42,
Cứ cho là Jungkook có dấu hiệu của việc nhoi nhói ở bụng dưới nhưng theo lời bác sĩ thì tới gần ngày Kim Taehyung trở về cậu mới sinh em bé, dạo gần đây Jungkook thường suy nghĩ nhiều vì mẹ của cậu lại gọi đến sau ngần ấy năm mất liên lạc. Kể từ khi Jungkook tròn hai mươi hai, chứng kiến mẹ sinh thêm em. Jungkook biết bản thân đã trở thành một người lớn rồi, vì lúc ấy mẹ sẽ không còn bận tâm đến con của người mà mẹ ghét nữa. Vốn chỉ là suy nghĩ của đứa thanh niên mới lớn chưa trải, vậy nhưng lại trở thành sự thật.
Mẹ gọi đến là vì em trai muốn gặp cậu, hình như còn có ba nữa. Jungkook không nói là sẽ đến nhưng hình như ngày hôm đó là sinh nhật của em ấy. Jeon không ghét con riêng của mẹ nhưng cậu cũng không thể vui vẻ mà đối đãi như em ruột. Vốn ai cũng có một loại ích kỷ khó nói, bây giờ lại vì chuyện đó mà suy nghĩ nhiều. Kim Taehyung không bên cạnh, mỗi mình cậu chắc là sẽ nghĩ không thông.
Jungkook không phải sợ bọn họ nhìn thấy cậu đang mang thai mà là lo rằng khi biết được Kim Taehyung còn trẻ tuổi sẽ nhìn cậu rất kì cục, vốn dĩ lúc cậu yêu đương cũng chưa từng báo bọn họ, khi mang thai lại càng không hề kể đến. Kết hôn cũng chưa, nói ra lại sợ cả ba và mẹ đều mất mặt.
Đã có ý định chẳng đến nhưng vì ngay hiện tại Jungkook nhận được cuộc điện thoại từ con trai của mẹ, đứa trẻ bây giờ cũng đã tám tuổi, vẫn còn ngây ngô. Em nói rằng em muốn gặp cậu, Jeon dẫu sao cũng không phải kiểu người tâm làm bằng đá. Cậu thích trẻ con, lại càng nói cũng muốn nhìn ba mẹ một lần.
Đúng vào chiều, Jungkook tắm rửa rồi mặc một cái áo phủ qua chiếc bụng tròn vo nặng nề, tay áo dài đến tận cổ tay. Quần cũng rộng rãi thoải mái, vì Kim Taehyung tận một tuần sau đó mới về nên hiện tại cậu phải đi cùng Khuyên Mày. Dù sao nó cũng tốt tính, lại hay hơn là đi một mình.
"Đại ca, em chưa nghe nói anh có em lần nào luôn đấy... đã thế còn những ba đứa. Ba mẹ anh giỏi thật!"
"Chúng nó là con riêng của ba mẹ tao... nếu hiểu thì đã kể với mày rồi. Đằng này đến tên tao còn chẳng biết." Jungkook đỡ bụng, trông tướng đi quả thật giống hệr một chú vịt, vừa xấu xí lại chậm chạp. Cậu chớp mắt một thoáng, lại nhìn Khuyên Mày.
"Nhớ đấy! Lát nữa không được doạ bọn trẻ, càng không được gọi tao là đại ca. Ba mẹ tao không thích đâu..." Jungkook dặn dò từ khi ở nhà đến bây giờ đã chẳng biết bao lần, bởi vì cậu áp lực. Mà càng vì thế thì bụng dưới lại đau nhói, thật sự khó có thể thở một cách đàng hoàng.
Quả là sinh nhật của mấy đứa trẻ, vừa có nhạc thiếu nhi, có bóng bay và có rất nhiều loại trang trí đáng yêu. Jungkook không biết đứa trẻ kia thích gì nên mới để cho Khuyên Mày chọn giúp, bây giờ đem đến tặng mới biết quà của cậu là to nhất, cũng đắt nhất.
"Mẹ ơi, đây là anh hả?"
"À? Hình như... đúng rồi!"
Jeon Jungkook ở trước mặt mẹ mình, nụ cười vừa gượng gạo mà lại vừa thấp thỏm. Mẹ không có nhận ra Jungkook, bây giờ cậu vậy nên cũng chỉ máy móc chào hỏi. "Mẹ, con là Jungkook, là Jeon Jungkook."
"Con... bây giờ với cậu ta mang thai à?" Ánh mắt mẹ dừng lại ở Khuyên Mày, cậu thấy rõ bà đang công khai nhìn chằm chằm nó. Jungkook cũng không có dặn trước việc Khuyên Mày nên mặc áo tay dài, bấy giờ hai cánh tay nó đều chằng chịt hình xăm, so với mắt của mẹ thì chắc là phản cảm.
"Con... không, cậu ấy là bạn thôi."
Mẹ gật đầu, gần như giữa cả hai chẳng hề thân thiết. Lại chỉ qua loa hỏi thăm như hai người xa lạ, Jungkook gượng cười hơi cúi người hỏi đứa trẻ bên cạnh. "Em tên gì?"
"Anh không giống trong hình, mẹ em nói ghét những người có hình xăm... anh có hình xăm! Em sẽ không thích."
"Hình gì chứ? Anh có hình xăm rất đẹp đấy... em nhà anh còn khen rất ngầu! Sẽ không ai bắt nạt anh đấy." Jungkook phì cười, cậu không nói chính mình vì câu nói ngây ngô kia của đứa trẻ nọ mà buồn. Chỉ là càng nghe lại càng thấy hoá ra từ khi hai người ly hôn, mẹ sớm đã không thích cậu rồi.
Đứa trẻ trong lời cậu nói vốn dĩ là Kim Taehyung, bởi vì hắn nói hắn thích hình xăm của cậu, bởi vì hắn nói trông như thế rất ngầu cho nên Jungkook mới có thể tự tin phản bác lại lời nói của đứa trẻ kia.
"Hình của anh, mẹ đem đốt hết rồi... mẹ nói mẹ ghét anh! Nhưng em thấy lúc đó anh dễ thương, bé bé giống em." Đứa trẻ ghé vào tai cậu thì thầm, vừa nói lại vừa sợ mẹ đứng từ xa nghe thấy. Nhưng em không biết bản thân thật lòng như vậy lại khiến Jungkook cứng đờ.
Cậu không cười nổi, Jungkook cầm chắc món quà trên tay đưa cho em. Mắt híp lại nhưng có vẻ bên trong đã ngập tràn nước, Jeon thoáng run rẩy, cậu cất tiếng. "Cho em đó, sinh nhật vui vẻ! Học thật giỏi, anh bận rồi... phải về trước."
Đứa trẻ nhìn món quà mà nhoẻn miệng, thấy Jungkook quay lưng mà tiếc nuối mím môi. Em thấy rồi, hoá ra không như lời mẹ nói. Tuy anh có một hình xăm rất lớn, từ tận cổ tay luôn cơ nhưng Jungkook rất hiền, lại còn rất dễ thương. Chưa có sinh nhật nào mà em được tặng một món quà lớn đến thế. "Anh ơi! Em tên là Dohyuk, anh rất dễ thương! Tạm biệt ạ."
___
😩
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip