đại kết hợp cùng cổ đại, vì Triệu Đạc Trạch thiết kế vài bộ y phục độc đáo.
- Dao Dao, đây là ta?
Triệu Đạc Trạch nhìn gương không thể tin, giật giật cánh tay, người trong gương tuấn mỹ, dương cương, hắn không ngờ bản thân lại có khí phách hăng hái như vậy.
- Người dựa y trang.(= ng đẹp vì lụa)
Khương Lộ Dao vừa lòng cười nói:
- Đừng nhúc nhích, ngươi còn thiếu một chút phục sức.
Tuyển một ngọc bội hình quả đào treo bên hông Triệu Đạc Trạch, Khương Lộ Dao nói:
- Ngươi ăn mặc đẹp, cũng thể hiện thẩm mỹ của ta tốt.
Nam nhân ăn mặc, chứng minh công lực của thê tử.
Khương Lộ Dao cùng Triệu Đạc Trạch đi bái kiến thái phi, vẻ mặt thái phi hiện rõ kinh ngạc:
- A Trạch hôm nay...Càng tốt đẹp.
Tần vương phi cũng thực ngoài ý muốn, trước kia chỉ thấy Triệu Đạc Trạch anh tuấn, hôm nay mới biết hắn tuấn mỹ vô cùng.
Dù đứng cùng Triệu Đạc Dật, cũng không bị Triệu Đạt Dật nho nhã xuất chúng cướp đi nổi bật, ngược lại so với Triệu Đạc Dật càng có khí chất.
Khương Lộ Dao không chỉ tân trang Triệu Đạc Trạch, nàng còn tân trang y phục của mình cực kỳ hợp thân phận khí chất thế tử phi.
Tần vương phi lấy dịu dàng làm đầu, tuy y phục rất nhiều, phần lớn màu sắc và hoa văn đều đồng nhất, chỉ có trang sức tinh xảo.
Khương Lộ Dao không giống vậy, nàng mặc y phục các loại sắc thái, tố nhã, minh diễm, phấn nộn, mộc mạc, mỗi một kiện y phục phối hợp phụ trang thể hiện tự thân khí chất của nàng.
Nàng có thể mặc đủ loại y phục.
Hai người bọn họ đứng chung một chỗ, nhìn rất giống Kim Đồng Ngọc Nữ.
- Hôm nay A Trạch đi Dương gia?
- Dạ.
- Ngươi hãy nói chuyện nhiều với ngoại tổ mẫu.
- Dạ.
Thái phi vừa lòng nhìn Triệu Đạc Trạch, trước kia Triệu Đạc Trạch luôn mang theo một cổ oán hận khi tiếp xúc với thái phi cùng Tần vương.
Hiện giờ oán hận giống như biến mất, đuổi nhũ mẫu về Dương gia là đúng.
Tần vương phi trộm liếc nhìn Triệu Đạc Dật:
- Hay là, để Dật nhi đi cùng thế tử gia?
Triệu Đạc Dật liền lắc đầu nói:
- Đại huynh đi vì chuyện làm chủ tế Dương Soái, ta đi không tiện.
- Đại huynh, ta đưa ngươi đi. Đưa ngươi đi Dương gia, ta đi binh doanh.
Hai huynh đệ một trước một sau ra cửa.
Khương Lộ Dao cười khanh khách uốn gối, cảm thán một tiếng:
- Mẫu phi thật đau nhị đệ, chuyện gì cũng không quên nhị đệ, nhưng có một chút kỳ quái, người chắc chắn nhị đệ có thể khiến thái quân vui mừng? Ta nhớ rõ, trước kia từng nghe thái phi nói, mẫu thân của thế tử không kiên nhẫn với thứ xuất.
- Ta chỉ nghĩ Dật nhi cùng Dương gia sâu xa...
- Miễn bàn đến chuyện này, nếu sớm biết sư phó của Dật nhi là sư đệ của Dương Soái, ta sẽ không đáp ứng Dật nhi bái sư.
Thái phi không muốn liên lụy quá sâu với Dương gia, một ngoại tôn Dương Soái đã là cực hạn mà thái phi có thể thừa nhận, hôm qua nghe Tần vương nói chuyện này, thái phi một đêm không ngủ.
Người chưa từng trải qua án oan năm đó, không cách nào lý giải lúc trước Tần vương nhất mạch sợ hãi như thế nào, như đi trên băng mỏng.
Tần vương phi nói:
- Dật nhi trung thành với bệ hạ, sư phó của Dật nhi vẫn luôn được thế nhân tôn sùng, bản thân lại được hoàng thượng coi trọng.
- Ta sợ Dật nhi bị sư phó của hắn dạy dỗ phải học theo Dương Soái.
- Dương Soái chỉ có một, người giống như Dương Soái thiên cổ khó tìm.
Tần vương phi lại lần nữa vì Triệu Đạc Dật mà nói chuyện, Khương Lộ Dao ở bên cạnh lẳng lặng nhìn hai người giao phong.
Thái phi rõ ràng không vui, đáng thương Tần vương phi, không thể không giúp Triệu Đạc Dật nói chuyện, dù biết sẽ chọc giận thái phi.
Nếu bà bà muốn cho Tần vương phi giày nhỏ xuyên (làm khó), Tần vương phi có khổ cũng không thể nói.
_____________________________________
Trước cửa Tần vương phủ, Triệu Đạc Trạch xoay người lên ngựa, Triệu Đạc Dật đi tới phía trước cầm dây cương tuấn mã của Triệu Đạc Trạch, ngửa đầu nói:
- Đại huynh, ta có chuyện muốn nói.
- Ngươi nói.
- Ngươi không thể để Dương Gia Bảo đi theo ngươi cùng nhau làm chủ tế sao?
- Hoàng Thượng chỉ mệnh ta làm chủ tế.
- Nhưng Dương Gia Bảo mới là đích huyết duy nhất của Dương Soái, hắn mới họ Dương, Dương Soái trên trời có linh thiêng cũng muốn nhìn thấy ngươi cùng Dương Gia Bảo đồng tâm hiệp lực.
- Ngươi luôn vì Dương gia mà suy xét.
- Đảm đương không nổi lời đại huynh nói, ngươi cùng Dương Gia Bảo cùng làm chủ tế mới thỏa đáng nhất.
- Lời này ngươi không nên nói với ta...Nói với hoàng thượng đi.
Triệu Đạc Trạch chắp tay về hướng hoàng cung:
- Ta chỉ nghe mệnh lệnh của hoàng thượng, có phải ngươi đã quên lời ta nói? Ta nói ngươi đừng ở bên tai ta nói này nọ, ngươi nghe không hiểu sao?
Đoạt lại dây cương, Triệu Đạc Trạch cười lạnh:
- Ta họ Triệu, là hậu duệ hoàng tộc, nhị đệ tốt nhất cũng nên nhớ rõ mình họ gì, là nhi tử của ai.
"Giá." Triệu Đạc Trạch bỏ lại Triệu Đạc Dật, phóng ngựa giơ roi mà đi.
- Đại huynh...
Triệu Đạc Dật mất mát đứng thẳng thân thể, rồi cưỡi ngựa đi binh doanh, hắn cũng trung thành với hoàng đế, nhưng lại muốn vì Dương gia làm một chút chuyện.
___________________________________
- Thái quân, Tần vương thế tử tới rồi.
- Để hắn tiến vào.
Thái quân ngồi thẳng tắp, Triệu Đạc Trạch bước chân trầm ổn đi vào, thái quân nhìn Triệu Đạc Trạch ngơ ngác một lúc lâu:
- A Trạch.
Triệu Đạc Trạch hành lễ, bình tĩnh nói:
- Thái quân đối với chuyện tế điện Dương Soái có yêu cầu gì, thỉnh nói với ta.
Từ lúc nhũ mẫu trở về Dương gia liền nói chuyện hoán tử đã bị Triệu Đạc Trạch biết, thái quân ngủ không an ổn, cả ngày sầu lo bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ?
Vốn định vạch trần thân phận của Triệu Đạc Dật cùng Triệu Đạc Trạch, nhưng thái quân không thể không cố kỵ hoàng thượng cùng thái hậu sẽ nghĩ thế nào đối với chuyện này.
Hiện giờ Triệu Đạc Trạch mở rộng mũi nhọn, lại được hoàng thượng coi trọng ủy thân trọng trách, có nhạc gia duy trì.
Nếu không làm gì sai lầm khiến thiên nộ nhân oán, sau khi vạch trần, rất có thể hắn vẫn như cũ sẽ là Tần vương thế tử...
Lúc trước Dương gia chủ động hoán tử, là từ bỏ thân phận đích huyết.
Tuy về mặt tình cảm có thể tha thứ, nhưng Tần vương nhất mạch là tôn thất, là huyết mạch hoàng gia.
Lấy thứ đổi đích, lẫn lộn huyết mạch hoàng gia, hoàng thượng đang lo không bắt được cơ hội gõ đầu Dương gia, một khi bí mật hoán tử bùng nổ, hoàng thượng sẽ có cớ xử trí Dương gia.
Huống chi Triệu Đạc Dật có khả năng bị Tần vương phi hại, trên người có bệnh kín, Triệu Đạc Dật như thế nào làm Tần vương thế tử?
Tần vương phi...... Thái quân hận nữ nhân ác độc dối trá đến cực điểm, thề sẽ không bỏ qua cho nàng.
Trước kia thái quân thấy Tần vương phi xem Triệu Đạc Dật như thân sinh nhi tử mà thương tiếc, khắp nơi vì hắn suy nghĩ làm đủ chuyện tốt, hiện giờ thái quân mới hiểu, nàng bị Tần vương phi chơi đùa.
Năm đó không phải Dương Phi không an bài người ở bên cạnh Triệu Đạc Dật, đáng tiếc sau khi Dương phi qua đời, thái quân sợ bị người hoài nghi, chậm rãi đem những người Dương phi lưu lại bảo hộ Triệu Đạc Dật đuổi hết đi.
Thái quân muốn dùng Triệu Đạc Trạch hấp dẫn tất cả những người cừu thị Dương gia cùng sự chú ý của Tần vương nhất mạch.
Nàng muốn Triệu Đạc Dật thuận lợi chưởng quản quân hồn mà Dương Soái lưu lại, chỉ cần Triệu Đạc Dật lập chiến công, cho dù chuyện trao đổi thân phận bị bại lộ, Triệu Đạc Trạch vô năng vô dụng, dựa vào cái gì dám tranh cùng Triệu Đạc Dật?
Hoàng Thượng sẽ thuận nước đẩy thuyền, khôi phục thân phận của Triệu Đạc Dật.
Thái quân ngàn vạn lần không thể ngờ Tần vương phi đã sớm biết bí mật này, cũng không ngờ, còn chưa chờ Triệu Đạc Dật nổi danh, Triệu Đạc Trạch lại được hoàng thượng coi trọng tín nhiệm trước Triệu Đạc Dật.
Này từng cọc biến cố đem tất cả thế cục sinh sôi chôn vùi.
- A Trạch.
- Ngươi định nói hết thảy đều là ta hiểu lầm?
- Không phải hiểu lầm.
Lúc này thái quân không còn mặt mũi nói là hiểu lầm.
- Nếu không phải hiểu lầm thì đừng nói nữa, ta không muốn nghe.
Triệu Đạc Trạch trực tiếp ngồi xuống ghế:
- Hôm nay ta tới đây, trừ chuyện thương thảo nghi thức tế lễ Dương Soái cùng ngươi ra, ta còn muốn hỏi một câu, phần mộ thân mẫu của ta nằm ở đâu? Những thai phụ bị Dương phi giết chết mai táng ở nơi nào?
Mười phụ nhân mang thai cùng hài tử của các nàng vì một mình Triệu Đạc Dật mà trả giá sinh mệnh, Dương phi tâm địa cực kỳ ác độc.
- Táng ở bãi tha ma phía tây...
Thái quân cảm giác hơi thở khó khăn, giải thích nói:
- Tình huống lúc ấy rất nguy cơ, chúng ta không thể không qua loa đưa ma, mỗi năm ta đều tế bái các nàng, cũng cấp chùa miếu tặng nhang đèn giấy bạc, cầu nguyện Phật Tổ phù hộ các nàng kiếp sau thuận lợi.
- Ta không thể tìm thấy quan cữu (mộ chôn cất) của mẫu thân ta?
- ...
- Dù các ngươi đưa bao nhiêu nhang đèn giấy bạc vào chùa miếu cũng không chuộc được tội nghiệt mà các ngươi phạm phải, thêm nhang đèn giấy bạc chỉ vì các ngươi cầu yên tâm thoải mái, ngươi có từng để ý tới ta? Để ý đến phụ nhân vô tội chết vì trợ sản?
Sắc mặt Triệu Đạc Trạch xanh mét, cánh tay khống chế không được mà run rẩy, nếu không phải vì để ý muốn cướp nhân mạch của Dương gia, hắn sẽ không làm chủ tế Dương Soái.
- Ngươi có yêu cầu gì, sai người nói cho ta biết là được.
Triệu Đạc Trạch đứng dậy bước nhanh ra bên ngoài, nếu tiếp tục đối mặt với quả phụ Dương gia, hắn sợ hắn sẽ mất khống chế đánh người hoặc là huỷ hoại Dương gia.
- Biểu ca đi đâu?
Dương Gia Bảo thiếu chút nữa đã đụng phải Triệu Đạc Trạch đang lao ra cửa, thấy hai mắt Triệu Đạc Trạch khấp huyết đỏ bừng, bộ dạng như muốn tìm người liều mạng, thân thể Dương Gia Bảo ốm yếu quơ quơ, lui về phía sau vài bước
- Ai chọc ngươi? Biểu ca?
Triệu Đạc Trạch trừng mắt nhìn Dương Gia Bảo, thái quân nghe động tĩnh bên ngoài, cuống quít chạy ra:
- Ngươi không thể thương tổn Gia Bảo.
Thái quân kéo Dương Gia Bảo ra phía sau, bảo hộ huyết mạch duy nhất của Dương gia:
- Hắn cái gì cũng không biết.
- Năm đó, ta cái gì cũng không biết, lão quả phụ ngươi như thế nào lại hại ta?
Lão quả phụ? Sắc mặt thái quân biến đổi, đem Dương Gia Bảo kéo lại sau lưng, Dương Gia Bảo nhẹ giọng hỏi:
- Biểu ca bị ai khinh bỉ? Sao ngươi có thể nói chuyện với tổ mẫu như vậy?
- Trên đời này người có thể khiến ta tức giận muốn hủy diệt cũng không ít, nhưng ngươi cùng Triệu Đạc Dật là người ta muốn giết chết nhất.
Triệu Đạc Trạch đấm mạnh tay về hướng Dương Gia Bảo, thái quân động thân đón nhận:
- Ngươi dám.
" Bốp", Triệu Đạc Trạch đánh thẳng vào mặt thái quân, rầm một tiếng, mũi của thái quân đổ máu không ngừng:
- Ngươi...
Thật dám đánh người?
- Này là ta thay thế nương của ta đánh ngươi.
Triệu Đạc Trạch lau máu trên nắm tay, giọng trầm thấp thị huyết nói:
- Ta nói cho ngươi biết, tốt nhất nhốt Dương Gia Bảo ở Dương gia, hắn đi ra cửa, sẽ bị người hạ độc thủ.
- Ngươi uy hiếp ta?
- Ngươi cứ thử đi, xem có phải ta uy hiếp ngươi hay không.
Triệu Đạc Trạch cười thê lương tàn nhẫn, cảm nhận từng đợt hàn khí.
Chờ đến lúc Triệu Đạc Trạch rời đi rất lâu, bầu không khí âm lãnh mới chậm rãi tiêu tán, Gia Bảo sắc mặt tái nhợt:
- Tổ mẫu, biểu ca có ý tứ gì? Vì sao lại nói là thay cô cô đánh người? Vì sao phải uy hiếp ta?
Tuy hắn không gặp Triệu Đạc Trạch nhiều lắm, nhưng mỗi lần gặp Triệu Đạc Trạch đều đưa lễ vật cho hắn, biểu ca vẫn luôn đối xử với hắn rất tốt, còn có nhạc phụ của biểu ca là Khương nhị gia, Dương Gia Bảo không thể quên lúc hắn ghé đầu sau lưng Khương nhị gia.
Đó là một ngày vui vẻ nhất, muôn màu muôn vẻ nhất.
Khương nhị gia nói cho hắn biết, ở Đại Minh triều có rất nhiều thú sự, nhiều đồ ăn ngon, bên ngoài so với Dương gia càng tốt hơn.
Hắn rất hy vọng Khương nhị gia có thể tới Dương gia dẫn hắn đi, dù biết tổ mẫu sẽ sinh khí, nhưng hắn vẫn muốn cùng Khương nhị gia cùng nhau vui đùa.
Nếu biểu ca không thích hắn, hận hắn, Khương nhị gia sẽ không đến nữa.
- Tổ mẫu.
- Gia Bảo, ngươi phải nhớ kỹ, hắn không phải biểu ca của ngươi, là kẻ thù của ngươi, từ nay về sau ngươi phải cẩn thận hắn.
- Hắn không phải biểu ca? Như thế nào lại vậy?
- Ngươi chỉ cần nhớ kỹ những lời này là được.
Thái quân nghiêm khắc nói lời tàn khốc, nắm chặt tay Dương Gia Bảo:
- Ngươi nhớ kỹ không?
- Ta...Ta đã biết.
Từ nhỏ Dương Gia Bảo được tổ mẫu nghiêm khắc giáo dưỡng lớn lên, không dám vi phạm bất luận mệnh lệnh gì của tổ mẫu.
Khương Lộ Dao từng nói với Triệu Đạc Trạch, tiểu hài tử không thể thiếu sự giáo dục của phụ thân, bị một đám quả phụ nuôi lớn, tính tình hài tử sẽ có này đó khuyết tật.
Dương Gia Bảo bị một đám quả phụ nuôi lớn, cho dù có tư chất của Dương Soái, cũng không gánh nổi Dương gia.
Thái quân thấy bộ dạng Dương Gia Bảo yếu đuối, nàng rất bất mãn, nàng cũng lo lắng không người nối nghiệp Dương gia, nhưng lúc này sao nàng có thể nào yên tâm để Dương Gia Bảo xuất môn, chưa không nói đến chuyện thân thể Dương Gia Bảo rất suy nhược, chính là bên ngoài có bao nhiêu kẻ thù chờ hãm hại người thừa kế Dương gia?
Hiện giờ Triệu Đạc Trạch còn tính cướp đi tất cả của Dương Gia Bảo cùng Triệu Đạc Dật.
Thái quân nhịn xuống, trấn an tôn tử, sau đó liền suy nghĩ nên làm như thế nào khiến Triệu Đạc Dật nhận rõ Tần vương phi, thái quân hận Tần vương phi, đã đạt tới đỉnh núi.
Tần vương phi vô năng, dùng mười mấy năm còn không diệt trừ được Triệu Đạc Trạch, ngược lại còn khiến Triệu Đạc Trạch càng ngày càng xuất sắc.
Nếu Triệu Đạc Trạch giống bình thường táo bạo lỗ mãng, thái quân không phải lo lắng như bây giờ:
- Tần vương phi, ngươi chờ đó cho ta.
______________________________________
Ra khỏi Dương gia, Triệu Đạc Trạch ở kinh thành phóng ngựa chạy như điên, bên tai tiếng gió rung động tựa như tiếng nữ tử khóc nỉ non.
Triệu Đạc Trạch tràn ngập phẫn nộ không chỗ phát tiết, vừa rồi hắn nên đánh thái quân thêm hai ba quyền, thái quân hoàn toàn không có một chút hối hận hay áy náy, hết thảy đều nên như vậy.
Hắn cưỡi ngựa chạy ra kinh thành, đi về phía tây hướng tới bãi tha ma, nói với đám thuộc hạ:
- Các ngươi ở chỗ này chờ ta.
Sau khi xuống ngựa, Triệu Đạc Trạch đi từng bước đến bãi tha ma, đây là nơi thân mẫu của hắn táng thân, nơi này dơ bẩn, tội nhân, khất cái không nhà để về mới táng thân ở chỗ này.
Khóe mắt Triệu Đạc Trạch ẩm ướt, hắn không xứng làm nhi tử của người.
Bãi tha ma có vài cây khô, trên cây đứng vài con quạ đen, bởi vì Triệu Đạc Trạch tới gần, quạ đen phủi cánh cạc cạc cạc kêu to, bởi vì nơi này không có ai tới gần, quạ đen cũng không sợ hãi người, thậm chí còn chủ động vờn quanh đỉnh đầu Triệu Đạc Trạch
"Cạc cạc cạc".
Tứ tung ngang dọc những tấm chiếu phát ra từng đợt mùi vị hôi thối, bãi tha ma phần lớn đều lấy một tấm chiếu thay quan tài.
Hư thối, thi cốt không được đầy đủ trải rộng trên bãi tha ma.
Nước mắt chảy xuống, Triệu Đạc Trạch mặc niệm:
"Nương, nhi tử bất hiếu tới gặp người."
Triệu Đạc Trạch không biết rốt cuộc thân mẫu của hắn táng thân ở đâu, có lẽ lúc trước nương của hắn cũng bị một tấm chiếu cuốn đi.
Hắn nên khiến Dương phi cảm nhận tư vị bỏ thi hoang dã...Không được, cưỡng chế xúc động thị huyết, Triệu Đạc Trạch nhịn rồi lại nhịn, chạy trối chết rời khỏi bãi tha ma.
__________________________________
- A Trạch?
Khương nhị gia tiêu sái đi vào tửu lâu thường xuyên kết giao cẩu hữu, ngoài ý muốn nhìn thấy Triệu Đạc Trạch đang liều mạng uống rượu, Khương nhị gia không còn tâm tư vui đùa, liền nói với đám ' cẩu hữu ' bên cạnh:
- Ta đi bồi tiểu tế của ta, các ngươi tự chơi trước đi.
- Ngươi thật sự coi trọng tiểu tế.
- Ai làm tiểu tế của nhị gia, là người đó có phúc khí, ta nói nhị gia nha, lúc trước ngươi như thế nào lại không chọn ta làm tiểu tế?
Khương nhị gia chụp đầu công tử hơi trẻ tuổi, ngạo khí nói:
- Ngươi dám so sánh với tiểu tế của ta? Ngươi biết hay không, tiểu tế của ta là thiên hạ đệ nhất tiểu tế?
- Cút đi, các ngươi cút qua một bên chơi đi.
Khương nhị gia nhẹ nhàng đá đuổi mấy người xung quanh, Triệu Đạc Trạch thực khiến hắn quan tâm, đi vài bước đến bên bàn tiệc, bắt lấy cánh tay đang cầm bầu rượu của Triệu Đạc Trạch:
- A Trạch.
Không phải hắn nên chuẩn bị nghi thức tế lễ Dương Soái sao?
Trước mắt bao người, Triệu Đạc Trạch không chuẩn bị nghi thức tế lễ, lại liều mạng uống rượu, người khác sẽ nghĩ như thế nào?
- Buông ta ra, ta muốn uống rượu, ta muốn uống rượu.
Triệu Đạc Trạch đẩy Khương nhị gia, mắt say lờ đờ mê mang:
- Rượu, cho ta rượu.
Khương nhị gia bị đẩy ra, thân thể lảo đảo, vẫn nhào về hướng Triệu Đạc Trạch, túm chặt cánh tay của hắn, la lớn với tiểu nhị:
- Mau chuẩn bị Thiên Tự Hào cho ta.
Thiên Tự Hào là phòng đệ nhất trong tửu lâu, gian phòng riêng biệt kín đáo.
Hắn là khách quen, lại là hầu phủ thế tử, tiểu nhị đã sớm đem phòng tốt nhất chuẩn bị thỏa đáng.
Khương nhị gia sai thị vệ bảo hộ cửa phòng, đem Triệu Đạc Trạch vào phòng, kêu một bàn rượu và thức ăn, đóng lại cửa phòng, ngồi bên người Triệu Đạc Trạch:
- Ngươi muốn uống rượu, ta bồi ngươi.
Triệu Đạc Trạch biết người đang ngồi cạnh hắn là ai, gục xuống đầu, lau khô khóe mắt:
- Nhạc phụ, ta thật khó chịu, tâm thật đau.
- A Trạch.
Khương nhị gia chưa từng thấy Triệu Đạc Trạch thất hồn lạc phách như thế, lúc chuyện hoán tử bại lộ, Triệu Đạc Trạch cũng không giống hôm nay, thống khổ cùng bi thương.
- Mau nói, là ai khi dễ ngươi?
- Ta tìm không thấy nơi nương của ta được mai táng? Quả phụ Dương gia nói đem nương của ta chôn ở bãi tha ma, các nàng nói không kịp chuẩn bị một khối bia mộ cho nương của ta, cho dù một cái linh vị ở chùa miếu cũng đủ rồi...Thái quân lại nói tình cảnh lúc ấy không cho phép.
- Mụ nội nó nói nhảm.
Khương nhị gia bạo nộ đá ngã cái bàn, rượu và thức ăn rơi đầy đất, thị vệ trông cửa nghe thấy động tĩnh bên trong quá lớn, thấp giọng hỏi:
- Nhị gia?
- Các ngươi đừng tiến vào.
Khương nhị gia cả giận nói:
- Ai cũng không được tiến vào.
Không thể khi dễ người đến như vậy, Khương nhị gia kéo Triệu Đạc Trạch:
- Phá, trước đập phá tửu lâu cho hả giận, một lát nữa ta cùng ngươi đi phá Dương gia, đến trước cửa Dương gia phun cẩu huyết, mụ nội nó một đám quả phụ, hai chữ con người cũng không đủ tư cách, còn dám đề cao Dương Soái? Dương Soái còn tồn tại, đã sớm hưu mụ quái thai.
- Nhạc phụ, đừng xúc động.
Triệu Đạc Trạch có chút thanh tỉnh vội khuyên bảo Khương nhị gia:
- Sẽ có cơ hội lấy lại công đạo.
- A Trạch, ngươi nói chúng ta vì cái gì mà tranh quyền đoạt lợi? Vì cái gì làm thế tử?
- Ý tứ của nhạc phụ là?
- Ta mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, dù sao ta làm hầu gia thế tử chỉ vì muốn chính mình trôi qua càng tùy tâm sở dục (thích gì làm đó).
Lúc trước Khương nhị gia ngăn cản Triệu Đạc Trạch trả thù Triệu Đạc Dật, bởi vì Triệu Đạc Dật cùng Triệu Đạc Trạch đều vô tội, nhưng quả phụ Dương môn không vô tội:
- Lại tiếp tục nhịn, thiên lí bất dung.
- Ta cũng không muốn nhẫn.
- Không muốn nhẫn là được rồi.
Khương nhị gia nói thầm vài câu bên tai Triệu Đạc Trạch, cầm lấy bình rượu trực tiếp đổ lên người:
- A Trạch, ta dạy cho ngươi như thế nào là người tai họa, giáo ngươi vả mặt lão quả phụ cẩu huyết, người khác chỉ biết nói ta hồ nháo.
- Người...... Ta không muốn người vì ta mà chọc giận bệ hạ.
- Bệ hạ sẽ quản các nàng? Một đám quả phụ, thật sự coi các nàng là Dương Soái?
Khương nhị gia nghiêm túc hỏi Triệu Đạc Trạch:
- Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, đồ vật này nọ của Dương gia, ngươi cần sao?
- Không cần.
- Tốt
Khương Nhị gia hung hăng vỗ vai Triệu Đạc Trạch, vui mừng nói:
- Không có Dương gia, ngươi vẫn có thể trở nên nổi bật.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip