SÓNG GIÓ
Khi Đường Hiểu tỉnh táo lại đã là buổi chiều ngày hôm sau, có điều cả người vẫn không thoải mái, bởi vì thuốc Lan Lâm ép cậu uống kỳ thật là thuốc lắc và một ít thuốc mê.
Mà thuốc lắc có thể khiến người ta hưng phấn, Đường Hiểu vốn dĩ phải theo kế hoạch của Lan Lâm trở nên hưng phấn, nhưng tửu lượng của cậu thật sự quá thấp, dưới tác dụng của rượu ngược lại không nhanh như Lan Lâm suy nghĩ. Nhưng bởi vì đây là lần đầu tiên Đường Hiểu uống thuốc lắc, nên thiếu chút nữa tối qua đã nôn ra hết lục phủ ngũ tạng.
Lúc Đường Hiểu xuống lầu đã hơn ba giờ chiều.
Cả ngày hôm nay chưa ăn gì cả, sau khi Cốc Tu Cẩn dìu cậu ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách liền đến phòng bếp múc cho cậu một ít cháo loãng.
Đường Hiểu vỗ vỗ hai má, những chuyện đã xảy ra vào tối qua hoàn toàn vượt khỏi nhận thức của cậu, tuy rằng tình trạng cậu lúc đó có chút mơ mơ màng màng, nhưng mang máng nhớ được dường như lúc ấy cậu bị Lan Lâm hãm hại.
Trải qua chuyện lần này, cậu đã học được đạo lý ‘nhìn người không thể nhìn tướng mạo’.
Thiếu gia cao quý thoạt nhìn yếu ớt cư nhiên lại là một người kinh khủng như vậy, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ kia đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ rõ, thật giống như bị ác quỷ nhập vào người, sau đó nháy mắt biến thành một người bị hại điềm đạm đáng yêu, rốt cuộc Lan gia là loại gia đình gì, cư nhiên lại nuôi dưỡng nên một người như vậy!
“Đang nghĩ gì vậy?”
Cốc Tu Cẩn bưng cháo loãng đi tới, thấy vẻ mặt cậu tựa như có điều suy nghĩ.
Đường Hiểu ngẩng đầu, sắc mặt còn suy yếu sau khi nghe thấy giọng nói của anh liền lộ ra dáng cười thật thà, gãi gãi đầu nói, “Kỳ thật cũng không có gì, em chỉ đang nghĩ đến chuyện tối qua mà thôi.”
Cốc Tu Cẩn ngồi xuống bên cạnh cậu, dùng thìa khuấy bát cháo loãng vài lần, sau đó múc một muỗng thổi thổi, sau khi xác định không quá nóng mới đưa tới bên miệng Đường Hiểu, nói: “Chuyện tối hôm qua giao cho anh xử lý là được rồi, em chỉ cần tịnh dưỡng thân thể thật tốt.”
Đường Hiểu vốn định nói để tự cậu làm, nhưng nghe thấy lời nói của anh liền đem những lời định nói nuốt về, há miệng ăn cháo.
“Vậy, chuyện này phải xử lý như thế nào?”
Khóe miệng Cốc Tu Cẩn ẩn chứa ý cười, tiện tay lấy tờ báo sáng đặt trên bàn tới, “Đây là báo ngày hôm nay, em tự xem đi.”
Đường Hiểu nghi hoặc nhận lấy tờ báo, căn bản không cần cậu mở ra cũng đã nhìn thấy một tiêu đề bắt mắt ở trang bìa —— Hào môn thiếu gia vì yêu sinh hận hãm hại khách mời của buổi tiệc?!
Bên dưới gần như lôi ra tất cả chi tiết gia cảnh của Lan Lâm, nhưng vì liên quan đến một nhân vật tai to mặt lớn, cho nên có vài người ở Lan gia không có tên ở bên trên, không như ông nội Lan Lâm.
Trên báo còn đem chuyện Lan Lâm làm thế nào để hãm hại Đường Hiểu nói vô cùng rõ ràng chi tiết, kèm theo việc vị tiểu thiếu gia này làm sao để giả vờ đáng thương trước mặt mọi người, Lâm San mẹ cậu ta thiên vị con trai như thế nào, không chỉ vậy, còn có thêm một tấm ảnh.
Trên ảnh chụp rõ ràng là tình trạng của căn phòng.
Trong ảnh chỉ chụp được hai người, rõ ràng là Lan Lâm và Lâm San.
Lan Lâm quần áo lộn xộn, trên mặt tuôn hai hàng lệ, dáng vẻ điềm đạm đáng thương, nếu không phải chuyện này đã bị vạch trần, có lẽ rất nhiều người đều cảm thấy cậu ta rất tội nghiệp.
Lâm San thì không may như vậy, có thể nói vẻ mặt bà ta vô cùng hung dữ, ánh mắt phảng phất toát ra hung quang, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống những người trước mặt bà ta, đâu còn dáng vẻ của một quý phu nhân như bình thường.
Quả là tấm ảnh này có thể khiến hình tượng quý phu nhân mà Lâm San xây dựng nhiều năm tan thành mây khói.
Người chụp hình hiển nhiên rất có kỹ thuật, góc độ chụp không tệ, vừa chụp được hình ảnh xấu xí của Lâm San, lại không khiến những người khác dính vào.
Trên báo cũng không xuất hiện tên Đường Hiểu, hiển nhiên có người tận lực xóa đi sự tồn tại của cậu, những chuyện đã xảy ra đều dùng tên giả để thay thế.
Đương nhiên, trên báo cũng không có bất kỳ câu nào nhắc tới Cốc Tu Cẩn và Cốc gia, chỉ nói người Lan Lâm yêu thích là một quân nhân thế gia nào đó.
Ở thủ đô có vài người là quân nhân thế gia, nhưng người có thể đối đầu với Lan gia, có thể đem tất cả những chuyện đã xảy ra đăng hết lên báo vào ngày hôm sau, lại còn trực tiếp gọi tên chỉ họ nhắc đến Lan Lâm con cháu Lan gia, ngoại trừ Cốc gia tuyệt đối không có người thứ hai, cho nên người có tâm chỉ cần suy nghĩ một chút lập tức có thể đoán được là Cốc gia.
Đường Hiểu xem xong liền sợ đến ngây người, chẳng qua cậu chỉ ngủ một giấc, sự tình cư nhiên đã phát triển đến nước này, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Cốc Tu Cẩn, “Chuyện này…”
Cốc Tu Cẩn tiếp tục đút cậu ăn cháo loãng, “Tờ báo này từ hai giờ chiều đã bị Lan gia ngăn cản in ấn, có điều chỉ một buổi sáng là đủ rồi, không bao lâu sau, anh sẽ bắt Lan gia đưa Lan Lâm tới cửa tự mình giải thích.”
“Học trưởng, cám ơn anh!”
Ánh mắt sáng ngời của Đường Hiểu nhìn anh chằm chằm, cậu không ngờ Cốc Tu Cẩn lại vì cậu mà làm đến nước này, Lan gia cũng không phải là một gia đình bình thường.
Cốc Tu Cẩn buông cái thìa buồn cười nhéo mũi cậu, “Giữa anh với em mà còn phải nói cám ơn sao? Chuyện này vốn dĩ anh phải làm, anh phải bảo vệ quyền lợi của người yêu anh chứ.”
Đường Hiểu nở nụ cười.
Đừng xem thường áp lực dư luận, đặc biệt là một gia tộc chính trị như Lan gia, lại càng phải tránh không được liên quan đến bất kỳ tai tiếng gì, hơn nữa đứng càng cao sẽ càng có nhiều người đố kỵ và để ý, một khi bị bọn họ nắm được một chút tai tiếng nào, sẽ lập tức có người châm ngòi thổi gió, thậm chí thêm dầu vào lửa.
Bởi vì liên quan đến Cốc gia, nên Lan gia không thể nào áp chế mọi chuyện ngay lập tức, mãi đến buổi chiều, khi Cốc Tu Cẩn cảm thấy được mới rút tay, nếu không chỉ sợ đến ngày mai cũng chưa chắc Lan gia có thể thu hồi được hết số báo chí đã phát ra.
Có điều chỉ cần nửa ngày cũng đủ để Lan gia gà bay chó sủa.
Các phóng viên muốn tóm được những tin tức mới, cả đám từ sáng sớm đã canh giữ bên ngoài Lan gia, một khi có người đi ra, các phóng viên lập tức đồng loạt nhào lên, mồm năm miệng mười đủ loại vấn đề, tất cả đều liên quan đến những chuyện đã xảy ra vào buổi tiệc tối hôm qua, những vấn đề có chút nóng bỏng thậm chí còn đề cập đến phương diện giáo dục nhà người ta.
Đúng vậy, vì một người đàn ông mà gài bẫy người yêu của đối phương ở buổi tiệc sinh nhật của mình, Lan Lâm tuyệt đối xứng đáng được tặng một danh hiệu thần kỳ(*), có vẻ cậu ta không nghĩ đến sau khi xảy ra loại chuyện này thì Lan gia sẽ mất mặt như thế nào.
(*) Nguyên văn là kỳ ba, nghĩa là những sự việc thần kỳ, chuyện không tưởng.
Về phần nội bộ Lan gia, sau khi Lan lão gia phát cáu một trận, lập tức hạ lệnh cưỡng chế Lan Lâm không được ra ngoài, cũng bảo người nghiêm khắc trông chừng, xét thấy Lâm San cũng bị đăng lên báo, nên bà ta cũng bị cấm ra ngoài.
Tuy rằng Lan lão gia lợi dụng thân phận ông ta để áp chế chuyện này, nhưng bề ngoài nhìn như đã gió êm sóng lặng, trên thực tế tình hình càng diễn biến ác liệt hơn.
Hơn nữa, nếu Cốc gia lần thứ hai nhúng tay vào, trận sóng gió này vẫn dễ dàng bị khơi lên.
Bây giờ Lan gia chỉ có hai con đường, một là triệt để đoạn tuyệt với Cốc gia, hai là bắt Lan Lâm đến Cốc gia giải thích, nhưng nếu như vậy, danh dự Lan gia sẽ bị tổn hại, Lan Lâm cũng sẽ dính vào vết nhơ cả đời không thể xóa hết.
Nhưng mà, nếu có thể không lựa chọn, Lan gia sẽ không muốn lựa chọn bất kỳ cái nào.
…
Đường Hiểu ăn cháo xong, sau khi ngồi ở phòng khách hơn một giờ liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Trong rượu đỏ cậu uống tối hôm qua còn có một chút thuốc mê, tuy rằng ngủ một giấc, nhưng tinh thần vẫn chưa tốt lắm, hơn nữa chuyện tối hôm qua quả thật có chút đả kích cậu.
Cốc Tu Cẩn bảo cậu ngoan ngoãn ngủ một giấc, chờ đến giờ cơm chiều sẽ đi lên gọi cậu, sau đó mới đi xuống xử lý công việc.
Sau khi anh rời khỏi chưa đầy hai phút, di động đặt trên ngăn tủ đột nhiên vang lên.
Đường Hiểu vẫn chưa ngủ, nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động liền nghi hoặc không biết ai gọi điện cho cậu, chờ khi cậu xuống giường bước qua lấy điện thoại xem thử, mới phát hiện thì ra là Khúc Ngư, điện thoại vừa bắt máy, Khúc Ngư vừa mở miệng nói câu đầu tiên đã khiến cậu quẫn bách.
“Đường Hiểu, tôi đọc trên báo, người bị hãm hại kia không phải là cậu đó chứ?”
Đường Hiểu do dự một mới hỏi lại, “Làm sao cậu biết?”
Khúc Ngư ở bên kia bắt đầu cười ha ha, “Tôi đã đoán ngay có thể là cậu mà, bởi vì người yêu của cậu không phải họ Cốc sao, cho nên tôi thuận miệng hỏi thôi.”
Đường Hiểu không còn lời gì để nói, bị bắt được rồi.
“Kỳ thật còn có một nguyên nhân khác.” Khúc Ngư đột nhiên nói.
“Cái gì?” Đường Hiểu hoàn hồn.
Khúc Ngư thanh thanh cổ họng, “Tối hôm qua, tôi và người yêu của tôi cũng đến tham gia tiệc sinh nhật do Lan gia tổ chức, nếu tôi biết cậu cũng đến buổi tiệc kia, tôi sẽ đến tìm cậu, như vậy nói không chừng cậu sẽ không bị đóa hoa sen độc kia hãm hại.”
Đường Hiểu kinh ngạc, duyên phận giữa cậu và Khúc Ngư thật sâu, tuy rằng vẫn luôn bỏ qua nhau.
“Đúng rồi, cậu vẫn chưa biết đúng không, chuyện này đã truyền ra trên mạng, hơn nữa rất thú vị a, cậu bây giờ có thuận tiện lên mạng không, nếu tiện thì online đi, tôi sẽ đưa link cho cậu xem.” Khúc Ngư nói.
Đường Hiểu bị cậu ta nói đến mức trong lòng ngứa ngáy, cuối cùng vẫn ôm máy tính của Cốc Quân Hạo lên giường, sau khi login, Khúc Ngư lập tức gửi cho cậu một đường link, là một diễn đàn rất nổi tiếng trong nước, trong diễn đàn có rất nhiều người lẫn lộn, bởi vậy nước rất sâu, cũng rất bẩn. (ở đây ý nói diễn đàn là một vũng nước, do có nhiều loại người nên nước vừa sâu vừa bẩn)
Đường Hiểu mở đường link, cậu không xài diễn đàn, nhưng cậu đã từng nghe Khúc Ngư nhắc tới.
Nội dung trên bài post rõ ràng không khác biệt lắm so với nội dung đăng trên báo hôm nay, chẳng qua đa phần những nội dung này đều đươc viết dưới góc độ cá nhân, chỉ khi đề cập đến một số chỗ mang tính tranh luận mới dùng góc độ khách quan.
Đường Hiểu nhìn xuống thời gian, phát hiện thời gian đăng bài post này là lúc mười một giờ tối qua, cũng chính là sau khi chuyện chấm dứt hơn một giờ, nhanh như vậy đã có người đăng bài post lên mạng, hẳn là đã sớm dự tính trước.
Đường Hiểu không khỏi suy đoán, người này chính là Cốc Tu Cẩn sao?
Vừa nghĩ xong lại lập tức cảm thấy không thể nào.
Khúc Ngư nhắn tin qua bảo cậu xem comment phía dưới bài post
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip