21,
Kim Taehyung thức dậy từ khi trời còn chưa sáng, ăn mặc chỉn chu như ngày đầu đi làm. Tóc tai vuốt lên để lộ trán, bên ngoài còn khoác thêm vest đen. Tuy vậy, lại chẳng phải là đến công ty.
Giám đốc đã đợi hết cả tuần chỉ để chờ đến ngày hôm nay, hắn sẽ về lại vùng quê nhỏ ấy để gặp Jungkook. Tâm trạng náo nức đến nổi mặt mày cũng tươi tỉnh, Kim Taehyung ngồi vào ghế lái. Tận hưởng chút âm nhạc dịu dàng của buổi sáng.
Đường về quê vốn dĩ xa, Kim Taehyung đi từ khi trời còn tôi tối. Lúc đến nơi thì nắng cũng lên rồi. Điện thoại hắn reo lên mấy lần, Taehyung dừng lại ở một chỗ gần nhà cậu, nhấc máy đặt lên bên tai.
[Đâu rồi? Nhanh lên, tao chờ sắp rã chân rồi!]
Khuyên Mày tay chống nạnh, mặt mày đầy khó chịu nhíu lại. Tất nhiên chính nó cũng lo lắng, vì nếu như không diễn tròn vai thì người bị bẻ cổ là bản thân nó.
Jeon Jungkook vẫn vô cùng hồn nhiên, cậu ôm bụng. Mặt mày phá lệ vui vẻ, vẫn đang thưởng thức ánh nắng của buổi sáng sớm. Đại ca đã nôn nóng chờ đến hôm nay, muốn gặp mặt em bé ở trong bụng, và muốn xem thử Kim Taehyung hôm nay có ở nhà hay không?
Trước giờ mỗi khi như vậy Jungkook cũng không có thấy hắn, bản thân chỉ ngóng trông để đỡ nhớ mà thôi.
"Khuyên Mày! Tiền ở đâu ra mà mày gọi xe xịn thế?"
"Ừ thì... thấy anh bụng sắp lớn rồi, ngồi xe sang một chút thì có sao? Em đi thu nợ, tiền nhiều nặng trĩu túi đấy chứ!" Nó gãi gãi đầu, mắt mở to nói dối mà không hề chớp nháy.
Khuyên Mày mở cửa xe để Jungkook ngồi vào, đại ca thì cũng chẳng để ý. Cậu chỉ nhìn chằm chằm vài ba túi đồ ăn vặt đặt ở bên cạnh chỗ mở cửa. Lại thầm nghĩ người này nhất định là cũng có nửa kia đang mang thai, xe vô cùng sạch sẽ, mang theo mùi nhàn nhạt dễ chịu của cà phê. Jungkook khẽ sờ bụng, nghĩ thế nào rồi cậu cũng sẽ nhớ đến Kim Taehyung, không chỉ là một chút. Mà là rất nhiều chút cơ.
"Anh ăn đi, đừng có nhìn nữa. Đều là mua cho anh đấy!" Xe đi được một đoạn, Khuyên Mày gục đầu vào cửa sổ ngủ gật, Kim Taehyung nhìn vào kính chiếu hậu, cũng không hẳn là đang cười nhưng trông là vẻ mặt rất dịu dàng. Vẫn đang qua đó để nhìn Jungkook.
Mà Jeon Jungkook nhìn thấy người kia thì suy nghĩ cũng ngưng trệ, thảo nào đại ca lại thấy chiếc xe này rất quen. Hoá ra đây chính là chỗ mà cậu cùng hắn "rất lâu" vài lần.
"Đổi nghề rồi à?"
Giám đốc nhún vai, hắn chăm chú nhìn về phía trước. Cũng như giảm nhẹ tốc độ để quan sát rõ hơn xung quanh, muốn giữ an toàn cho Jungkook. Lại càng mong muốn vì như thế này mà cả hai có thời gian nói chuyện.
"Không, muốn đưa anh đi khám thai." Taehyung đáp lời, nhưng Jungkook thì lơ đi ngay tức khắc. Hành động tiếp theo bị đại ca làm cho giật mình, Jungkook đỡ lấy đầu Khuyên Mày để gác lên vai cậu.
Lại yên ổn nhắm mắt, môi mấp máy lên tiếng. Tuy nhẹ nhàng nhưng kể từ thời khắc đó, Kim Taehyung hay cậu cũng chẳng còn nói gì với nhau nữa.
Bệnh viện cũng tới, Kim Taehyung mặt mày chẳng vui vẻ như ban sáng. Thi thoảng còn nổi nóng nhíu chặt lông mày, Jeon Jungkook muốn ngồi chờ bác sĩ nhưng giám đốc sớm đã hẹn lịch với bác sĩ khác. Tuy là cùng một bệnh viện, dẫu vậy thì chắc rằng bác sĩ mà Kim Taehyung đặt lịch lại ở trình độ khác.
"Anh cứ đi theo nó đi, em thấy tốt mà! Ta cũng được về sớm, chứ nếu chờ nữa thì chắc đến chiều tối mới được về đấy." Khuyên Mày không cảm nhận được người nào đó đang hừng hực sát khí nhìn mình. Nó hất mặt với Kim Taehyung mấy lần nhưng hắn thì cứ nắm cổ tay Jungkook, quái ở chỗ mày nhíu chặt, nhìn chăm chăm vào nó hệt như nhìn kẻ thù.
Jungkook bị nắm như thế lại bướng thêm, một bên thúc giục để cậu theo hắn, một bên dai dẳng nắm mãi chẳng chịu buông. Phiền phức đến nổi cậu phải mệt.
"Anh đi với em còn tốt hơn là đi với anh ta! Em có tiền, còn anh ta chỉ biết vòi tiền của em để nuôi anh... vậy mà, anh... anh còn yêu thích anh ta hơn là em. Jeon Jungkook, anh thiên vị!" Kim Taehyung bấy giờ ghen tị bao nhiêu cũng đều bộc lộ, mặt mũi hắn cũng không chịu giữ. Cứ dậm chân hai ba cái, một mức nắm tay cậu. Xem chừng vài ba cái chớp mắt nữa sẽ tự bế cậu vào phòng khám mất.
"Thiên vị thì sao chứ? Cậu là khách hàng cũ, còn nó là chồng tôi. Dựa vào cái gì mà so sánh?" Jungkook vừa nhìn tất nhiên sẽ đỗ gục, trông Kim Taehyung ăn vạ thật sự rất ấu trĩ. Thế nhưng chính cậu cũng đã ra quyết tâm từ bỏ, mà người lớn thì chẳng nói hai lời với bọn trẻ con như Kim Taehyung.
"Đừng có thách em!" Kim Taehyung nghiến răng ken két, Jeon Jungkook một mực bảo vệ thằng khốn chẳng ra thể loại gì ở bên cạnh. Trong khi hắn đang lo lắng cho cậu hết mực, muốn để Jungkook có thể được chăm sóc tốt nhất. Đã chẳng thể tập trung nổi chỉ vì muốn cậu không được thiếu một thứ gì. Xong, Jungkook khiến hắn cảm thấy bản thân bao đồng quá mức.
Mà đúng thôi, Jeon Jungkook nói cái gì cũng đúng. Riêng Kim Taehyung nghe hiểu tất cả, nhưng vẫn còn giả vờ không muốn hiểu.
Chỉ riêng Khuyên Mày gãi đầu, nó nhìn thằng quỷ nhỏ bế bổng Jeon Jungkook như ôm gấu bông. Cũng chẳng rõ chuyện gì đã xảy ra, qua vài giây lớ ngớ mới vội vàng nhìn trước nhìn theo, Kim Taehyung ở trong đám đông biến mất chẳng rõ hình dạng.
"Ơ?"
___
ơ???
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip